Chạy ‘mất dép’ sau lần về ra mắt nhà bạn trai
Nhớ tới câu nói của mẹ chàng lúc chia tay: “Cháu năng về chơi nhé! Bác rất thích cháu!”, mà nàng toát mồ hôi hột…
Yêu nhau cũng ngót 1 năm, công việc đã khá ổn định, nàng với chàng bàn chuyện về nhà nhau ra mắt, từ đó chính thức đi lại, là bước đệm cho việc một thời gian nữa tính chuyện cưới xin.
Nhân ngày cuối tuần được nghỉ, nàng tay xách nách mang, nào là hành lí, nào là quà cáp cho người già trẻ nhỏ trong nhà chàng, về nhà chàng ra mắt. Đi trên con đường làng dẫn vào nhà chàng, nàng thấy hồi hộp lắm, bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào.
Vào tới nhà, bố mẹ, ông bà và 2 em một trai một gái của chàng đã đợi 2 người sẵn tự lúc nào. Nàng căng thẳng. Vẫn biết ấn tượng ban đầu rất quan trọng, vì thế nàng liền nặn ra nụ cười hiền lành, dễ mến nhất có thể, vừa quệt mồ hôi vừa cất giọng nhẹ nhàng chào cả nhà. Sau một lúc hỏi han gia cảnh, thành viên trong nhà, công việc, học vấn… nọ kia, chả khác gì tra sơ yếu lí lịch của nàng, mẹ nàng mới “à” lên một tiếng: “Thôi đấy, gần trưa rồi. Thằng T. (tên chàng) đưa bạn ra chợ mua thức ăn rồi về làm cơm, nhà hết cái ăn rồi!”.
(Ảnh minh họa)
Nàng cười gượng. Vừa về đã được mẹ chàng giao cho nhiệm vụ rồi, xem ra là để thử thách nàng đây. Chàng thả nàng ở cổng chợ, dặn dò: “Em vào mua đi, chọn đồ tươi ngon vào, anh đợi ngoài này” – rồi nhác thấy vẻ không tình nguyện của nàng, mới nhấn mạnh thêm: “Đàn ông con trai ai lại vào chợ! Thôi nhanh lên còn về không muộn!”. Thế là nàng lủi thủi vào chợ, tốn cũng kha khá tiền, vì chả nhẽ bữa cơm đầu tiên với nhà chàng lại đạm bạc quá.
Về nhà, mẹ nàng ùa ra cười hỏi han: “Ôi, sao cháu mua nhiều đồ thế!”, rồi dắt tay nàng vào bếp chỉ cho nàng biết vị trí mắm muối các kiểu, xong đi ra. Tuyệt nhiên chả hỏi giá cả để đưa nàng tiền đồ, hoặc ở lại nấu nướng cùng nàng. Chàng cũng biệt tăm biệt tích. Nàng một mình chiến đấu với mâm cơm khá nhiều món. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười đùa từ trên nhà vẳng xuống. Quệt vệt mỡ nóng vừa bắn lên tay, nàng xuýt xoa, trong lòng ngổn ngang trăm tư vị.
Xong xuôi, nàng tận tình bê mâm cơm lên, mọi người chỉ việc ngồi vào cầm đũa. Vừa ăn vừa nghe mọi người lần lượt nhận xét đánh giá các món mình nấu mà nàng nghẹn họng, cố mãi mới nhai hết bát cơm vơi. Nàng thấy tài nội trợ của mình cũng chẳng đến nỗi nào, ở nhà bố mẹ còn toàn khen nàng nấu ngon, thế mà ở nhà chàng, chẳng món gì khiến bố mẹ và các em chàng hài lòng cả.
Video đang HOT
Mãi mới kết thúc bữa cơm dài lê thê, nàng lại một mình bê mâm bát đi rửa, lau dọn bếp. Nhà chàng, bao gồm cả chàng vẫn ung dung thưởng chè ở trên phòng khách. Tao nhã ghê! Tủi thân gần chết nhưng khi lên nhà, nàng vẫn cười vui vẻ như không có chuyện gì. Nàng vừa yên vị, mẹ chàng nhìn nàng rồi thủ thỉ tâm tình: “Cháu thấy cuộc sống ở đây thế nào, liệu có quen được không?”. Nàng vội đáp: “Cháu rất thích không khí ở đây ạ!”, trong lòng mừng thầm, có vẻ mẹ chàng cũng quan tâm đến cảm xúc của nàng đây.
