Cháu vừa bị đau mắt đỏ, bố chồng đã lạnh lùng đuổi cả nhà về ngoại
Bố chồng tôi bảo tôi nên đưa các con về nhà ngoại xin tá túc vài hôm, đừng để lây cho cả nhà chồng.
Bố chồng tôi rất gia trưởng, khó tính. Trước đây, tôi đòi ở riêng sau khi cưới và chồng đồng ý. 1 năm đầu, chúng tôi thuê nhà trọ, cuộc sống có hơi chật vật nhưng vẫn thoải mái tinh thần. Sau đợt bố chồng bị té ngã, gãy chân mà không ai lo lắng, mẹ chồng thì già yếu, chúng tôi mới trả trọ, chuyển về nhà chồng ở.
Chồng tôi phải xin nghỉ phép không lương 2 tháng để chăm ông. Bao nhiêu khó khăn, gánh nặng kinh tế đều đổ dồn lên mức lương hơn 10 triệu của tôi. Dù đang mang bầu 5 tháng, tôi vẫn phải tăng ca để kiếm thêm tiền chi tiêu và tiết kiệm sinh đẻ. Thế nhưng bố chồng lại trách cứ, nói mỉa mai, cho rằng tôi làm chuyện không chuyên chính nên mới đi sớm về muộn. Tôi giận, nói rõ công việc của mình cho ông nghe nhưng ông vẫn tỏ thái độ chán ghét con dâu ra mặt.
Chân ông khỏe rồi, tôi bảo chồng đi làm lại vì bụng tôi đã to, sức khỏe cũng không còn như trước, tôi không muốn tăng ca nữa. Tôi vừa nói thế, bố chồng đã cho rằng tôi sai khiến chồng, muốn leo lên đầu chồng ngồi. Cũng may chồng tôi là người biết phân biệt đúng sai, việc gì nên và không nên làm. Ngay tuần đó, anh đã nộp đơn và tháng sau đi làm lại.
Mẹ chồng tôi hiền quá nên thường bị bố ức hiếp, mắng mỏ. Thấy bà cứ lủi thủi ngoài vườn để tránh chồng mà tôi tội nghiệp. Tôi sinh con, hết thời gian ở cữ nhà mẹ đẻ thì về lại nhà chồng. Mẹ chồng giúp tôi bế cháu, nấu ăn thì bố mắng, nói tôi lười làm, ỷ lại vào mẹ chồng. Tôi biết tính ông nên chẳng thèm nói đi nói lại nhiều, kệ ông nói đã rồi thôi.
Khi đi làm lại, tôi gửi con cho mẹ chồng trông hộ. Bà hay dẫn cháu đi qua nhà hàng xóm chơi, ăn uống. Chiều qua, tôi thấy mắt con gái hơi sưng, đỏ và bé khóc quấy, lấy tay dụi mắt liên tục. Vợ chồng đưa con đi khám thì bác sĩ bảo bé đã bị đau mắt đỏ.
Video đang HOT
Về nhà, tôi nói cho mẹ chồng nghe về tình trạng bệnh của cháu. Bố chồng tôi nghe được, ông bảo vợ chồng tôi sắp xếp quần áo về nhà ngoại tá túc vài ngày, chừng nào con tôi hết đau mắt đỏ thì về. Ông nói bố mẹ đã già rồi, phải tránh xa dịch bệnh, tôi cứ liệu mà làm.
Chồng tôi tức quá hỏi đứa bé có phải cháu ruột của ông không mà ông đối xử với bé như vậy? Bố chồng vẫn thản nhiên kêu mẹ đóng cửa tiễn người.
Hiện giờ vợ chồng tôi đang ở nhà ngoại trong cơn bức xúc. Chồng khuyên mẹ con tôi cứ ở luôn bên nhà ngoại, khi nào bố đến xin đón về thì về, không thì thôi. Nhưng tôi thấy để ông đến xin đón về khó khăn quá. Mà ở luôn bên ngoại thì lại làm phiền bố mẹ, anh chị tôi. Hay tôi bàn với chồng ra thuê trọ cho tiện đôi đường?
Lỡ hứa một điều với vợ, tôi thực sự hối hận lúc gặp khó khăn
Vì được tôi quá cưng chiều nên vợ không có trách nhiệm với gia đình, nhất là trong lúc chồng gặp khó khăn.
Vợ tôi là con một, từ bé đã được bố mẹ nuông chiều, hầu như không phải động tay vào bất cứ việc gì. Khi quyết định cưới, bên ngoại ép phải ở rể. Tôi vất vả lắm mới thuyết phục được không phải sống chung.
Sau khi cưới, vợ chồng tôi chuyển ra một khu trọ. Ban đầu, cô ấy không thích nhưng miễn cưỡng đồng ý với điều kiện phải sớm mua nhà.
Khoảng nửa năm sau, chúng tôi mua được một căn hộ chung cư. Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng. Bởi nếu phải ở nhà trọ quá lâu, vợ sẽ không vui. Thêm vào đó, bố mẹ vợ sẽ tìm mọi cách để đưa cả hai về sống chung. Đó là điều tôi không mong muốn.
Vợ tôi không muốn từ bỏ công việc nhàn nhã để cùng lo chuyện kinh tế với chồng (Ảnh minh họa: KR).
Vì vợ tôi có tính cách tiểu thư nên khi bước ra sống tự lập sẽ gặp không ít bỡ ngỡ. Cô ấy muốn chồng giúp đỡ mọi việc trong nhà, ngại vào bếp, không thích đi chợ... Tôi phải hướng dẫn từng chút, cùng làm các việc lặt vặt để vợ không chán nản.
Trước khi cưới, bố vợ tôi từng yêu cầu phải cố gắng, không để cô ấy khổ hay tự cáng đáng việc nhà. Tôi hiểu hoàn cảnh xuất thân của vợ nên không bao giờ để cô ấy vất vả. Bất cứ việc gì làm được, tôi đều hỗ trợ. Nhờ vậy, cuộc sống của chúng tôi êm ấm, hạnh phúc.
Khi quyết định cưới một người vợ được nuông chiều từ bé, tôi hiểu bản thân sẽ phải là trụ cột của gia đình. Với những cặp đôi khác, bà xã sẽ hỗ trợ chồng một phần trong việc kiếm tiền. Tuy nhiên, vợ tôi luôn quan niệm, chồng phải là người lo kinh tế cho cả nhà.
Vợ tôi xác định đến văn phòng chỉ mang tiếng có công việc, không muốn phải đi sớm, về muộn hay nuôi mơ ước thăng tiến. Tôi thông cảm với vợ, vì trong gia đình, người phụ nữ sẽ là hậu phương vững chắc để chồng yên tâm làm việc.
Vì yêu và thương vợ, nghĩ đến lời hứa với bên ngoại, tôi từng thủ thỉ với bà xã: "Em chỉ cần vui vẻ là được, mọi thứ trong nhà cứ để anh lo".
Nghe được lời này của tôi, vợ càng thấy thoải mái. Tuy nhiên, từ khi tôi nói như vậy, bà xã càng lười hơn. Cô ấy chỉ muốn chồng làm hộ việc nhà.
Những bữa cơm tự nấu thưa thớt dần, thay vào đó vợ thích gọi đồ ăn từ ngoài quán về. Thú thật ăn một bữa còn được, nếu ăn "cơm hàng cháo chợ" như vậy quá lâu, tôi nuốt không nổi.
Có những hôm đi làm về muộn, nhà cửa vẫn bừa bộn, vợ tôi chỉ nấu cơm rồi ngồi xem tivi. Ngày cuối tuần, người ta đi chơi, còn tôi nai lưng dọn dẹp đủ thứ. Có những lúc bản thân cảm thấy như đang sống độc thân, không có vợ bên cạnh.
Thời gian này, kinh tế khó khăn, công việc của tôi không còn kiếm được nhiều tiền như trước. Chúng tôi không còn là vợ chồng son mà phải lo kinh tế để nuôi con.
Tôi tâm sự với vợ về tình hình khó khăn hiện tại nhưng cô ấy tỏ ra thờ ơ như chuyện của người ngoài. Dường như vợ mặc định, chồng phải có trách nhiệm đưa tiền về, không quan tâm lý do đằng sau.
Tôi bàn với vợ tìm công việc mới để có mức lương cao hơn, giúp hỗ trợ về kinh tế. Tuy nhiên, vợ cho rằng, công việc hiện tại nhàn nhã, ít áp lực nên không nghỉ.
Cô ấy nhắc lại lời hứa không để vợ phải lo nghĩ bất cứ điều gì cách đây mấy năm. Vợ còn khẳng định, đàn ông đã nói phải giữ lời và thực hiện được.
Là người đàn ông, ai cũng muốn vợ con không vất vả. Tuy nhiên, tôi đang ở trong tình cảnh không thể cáng đáng tiền bạc như trước đây nhưng vợ không thông cảm hay thấu hiểu.
Tôi cảm thấy hối hận khi lỡ nói với vợ những lời khiến cho cô ấy không có chí tiến thủ, sống hoàn toàn dựa dẫm vào chồng.
Con dâu bị sốt xuất huyết, mẹ chồng không cho đi viện còn nói một câu khiến cô muốn rời khỏi nhà chồng Câu nói của mẹ chồng khiến tôi sốc nặng. Tôi không ngờ mẹ chồng lại ác khẩu đến thế. Tôi là người miền Trung lấy chồng về ngoại thành Hà Nội. Gia đình nhà chồng tôi có ba người con, chồng tôi là út, bên trên là hai chị gái đều đã yên bề gia thất. Bố mẹ chồng tôi khá lớn tuổi....