Cháu nội mới sinh khóc mãi không nín, đến khi tận mắt thấy những gì con dâu làm, tôi hoảng hồn sốc ngất và căm hận
Mẹ tôi mềm lòng sợ con dâu hay khóc lóc thì dễ mắc bệnh trầm cảm sau sinh nên cũng không ép chị.
Cháu của tôi sinh ra trắng trẻ đáng yêu vì giống mẹ, được mọi người yêu chiều hết mực.
Lúc anh trai tôi cưới chị dâu, ai cũng ngỡ ngàng không ngờ. Vì anh trai tôi vốn có ngoại hình trung bình lại rước được cô vợ xinh đẹp thu hút. Anh tôi nghe thế thì chỉ cười rồi nói cưới được người đẹp cũng không dễ dàng gì.
Cũng vì cưới được vợ đẹp nên anh trai tôi rất cưng chiều vợ. Từ ngày làm dâu sống cùng gia đình chung tôi, chị chưa một lần vào bếp. Chị lúc nào cũng ăn diện từ cái móng tay cũng phải trau cuốt đẹp mắt. Chị là người sống nhàn nhất trong nhà tôi.
Bố mẹ tôi thuê người giúp việc nên chị dâu không phải vất vả làm gì. Bố mẹ tôi cũng không khó tính, chỉ mong con dâu sớm sinh cháu để ông bà ẵm bồng. Nhưng chị dâu tôi thì sợ sinh con sẽ mất dáng, vậy là cứ chần chừ khiến bố mẹ chồng sốt ruột.
Đến khi chị dâu có bầu, chị vẫn chăm chút bề ngoài như lúc son trẻ. Chị mặc đồ bó, trang điểm đậm, xịt nước hoa thơm phức. Anh trai nhiều lần góp ý thì liền bị chị giận dỗi, chị nói rằng mang thai đã cực mà còn bị anh chỉ trích sao? Vậy là anh trai tôi đành im lặng.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Internet
Sau khi chị sinh con đầu lòng, chị nhất quyết không chịu cho con bú. Dù chồng và bố mẹ chồng khuyên thế nào chị cũng khăng khăng cho con uống sữa ngoài. Vì chị sợ hư ngực. Thậm chí được bác sĩ khuyên chị cũng chẳng nghe theo. Mẹ tôi mềm lòng sợ con dâu hay khóc lóc thì dễ mắc bệnh trầm cảm sau sinh nên cũng không ép chị. Cháu của tôi sinh ra trắng trẻ đáng yêu vì giống mẹ, được mọi người yêu chiều hết mực.
Gần đây tôi thấy một điều kì lạ là cháu tôi gần như ngủ cả ngày chẳng mấy khi thức, cũng không nghe thấy cháu khóc. Chị dâu tôi trông con rất nhàn, hết xem phim rồi lại nằm lướt điện thoại. Tôi liền hỏi mẹ thì bà nói cháu tôi dễ nuôi nên thế. Tôi lại không nghĩ vậy nên quyết định theo dõi chị dâu.
Đến khi tận mắt thấy những gì chị dâu làm, tôi hoảng hồn sốc ngất. Chị dâu bỏ dung dịch gì đó vào sữa cho con uống. Tôi ráng theo dõi rồi chụp lại chai thuốc kia để đi tìm hiểu. Đó là siro an thần, tôi nghe mà choáng váng.
Nhà tôi biết chuyện thì không thể nhân nhượng chị dâu được nữa. Anh trai tôi tức giận đ.ập p.há đồ đạc của chị. Mẹ tôi thì gọi ngay sui gia sang để nói chuyện. Chuyện lớn làm gia đình tôi hoảng loạn nên chị dâu ăn năn hối lỗi nói sẽ chăm con cẩn thận hơn. Nếu chuyện còn lặp lại thì chị hứa sẽ ra đi không đòi một đồng. Nhưng tôi vẫn không hài lòng, tôi có nên đề nghị bố mẹ lắp camera trong nhà để theo dõi chị không?
Con dâu nhờ tôi chăm cháu rồi suốt ngày trách bà nội dạy hư trẻ
Làm mẹ chồng thời bây giờ khó quá, con dâu giao phó cháu nội 5 t.uổi cho tôi chăm sóc, đưa đón nhưng hơi một tí lại than vãn với người ngoài rằng tôi dạy hư thằng bé.
Mấy hôm nay, đọc bài viết của những nàng dâu than vãn chuyện bị mẹ chồng can thiệp vào chuyện giáo dục con cái hay "tố" ông bà nội dạy hư trẻ nhỏ, tôi nghĩ đến mình mà thấy buồn lòng. Tôi cũng là mẹ chồng, là bà nội, cũng bị nàng dâu chê trách vì lý do tương tự dù mấy năm qua đem sức già ra giúp đỡ con cháu hết lòng.
Ở t.uổi 66, trong khi bạn bè tôi dùng những năm tháng hưu trí, khi vẫn còn đủ sức khỏe để đi du lịch hoặc hằng ngày tụ họp cà phê, khiêu vũ..., tôi lại dành sức lực, thời gian cho cháu nội. Hồi con dâu ở cữ, tôi vừa chăm con vừa chăm cháu, đến lúc con dâu đi làm trở lại, phần lớn công việc chăm trẻ đều một tay tôi làm.
Hồi thằng bé còn nhỏ, tôi là người bế bồng, dỗ dành, chơi với cháu, cho cháu ăn, đẩy xe đưa cháu đi khắp khu tập thể để đút từng thìa cháo. Thằng bé lớn hơn một chút, vẫn là tôi đưa nó đi nhà trẻ rồi đón về, tắm táp, chơi với nó, chỉ cho nó đâu và màu xanh, đâu là hình tròn... Cho đến nay khi cháu nội được 5 t.uổi, tôi có thể khẳng định bản thân là người dành nhiều thời gian cho thằng bé nhất, đến nỗi nó trở thành cái đuôi của bà nội, bám bà hơn bám mẹ.
Vậy mà trong mắt nàng dâu, tôi lại là người dùng quyền lực mẹ chồng để giành quyền dạy dỗ cháu, chỉ vì những khác biệt trong quan niệm giáo dục trẻ. Tôi biết, chuyện nuôi dạy t.rẻ e.m bây giờ không còn giống thời của mình ngày xưa, nhưng có những điều luôn luôn đúng, có những điều mà người già chiêm nghiệm qua rất nhiều năm từng trải mà người trẻ không thể so được.
Tôi là người dành nhiều thời gian cho cháu nội nhất, đến nỗi cháu bám bà hơn bám mẹ. (Ảnh: Shutterstock)
Tôi chăm sóc và dạy cháu theo những gì mình cho là đúng, tất cả cũng chỉ vì tình thương yêu dành cho con cháu. Không phải tôi cố tình can thiệp hay tranh giành quyền dạy trẻ với con dâu, mà thực tế tôi là người gần thằng bé hơn, tiếp xúc với nó nhiều hơn nên đương nhiên ảnh hưởng đối với cháu cũng lớn hơn. Con dâu bận rộn không có thời gian dành cho con, hầu như chuyện gì cũng nhờ mẹ chồng, vậy mà lại mang vẻ mặt ấm ức đi nói với mọi người rằng bà nội lạm quyền, dạy hư cháu, chiều chuộng cháu vô lối.
Chẳng hạn như chuyện khép thằng bé vào kỷ luật. Con dâu tôi cứ nhất nhất yêu cầu đến giờ là ăn, đến giờ phải ngủ, hay hạn chế cho xem tivi, điện thoại. Nhưng làm sao có thể bắt thằng bé ngủ sớm khi bố mẹ nó toàn đi làm về muộn, về nhà cũng có việc phải làm? Đến tận khuya bố mẹ mới có thời gian rỗi, thằng bé chưa muốn ngủ mà thích nô nghịch, vòi vĩnh bố mẹ thì có gì sai? Vì thế, tôi thường bênh cháu, muốn nó được chơi thêm với bố mẹ.
Việc xem tivi hay chơi điện thoại cũng thế. Trẻ con bây giờ làm gì có thiên nhiên hay không gian rộng rãi an toàn để chơi, chủ yếu ở trong nhà, đồ chơi thì chơi mãi cũng chán, không cho xem tivi thì biết xem gì? Con dâu và con trai hễ về tới là cắm mặt vào điện thoại, vậy mà lại trách tôi cho cháu chơi game trên máy của tôi.
Hôm trước chị hàng xóm mách lại chuyện con dâu tôi kể tội mẹ chồng dạy hư cháu, tôi vừa buồn vừa giận dù không ngạc nhiên về điều này (thái độ của con cũng như một số điều tôi nghe được từ những người khác trước đó đủ cho tôi biết con nghĩ gì). Tôi khóc, kể lại với chồng, bảo hay là thôi không chăm cháu nữa, trao trả hết cho bố mẹ nó, hai vợ chồng già rủ nhau đi du lịch, đi gặp gỡ bạn bè cho sướng thân.
Giận thì nói vậy nhưng khi nghĩ lại, tôi không đành lòng. Các con tôi đi làm rất vất vả, giai đoạn này k.iếm t.iền và giữ được công việc không hề dễ dàng gì. Tôi không giúp nữa, nếu các con không bị ảnh hưởng công việc thì chắc chắn cháu nội phải khổ.
Vì thế mà tôi lại phải tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt, lại đem sức già ra chăm cháu, dù trong lòng buồn bực không vui. Thời bây giờ, mẹ chồng quả thật là một công việc không dễ làm.
Mẹ tôi khuyên con dâu sinh thêm đứa nữa, câu trả lời của chị làm bà hoảng hốt lén đi xét nghiệm ADN cháu nội và rồi phải thốt lên: "Khổ thân con tôi!" Nhận được kết quả xét nghiệm ADN, mẹ chuyển từ tức giận qua thương cảm cho vợ chồng anh tôi. Mấy năm nay kinh tế của vợ chồng anh tôi rất vững, xây nhà đẹp, xe hơi và gia đình năm nào cũng đi du lịch trong và ngoài nước. Trong tủ quần áo của chị dâu không thiếu mốt gì, đồ mỹ...