Cháy hết mình cùng tình v.ụng t.rộm
Khi ở bên nhau, chúng tôi đã cháy hết mình cho tình yêu v.ụng t.rộm đó.
Tình yêu làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc nhưng nó cũng khiến cho chúng ta phải đau khổ, dằn vặt. Tôi luôn đặt ra cho mình câu hỏi: “Liệu trên đời này có tồn tại một tình yêu chân thành không?”. Và tôi đã đi tìm tình yêu của cuộc đời mình, để rồi chỉ mình tôi ngậm ngùi trong những nỗi đau của cuộc hành trình bảy năm tìm kiếm hạnh phúc.
Cái khoảng cách của niềm hạnh phúc và nỗi đau thật quá mong manh. Tôi biết em trong một thế giới game online, cái thế giới ảo ấy tưởng chừng như không bao giờ tồn tại sự chân thành lại gắn kết tôi với em như một định mệnh. Nhưng bức tranh mà tôi và em tô vẽ lên không thể nào hoàn mỹ vì em đã có gia đình và một cuộc sống ổn định. Tôi chỉ nên yêu em và em cũng yêu tôi như thế trong thế giới ảo… Nhưng tình yêu và sự tò mò đã thúc đẩy tôi vượt hơn 2000 km từ Nam ra Bắc để gặp em.
Trong suốt chuyến đi, tôi đã tự nhủ hãy chỉ tìm cho mình câu trả lời và đừng để trái tim vượt xa hơn lý trí. Nhưng khi ở bên em, khi tình yêu của tôi và em đã thoát khỏi mọi rào cản thì trái tim tôi và em lúc này đã chiến thắng. Tôi và em đã cháy hết mình cho tình yêu v.ụng t.rộm ấy, để rồi giờ đây, sau những chuyến thăm em chỉ được đếm trên đầu ngón tay, tôi lại thấy day dứt với những suy nghĩ tội lỗi của mình… Càng yêu em bao nhiêu thì tôi càng muốn xa lánh em bấy nhiêu và khi những dự định muốn xa em xuất hiện trong suy nghĩ thì tôi lại cảm thấy đau khổ đến tột cùng.
Video đang HOT
Càng yêu em bao nhiêu thì tôi càng muốn xa lánh em bấy nhiêu (Ảnh minh họa)
Tôi không nên xuất hiện trong cuộc sống của em chăng? Tôi nên quên em để có thể đổi lại sự bình yên cho cuộc đời em?… Tôi đã tìm cho mình được câu trả lời của tình yêu chân thành ấy để giờ đây, tôi có muôn vàn câu hỏi khác cần lời giải đáp.
Em cũng đã mong tôi hạnh phúc như tôi từng mong em hạnh phúc bên gia đình của mình. Nhưng mong ước ấy sẽ không bao giờ đến với hai chúng tôi cũng như em sẽ không thể đến được với tôi trọn vẹn. Tôi chợt nhớ lại câu nói của Ernesto Che Guevara “Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích mà là trên từng chặng đường đi”. Có lẽ tôi đã tìm thấy được hạnh phúc và tình yêu chân thành của em khi được yêu em và được em yêu như vậy!
Hành trình của tôi, hành trình cuộc đời để tìm hạnh phúc giờ đây là những nỗi đau. Bất chợt tôi nghe đâu đó vang lên những câu hát chua xót của một tình yêu không lối thoát “Tình ta trao nhau là tự tìm đến những nỗi đau…Tình không bến đỗ nhiều lần tựa như vỡ tan… yêu em tình không bến bờ”.
Theo VNE
Khiếp đảm, Tết, mẹ chồng lên chơi
Đúng là, có làm thế nào cũng không thoát được. Nghĩ là Tết dương chỉ nghỉ được 1 ngày thì sẽ được thả phanh đi chơi đây đó với chồng con.
Không phải lo nghỉ vài ngày và phải về nhà mẹ chồng nữa. Thế mà, đùng một cái, mẹ chồng nói sẽ lên chơi vào ngày nghỉ lễ. Thế là bao nhiêu kế hoạch chơi bời cùng chồng con cũng tan tành mây khói.