Nhưng nàng đâu ngờ, đó chỉ là câu hỏi mào đâu cho có lệ, để mẹ chàng tiếp theo dặn dò nàng điều quan trọng hơn mà thôi: “Ừ, cháu thích là tốt. Sau này 2 đứa lấy nhau, thì cháu chính là người ở đây rồi. Nhà bác cũng như những nhà khác thôi, ai cũng mong kén được một cô con dâu đảm đang, vẹn toàn. Con dâu có công việc của nó, kiếm ra tiền nuôi sống nó với gia đình nhỏ của nó để bác khỏi bận lòng, rồi đảm đang việc nhà việc cửa cho mình, cùng con trai hiếu kính mình, xây cho mình cái nhà cái cửa cho đàng hoàng, phụng dưỡng mình tuổi già là được”. Dừng lại một chút, nhấm ngụm nước chè cho thông cổ họng, mẹ chàng tiếp lời: “Đã về đây ở thì cháu cứ coi đây là nhà mình, coi việc nhà chồng như việc nhà mình, đừng nề hà gì. Nhà bên ngoại gọi là đá đưa thôi, chứ có còn hộ khẩu ở đấy nữa đâu mà. Thằng T. lại là con cả, nó phải có trách nhiệm với các em nó, các em nó thiếu thốn đồng nghĩa với việc nó chưa làm tròn đạo làm anh. Cháu là vợ nó, chung lưng đấu cật với chồng là phải đạo. Cháu nói nghe có phải không? Các bác thực sự cũng chỉ mong ước nhỏ nhoi như thế thôi”.
Giọng mẹ chàng nhẹ nhàng êm ái, nhưng khi vào tai nàng thì cứ như sấm nổ bên tai. Nhìn sang, anh chàng bạn trai cũng đang lim dim gật gù, ra chiều tâm đắc lắm. Nàng hoảng hốt đến nỗi quên cả mở miệng nói. Mẹ chàng phải giục mấy câu nàng mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu liên tục. Bác ấy liền nở nụ cười hài lòng.
Chiều, nàng viện cớ công ty có việc vô cùng gấp, đề nghị lên thành phố trước, chứ theo kế hoạch là sẽ ngủ lại nhà chàng 1 đêm, hôm sau mới về. Bước chân ra khỏi cửa nhà chàng, nàng chẳng dám ngoảnh đầu lại. Nhớ tới câu nói của mẹ chàng lúc chia tay: “Cháu năng về chơi nhé! Bác rất thích cháu!”, mà nàng toát mồ hôi hột. Bác ấy thích nàng nhưng nàng thì thực sự không thể thích nổi bác ấy đâu. Nàng xách dép chạy cho nhanh còn không kịp ấy chứ!
Theo Công lý
Về ra mắt nhà người yêu mới thấy cảnh này, cô gái đã có quyết định bất ngờ
Bỏ người yêu giàu có với căn biệt thự tiền tỷ, ô tô sang Linh quyết định chọn Hoàn. Nhưng rồi ngày về ra mắt cô chết lặng khi thấy cảnh tượng không thể nghèo hơn của nhà người yêu và rồi...
Ngày Trung và Linh yêu nhau, ai cũng nói Linh tốt số khi yêu được 1 cậu công tử nhà giàu như thế, đã vậy còn có công việc ổn định tương lai chẳng phải lo lắng gì. Linh yêu Trung vì ngày đầu mới gặp hai người đã nói chuyện rất hợp, Trung vui tính hài hước khiến cô rất ấn tượng.
Linh không hề quan tâm anh ấy giàu có cỡ thế nào, con nhà ai, nhà có những gì. Điều cô để ý đó chính là Trung khiến cô cười vui, khiến cô quên đi những tổn thương mà người cũ mang lại.
1 năm đầu yêu nhau tình cảm của cả hai còn khá hạnh phúc vui vẻ, Trung hay đưa rước Linh đi ăn, đi gặp bạn bè. Nhưng dần dần anh trở nên vô tâm hơn, không còn quan tâm Linh nhiều như trước. Linh hụt hẫng vô cùng, Trung vẫn yêu Linh nhưng cách anh dành tình cảm cho Linh khiến cô thấy buồn. Linh cô đơn trong chính tình yêu của mình, đôi lúc Linh thấy cô xa lạ. Trung nghĩ nếu Linh xa mình thì cô ấy sẽ không thể sống nổi, anh quá tự tin vào bản thân và quá ngạo mạn về những gì mình có. Nhưng anh đã lầm, Linh là 1 người con gái có lòng tự trọng rất cao.
(Ảnh minh họa)
Sau 1 thời gian dài không chịu nổi sự vô tâm hời hợt cũng như mãi chẳng thấy Trung đề cập gì đến chuyện cưới xin. Linh quyết định chia tay, ngày cô nói ra điều đó, Trung rất bất ngờ. Anh không tin nổi cô lại có quyết định như vậy. Anh ra sức níu kéo nhưng lúc này đã quá muộn màng, tình yêu của Linh dành cho anh đã bị chết dần chết mòn vì sự vô tâm hời hợt đó. Linh từ bỏ 1 tương lai tươi sáng làm bà chủ trong căn biệt thự hàng tỷ đồng, ngồi ô tô xịn để đi tìm tình yêu đích thực.
Rồi 1 năm sau cô gặp Hoàn, anh chàng có nụ cười tươi và tốt tính vô cùng. Từ người già đến trẻ nhỏ đều quý mến anh và quan trọng hơn anh rất có ý chí phấn đấu. Anh hay nói: "Nhà anh nghèo lắm, nên phải cố thôi em". Linh nghĩ anh khiêm tốn, cô cũng xuất phát từ vùng quê lên nên cô hiểu ý anh nói. Hầu như ra thành phố ai cũng phải tự lực cánh sinh.
Linh quyết định quên Trung và đón nhận người yêu mới, mặc kệ Trung nói gì cô vẫn chọn Hoàn để yêu. Yêu nhau gần 1 năm Hoàn muốn đưa Linh về nhà chơi ra mắt bố mẹ. Linh rất hào hứng, anh có nói nhà anh nghèo em đừng chê nhé. Lúc đó cô mỉm cười nói: "Có sao đâu, miễn anh thương em là được".
Về nhà Hoàn phải đi qua 2 quả đồi, vừa đến nơi trời đã nhá nhem tối. Linh chết lặng khi thấy cảnh tượng ấy, cái nghèo mà anh nói nó còn khủng khiếp gấp 1000 lần so với suy nghĩ của cô. Linh không tin nổi nhà nhà anh lại nghèo như thế, cô thực sự sốc vô cùng. Ở quê Linh, nhà cô thuộc dạng khá giả và người nghèo nhất làng cô cũng không đến nỗi bi đát như nhà Hoàn.
Nghĩ thấy đời mình éo le ghê, bỏ người yêu cũ và căn biệt thự lộng lẫy xa hoa giờ lại gặp cảnh tượng này. Bố mẹ anh rất hiền chào đón cô bằng nụ cười đôn hậu, còn anh gãi đầu ngại ngùng. Nếu như cô gái khác chắc họ quay đầu bỏ chạy mất, trong mấy phút choáng váng, định thần lại cô cười đáp lại họ rồi vào nhà rửa mặt.
(Ảnh minh họa)
Hai hôm sống ở trong căn nhà cấp 4 xập xệ rách nát chỉ có vẻn vẹn 1 cái bàn và hai cái giường nhỏ đó Linh đã suy nghĩ và đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Linh cảm nhận được Hoàn buồn vì nhận ra sự thất vọng của cô. Hôm đó đi ra hồ chơi Linh đã nhìn Hoàn rất lâu còn anh cúi nhìn xa xăm mắt cay cay. Bất chợt cô nắm chặt lấy tay anh và nói:
- Hai đứa mình hãy thật phấn đấu anh nhé, sau này mua được nhà mình đón bố mẹ lên ở cùng anh nha.
Nghe người yêu nói thế mặt Hoàn giãn ra, rạng rỡ:
- Em nói thật chứ, em đồng ý lấy anh à? Em không chê anh nghèo sao?
- Nghèo hay không là do mình thôi, chúng ta cũng phấn đấu là được mà, miễn mình yêu thương nhau anh à.
Hoàn ôm chặt Linh vào lòng rồi nói: "Cảm ơn em, anh sẽ cố gắng và hứa sẽ luôn yêu thương đối xử thật tốt với em". Linh mỉm cười trong nước mắt: "Nghèo giàu ở đôi bàn tay miễn mình mạnh khỏe và tu chí thì sẽ ổn thôi anh, em tin anh làm được".
.......
5 năm sau, Linh chào đón bé trai thứ hai, căn hộ chung cư hơn 90 mét của cô tràn ngập tiếng cười. Bố mẹ Hoàn nhìn con dâu bằng cả tấm lòng yêu thương. Vậy mới nói có tình yêu và sự quyết tâm thì: "Vợ chồng đồng lòng tát biển đông cũng cạn".
Theo Một Thế Giới
Ngày về ra mắt nhà vợ mới cưới, tôi chết trân khi thấy đứa trẻ mà mẹ em mới sinh chưa đầy năm Đúng lúc đó thì vợ tôi về, thấy em đứa bé khóc ré lên đòi theo còn em lao tới bế ngay đứa bé trên tay tôi với thái độ vô cùng lo lắng. Tôi và vợ yêu nhau 5 năm thì cưới. Trong đó 2 năm cuối là chúng tôi yêu xa vì tôi phải vào làm việc ở văn phòng trong...