Chết lặng khi nghe quá khứ của chồng
Chị chết lặng khi nghe từng lời ngắt quãng của anh kể về câu chuyện trong quá khứ của chồng.
Chị cầm chiếc que thử thai hiện hai vạch đỏ rõ mồm một mà cảm giác nặng nề không lê nổi một bước chân nào. Sinh con thứ 2 chưa có trong kế hoạch của vợ chồng chị ở thời điểm hiện tại, vì bé Tũn mới được 3 tuổi, hơn nữa công việc của anh chị cũng đang khá bận rộn. Lăn tăn một lúc, chị quyết định sẽ nhấc điện thoại báo ngay cho anh biết “sự cố”. Anh tỏ rõ sự hốt hoảng: “ Sao lại có bầu được, mà em vẫn uống thuốc cơ mà?”…
Tối ấy về nhà, mặt anh lộ rõ vẻ không vui, chị thì mệt mỏi. “Giờ mình không sinh được đâu em. Lỡ rồi thì phải bỏ thôi”. “Không làm thế được đâu anh, con mình mà…”…. Anh chị lời qua tiếng lại một lúc khá lâu, cuối cùng anh vẫn quả quyết không thể giữ lại đứa con này, còn chị thì lẳng lặng bỏ vào phòng, những giọt nước mắt lăn dài.
Đến cả tuần sau, anh chị vẫn chưa thống nhất được quyết định của mình. Chị không ngờ một người yêu con hơn hết thảy mọi thứ như anh lại có thể nằng nặc nói với chị không được giữ lại đứa con này. Anh còn sốt sắng bảo đưa chị đi bệnh viện để “giải quyết”, dù biết rõ chị đang rất buồn lòng và không muốn phải đưa ra quyết định ấy.
Giữa lúc hai vợ chồng vẫn dùng dằng như thế, một buổi tối, chị mở laptop check mail, chị vẫn mở mail như thường lệ mà không để ý email đang hiển thị account của anh. Rồi tò mò, chị click vào email có tiêu đề “Danh sách nhân viên đi tham quan hè 2015. Mắt chị đột nhiên sững lại khi nhìn thấy tên anh, ở cột người đi kèm là “Nguyễn B.A (con), 7 tuổi”. Chị không tin, ngỡ mình nhìn nhầm lên xem đi xem lại đến mấy lần, nhưng tên anh, cả cơ quan làm gì có ai trùng. B.A là ai, sao anh bảo đi tham quan một mình mà lại có người đi kèm thế này? Trong đầu chị quẩn quanh biết bao câu hỏi, bao sự hồ nghi và cả những đáp áp mà chị không dám khẳng định.
Chị chết lặng khi nghe từng lời ngắt quãng của anh cất lên (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Cả đêm đó, chị không thể nào chợp mắt. Hôm sau anh đi làm về, thấy chị buồn buồn, anh cứ ngỡ chị vẫn đang do dự chuyện cái thai nên động viên chị: “Em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Anh cũng thương con lắm chứ, nhưng sinh con ra khi Tũn vẫn còn nhỏ thế này, người thiệt thòi nhất là con. Anh đã tính kĩ rồi, mình tập trung chăm lo cho Tũn thật đầy đủ là tốt nhất. Sinh thêm con trong điều kiện nhà mình thế này khổ con lắm”.
Chị không nói không rằng, đi vào phòng cầm theo tờ danh sách tham quan kia, chỗ đề tên anh, chị lấy bút xóa gạch xanh lét và đưa cho anh: “Thế này là thế nào? Em cần một lời giải thích”. Chị thấy rõ sự ngạc nhiên tột độ hiển hiện trên khuôn mặt anh. Sau một lúc ngỡ ngàng rồi trầm ngâm, anh cất giọng vô cùng khó khăn: “Xin lỗi em, anh đã giấu em quá lâu. Anh biết sớm muộn gì em cũng biết chuyện, nhưng anh vẫn chưa đủ can đảm để nói cho em biết. B.A là con anh”. Chị chết lặng khi nghe từng lời ngắt quãng của anh cất lên.
Anh kể lại rất tường tận câu chuyện về bí mật quá khứ. Đó là con của anh và mối tình đầu. Cô gái đó anh quen khi đi công tác lâu ngày tại một tỉnh miền núi, thời điểm ấy anh còn chưa quen chị. Cô ấy có thai mà không hề tiết lộ cho anh biết. Mãi đến khi B.A được 5 tuổi, mối tình đầu mới tìm gặp anh và tiết lộ sự thật. Lúc đó, anh đã rất sốc, hoàn toàn nghi ngờ những lời cô gái nói. Nhưng rồi, sau khi nghe mối tình đầu tâm sự, tận mắt nhìn thấy B.A, anh đã chắc chắn đó chính là con mình. “Nếu như em muốn anh có trách nhiệm với con thì em đã nói cho anh biết khi B.A vừa tượng hình. Em biết, mình không thể đến với nhau nên em chấp nhận nuôi con một mình và xây dựng gia đình riêng. Giờ con đã lớn, em thấy phải có trách nhiệm để hai bộ con gặp nhau, dù B.A vẫn được bố dượng đối xử rất tốt”, cô gái đã nói với anh như thế.
Từ đó, anh có gửi tiền hàng tháng để chăm nuôi B.A, song mối tình đầu của anh đã từ chối tất cả. Cô gái nói cô có đủ điều kiện để chăm lo cho con đầy đủ và chỉ nhận quà anh mua cho con. Anh vô cùng áy náy với B.A nên muốn dịp nghỉ hè này sẽ đưa B.A đi tham quan cùng để bù đắp phần nào cho con. Anh cũng nói với cơ quan B.A là con gái lớn của anh, Tũn là con trai bé. Vì anh công tác trong ngành dân số nên cơ quan vận động các nhân viên chỉ sinh tối đa 2 con để làm gương, đó cũng là lí do anh nhất định bắt chị bỏ đi đứa con chị đang mang.
Chị nghe như nuốt lấy từng lời anh nói. Giờ chị cũng không biết phải phản ứng ra sao trước sự thật quá đỗi bất ngờ này. Chị đứng dậy nói với anh: “Em cần thời gian để suy nghĩ. Tối nay anh ngủ ở phòng con đi!”.
Hai ngày sau, nhìn chị phờ phạc đi trông thấy, anh không khỏi xót xa, chị nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh có thấy nếu vì quá khứ của anh mà mình chỉ chăm nuôi Tũn, không sinh thêm con thì quá thiệt thòi cho em không. Em sẽ vẫn sinh đứa con này, còn trách nhiệm của anh với B.A, em sẽ không can thiệp quá sâu. Việc với cơ quan, anh tự lo thu xếp đi!”. Anh thở phào, vừa thấy nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng lớn suốt bấy lâu nay, lại vừa thấy may mắn khi lấy được một người vợ bao dung như chị…
Theo Afamily
Nỗi đau khi bị phản bội
Đêm nay, mưa rả rích rơi, từng giọt, từng giọt buồn nhỏ xuống hiên nhà. Đêm trở lạnh, cái lạnh như cây kim nhỏ len mãi vào tấm chăn ấm như để báo hiệu mùa đông.
Cố nhắm mắt thật lâu để tìm vào giấc ngủ, ôm chặt chiếc gối vào lòng mà không xua được cái lạnh của đêm đông. Em cố gắng không nghĩ ngợi điều gì. Em sợ những đêm mưa, nó len lỏi vào từng từng góc hẹp của con tim, khơi lại niềm thương nỗi nhớ mà em đã chôn sâu. Em không biết giọt nước mắt đang lăn dài trên má, em lại nhớ anh rồi. Nỗi nhớ như tên chiến binh dai dẳng, nó đợi mỗi lần tim em mềm yếu lại sống dậy mãnh liệt hơn. Em nhớ anh, dù em biết giờ đây tất cả chỉ còn là nỗi đau, nỗi đau ngọt ngào anh dành cho em.
Chúng mình quen nhau vô tình trong lớp học đêm. Lần đầu tiên gặp anh, em đã biết thế nào là nhớ thương trông đợi. Hai ánh mắt gặp nhau rồi bối rối quay đi. Em là con nhỏ năng động thế mà suốt buổi học chỉ biết lặng im. Chúng mình chung đường về, không biết vô tình hay cố ý anh hay đạp xe chầm chậm sau em. Còn em thì luống cuống trên cả chiếc xe quen thuộc của mình. Nhờ mưa mà chúng mình không còn chỉ biết giao nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng.
Hôm ấy, anh không đi học, đường về em đạp xe chậm, mùa hạ thường có những cơn mưa bất chợt. Em chỉ biết tấp nhanh vào hiên vắng. Gió từng cơn làm không gian lạnh buốt. Bỗng dưng anh xuất hiện, anh trao cho em chiếc áo mưa mà khuôn mặt cúi xuống bối rối. Em nhìn anh mỉm cười. Anh nói nhỏ: Tụi mình làm quen nhé?
Nơi quê nhà với nhiều kỷ niệm thật dễ thương. Mỗi chiều khi bóng hoàng hôn buông xuống, anh và em cùng lang thang trên con đường quê thanh vắng. Cuối con đường có cây ngọc lan rợp bóng, thế nào anh cũng hái cho em thật nhiều hoa. Anh nói "Những cánh hoa trắng và thật thơm em hãy ép vào trang vở, mỗi lần nghe hương hoa, em lại nhớ đến anh. Anh sợ bé nhiều bạn bè rồi quên anh mất".
Chuyện tình chúng mình như vầng trăng sáng, em như cô em nhỏ chỉ biết nhõng nhẽo cùng anh. Chúng mình xa nhau, em lên thành phố học, anh đi làm mãi tận Tây Nguyên. Đêm chia tay hai đứa ngồi bên nhau lặng lẽ, không dám cầm tay nhau chỉ có ánh mắt nồng ấm nhìn nhau như hẹn lời chờ đợi. Những lá thư anh gửi về từ miền đất xa xôi, em đọc rồi khóc mãi. Nhớ anh, nhớ nhà, nhớ những đêm thanh vắng sau buổi học ngày xưa. Trước ký túc xá có cây ngọc lan thơm ngát, mỗi lần hương đưa vào ô cửa, em nghe lòng quặn thắt nhớ thương. Chiều ấy, em đi học về không biết mình tỉnh hay mơ khi thấy anh ngồi ở bàn trước phòng. Lúc ấy nếu không có các bạn, có lẽ em đã ngã vào lòng anh để khóc thật nhiều. Cùng nhau đi dưới con đường giờ đây trở thành quen thuộc, em sung sướng đón nhận lời tỏ tình của anh.
Đêm ngoại ô như lặng im, gió lướt thật nhẹ trên mặt nước, mọi thứ đều trở nên đáng yêu như biết được có người con gái đang tận hưởng những gì đẹp nhất của tình yêu.
Em nhớ anh, dù em biết giờ đây tất cả chỉ còn là nỗi đau... (Ảnh minh họa)
Thời gian dần trôi, chúng mình yêu nhau được ba năm. Gia đình và bạn bè chỉ chờ em ra trường để uống rượu mừng. Anh nói có lẽ khi em tốt nghiệp, trong thời gian chờ lấy bằng mình sẽ tổ chức lễ cưới. Lúc ấy bạn bè của em chưa đi làm... ôi chắc là vui lắm. Em xấu hổ nép vào ngực anh. Có hạnh phúc nào ngọt ngào hơn khi được cùng người mình thương yêu chung sống dưới một mái nhà, được chăm sóc, được thu mình bé nhỏ trong vòng tay thương yêu.
Anh ít lên thành phố thăm em. Anh nói dạo này anh hay tăng ca. Nhớ anh, em xuống thăm, lo cho anh viên thuộc phòng khi ốm đau, nấu cho anh một bữa cơm rồi lại về thành phố chuẩn bị cho kỳ thi cuối khóa. Anh lên thăm em nhưng vội vã đi ngay, anh nói là rất bận. Em chỉ thương anh phải đi đường xa để hai đứa gặp nhau, con tim đâu còn chỗ cho giận hờn, trách móc. Thế mà anh đã đổi thay...
Anh nỡ xa em, bỏ em lại phía cuối đường ngơ ngác. Bóng anh dần khuất sau màn sương lãng đãng cuối hoàng hôn. Tình yêu, kỷ niệm suốt mấy năm qua không bằng người người con gái anh mới gặp. Tại sao anh còn dối em, chỉ mấy ngày trước đây anh còn nói yêu em, nhớ em thật nhiều vì không gặp được. Anh không còn yêu em?
Anh nỡ nói lời chia tay khi chỉ còn hai hôm nữa là em thi tốt nghiệp. Anh không lo lắng em sẽ quỵ ngã, anh chỉ nói với em được hai chữ xin lỗi. Xin lỗi đơn giản thế thôi sao? Hy vọng, yêu thương, kỷ niệm giờ chỉ gói gọn trong hai tiếng xin lỗi khi một người muốn chia tay. Em về quê, ngã vào lòng mẹ anh khóc như một đứa trẻ, ba tức giận gọi anh về nhưng tất cả là vô ích.
Em như kẻ mộng du, không biết mình tỉnh hay mơ. Em không biết làm gì ngoài khóc, chảy thật nhiều nước mắt cho con tim bớt đau buồn. Em đã làm gì có lỗi hả anh? Ngoài tình yêu trong sáng, một lòng tin tuyệt đối dành cho anh. Yêu anh, em đã làm tất cả những gì có thể, bỏ đi lòng tự trọng của một người con gái. Em không cầu xin tình yêu nhưng em hiểu rằng: tìm được một tình yêu chân chính giữa cuộc đời xoay vần, giữa bao người dưng lạnh lùng lướt qua nhau là khó vô cùng. Em muốn lấy bao dung của người con gái để níu kéo tình yêu. Buổi chiều ấy em đã tìm đến anh để nói với anh em vẫn yêu anh, sẽ không giận hờn chuyện anh thay đổi, thế nhưng...
Giờ đây, chúng mình mỗi người mỗi ngả. Đường anh đi có chăng hạnh phúc, riêng bước chân anh đơn lẻ. Kỷ niệm ngày xưa em cố tình chôn chặc tận đáy lòng sao con tim hoài bướng bỉnh, nhiều khi vẫn cứ cồn cào. Mưa vẫn rơi ngoài hiên vắng, có phải chăng cơn mưa kỷ niệm cho hai đứa mình quen nhau. Bao năm thời gian cho em quên đi dáng cũ, thế sao con tim không biết nghe lời. Cuối con đường thuở chớm biết nhớ thương, hương ngọc lan vẫn đượm vào tóc em mỗi lần đếm bước, bờ vắng ngày xưa con nước lớn ròng. Đêm đã dần trôi, xa xa vẳng tiếng ru hời trong đêm vắng nghe xót xa, khao khát, đợi chờ. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi.
Theo VNE
Em sẽ mãi yêu anh mối tình đầu Xin gửi đến những ai mới yêu, đang yêu, và được yêu, những ai vừa thất tình và những ai vừa chia tay. Trong tình yêu sự tin tưởng là mầm mống để giữ cho tình yêu luôn tươi đẹp. Hãy trân trọng những gì mình đang có, đừng để hạnh phúc mất đi rồi mới ân hận cũng muộn màng. Chiếc thuyền...