Sáng, chồng giục dậy đi chợ thật sớm, chồng liệt kê ra tỉ thứ nào là, mua thịt gì, mua rau gì, làm món gì mẹ chồng thích ăn. Vì chồng biết sở thích của mẹ, nên muốn tiếp đón mẹ chu đáo. Thì đi chợ cũng không nặng nhọc gì nhưng đúng là, nghĩ ngày nghỉ được ở nhà ngủ nướng với chồng con, thế mà giờ sáng sớm đã phải mò dậy, đi mua đồ đạc. Trong tủ thì còn khối đồ ăn, nhưng chồng bảo phải mua đồ khác, nhất định là làm nhiều món cho mẹ hài lòng.
Mẹ lên, tưởng là mẹ đi một mình. Nào ngờ, mẹ kéo theo cô dì, chú bác, tất cả mấy họ hàng nhà chồng ở quê lên chơi. Bảo là tranh thủ có ngày con cái được nghỉ nên lên chơi cho biết. Thế là, cả nhà chỉ được có mấy chục mét mà chen vào hơn chục người. Ngồi ăn cũng chật. Mẹ lại không thông báo trước nên tôi lại phải chạy ra chợ mua thêm đồ ăn, rồi nấu nướng cho mẹ và họ hàng nhà chồng hài lòng.
Mẹ bảo, trưa mẹ mới tới nơi nên cứ thong thả nhưng thúc thực, có trưa mẹ tới nơi thì chiều mới xong được cơm. Vì nấu hơn chục người ăn lại toàn là họ hàng nhà chồng, đâu phải qua loa là được. Chồng thì chỉ biết ngồi chỉ đạo, phải làm món này, món kia.
Giờ nhà cửa thì bừa bộn, đồ đạc lâu nay vợ chồng không dọn dẹp. Cuối năm ai cũng bận.(ảnh minh họa)
Con thơ thì khóc quấy mẹ. Cứ tí tí lại phải chạy vào chơi với con, rồi lại chạy ra xem nồi đang đun trên bếp, vậy mà chồng cứ cắm mặt vào cái máy tính, không nói năng gì. Tôi đã chuẩn bị bao nhiêu đồ ăn, bày sẵn ra đó, đợi cả nhà lên thì làm nhanh. Chồng lại bảo, thế thì có mà đến tối mới ăn. Nhưng biết mấy giờ mẹ lên đến nơi, làm nguội rồi lại bị nói là không tiếp đón chu đáo.
Cả sáng, vừa làm vừa ngủ gật. Đúng là, chỉ mơ ước có một ngày tết dương theo đúng nghĩa mà cũng không được. Nhớ lại năm ngoái hình như tôi cũng phải về nhà mẹ chồng. Và hình như tôi cũng phải sắp biết bao nhiêu cỗ, và rửa cả chục mâm bát vì nhà chồng họp họ. Tôi khiếp quá.
Giờ nhà cửa thì bừa bộn, đồ đạc lâu nay vợ chồng không dọn dẹp. Cuối năm ai cũng bận. Thế mà đùng một cái mẹ nói lên, nên tối hôm trước tôi đã phải thức khuya, dọn dẹp hết nhà cửa, còn dành chỗ cho mẹ nghỉ ngơi. Giờ cả nhà chen chúc trong căn phòng chật này, đúng là với tôi đó là sự bức bối vô cùng.
Tôi không khó tính gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện, mẹ chồng lên chơi rồi đưa cả họ hàng lên, phục vụ cơm nước, dọn dẹp, mâm bát xong xuôi thì chắc tới tối. Rồi người lại mệt phờ, ngày mai lại phải đi làm, đúng là chẳng gì khổ bằng. Chỉ ước một ngày được ngủ thoải mái rồi hôm sau đi làm, có sức khỏe dồi dào cho ngày đầu năm. Thế mới thích. Bây giờ thì... vỡ mộng rồi!
Theo VNE
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau! Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi. Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái...