Chấp nhận làm nhân tình gái già để có tiền lấy vợ trẻ
Số tiền đó có thể giúp tôi mua một căn nhà, cưới Quỳnh và cho cô ấy một gia đình yên ấm.
Tôi và Quỳnh yêu nhau ba năm, cô ấy rất đáng yêu, da trắng, mặt xinh, dáng vóc nhỏ nhắn. Chúng tôi yêu nhau nghiêm túc, một lòng hướng đến tương lai. Không ngờ cách đây gần một năm, tôi bị chẩn đoán mắc ung thư vòm họng.
Kể từ đó trở đi, tôi phải nằm theo dõi trong bệnh viện, cô ấy phải đi làm, từ 5h sáng đã nấu cháo để sẵn cho tôi, nghỉ trưa tranh thủ vào thăm tôi. Tối về ăn vội bát cơm, tắm rửa thay quần áo lại vào trò chuyện với tôi, không muốn tôi nghĩ quẩn.
Trong sổ tiết kiệm của tôi giờ đây có tiền tỷ, nhưng tôi đã mất Quỳnh mãi mãi (Ảnh minh họa).
Trong ba ngày đầu nằm viện, một lần trở mình tôi nghe thấy cô ấy van xin bác sĩ, xin ông ấy nhất định phải cứu tôi, dù tốn bao nhiêu tiền cô ấy cũng sẽ cố gắng chi trả. Thậm chí cô ấy còn định bán thận để cứu tôi. Tôi thấy vậy liền ôm cô ấy và nói “Tại sao em lại ngốc như thế?”. Lúc này, cô ấy nói: “Em không cho anh chết, nếu anh chết làm sao em sống được một mình, em thà chết để anh sống”.
Có lẽ là tình cảm của Quỳnh đối với tôi quá sâu sắc, cảm động ông trời, ngày thứ tư nằm viện, đột nhiên bác sĩ chạy tới nói rằng kết quả xét nghiệm của tôi bị nhầm lẫn với người khác, tôi bị chẩn đoán sai.
Giây phút đó, cả tôi và Quỳnh đều vỡ òa trong hạnh phúc, tôi ôm chặt cô ấy vào lòng và thề với lòng mình sẽ yêu thương cô ấy thật nhiều, khiến cô ấy là người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Tuy vậy, không có gì dễ dàng, tiền lương của tôi vẫn cứ thấp như vậy, tôi và cô ấy ở chung một chỗ, miễn cưỡng thì cũng được gọi là thoải mái nhưng không thể dư dả, không thể mua nổi một căn nhà ở thành phố. Nguyện vọng cho Quỳnh một đám cưới mà cô ấy hằng mơ ước dần dần nằm ngoài tầm với.
Ngày đó, công ty cử tôi ra sân bay đón Khánh Diệp, giám đốc của công ty đối tác trong miền Nam, là một phụ nữ hơn 40 tuổi, nhan sắc mặn mà, quyến rũ, sang trọng. Mặc dù là một giám đốc chức cao vọng trọng nhưng người phụ nữ này rất ôn hòa, khiêm tốn, luôn luôn mỉm cười khi lắng nghe tôi giới thiệu về những điểm đến thú vị ở thành phố Hạ Long.
Qua vài ngày đón tiếp, tôi và Diệp đã thân thiết hơn nhiều. Một buổi tối đi ăn cùng nhau, Diệp bất chợt nói rằng: “Nhìn cậu thực sự rất giống mối tình đầu của tôi”. Tôi nghe thế vô cùng lúng túng, nóng bừng mặt, khi chưa kịp nói gì thì đã thấy Huyền đẩy sang phía tôi một hợp đồng.
Video đang HOT
Tò mò mở ra xem, tôi điếng người khi Huyền trực tiếp đề nghị, nếu tôi chấp nhận làm tình nhân của cô ấy, theo cô ấy ba tháng thì tôi sẽ nhận được số tiền là 1,5 tỷ. Khoảnh khắc đó, suy nghĩ của tôi không ngừng xoay chuyển.
Số tiền đó có thể giúp tôi mua một căn nhà, cưới Quỳnh và cho cô ấy một gia đình yên ấm. Cả hai đứa sẽ không còn phải ở trọ tạm bợ trong những ngôi nhà đi thuê lại nữa. Tuy vậy, chỉ cần nghĩ đến việc phản bội lại tình cảm của Quỳnh, lòng tôi đau như dao cắt.
Lúc này Diệp nói thêm, cô ấy chỉ muốn mơ một giấc mơ, bởi mối tình đầu của cô ấy bị tai nạn qua đời đã lâu, chỉ cần tôi theo cô ấy ba tháng. Hết hạn, cô ấy tuyệt đối sẽ không dây dưa, không liên lạc, không bao giờ gây sức ép với tôi. Nói xong, Diệp khóc nức nở, khiến tôi thực sự thương cảm. Sau mấy ngày suy nghĩ, tôi quyết định trở thành tình nhân của Diệp.
Lần đầu tiên theo Diệp đi chơi xa, tôi thấp thỏm lo âu rất lâu. Cũng may là Quỳnh tuyệt đối không hoài nghi tình cảm của tôi. Tôi nói dối là phải đi công tác vài ngày, Quỳnh không hề nghi ngờ mà còn chuẩn bị quần áo cho tôi một cách chu đáo.
Người ta nói không sai, vụng trộm thì kích thích, mỗi lần qua lại với Diệp, tôi có cảm giác tôi thực sự là mối tình đầu của cô ấy. Chúng tôi điên cuồng lao vào nhau trong say mê, bất chấp tất cả. Ngày qua ngày, tôi cũng không muốn dứt khỏi thứ đam mê nhục dục quấn quít này.
Tuy nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, một buổi tối khi tôi về nhà, Quỳnh gần như phát điên, ném vào mặt tôi bản hợp đồng làm tình nhân mà tôi và Diệp đã trao đổi.
Cô ấy không thể tiếp nhận nổi một giao dịch bẩn thỉu như vậy. Tôi mở miệng định giải thích nhưng Quỳnh lấy tay bịt chặt tai, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ: “Nghe anh giải thích, lỗ tai của tôi cũng dơ bẩn theo”. Đêm đó, Quỳnh thu dọn đồ đạc, rời khỏi chỗ trọ của hai đứa.
Từ khi Quỳnh bỏ đi, tôi không thể gặp được cô ấy, cô ấy bỏ việc làm tại công ty cũ, đổi số điện thoại. Tôi gọi điện về nhà cô ấy, người nhà cô ấy nghe điện thấy là tôi cũng vội vã cúp máy.
Sau ba tháng làm tình nhân, Diệp vô cùng giữ lời hứa, cô ấy chuyển tiền vào tài khoản của tôi, tuyệt đối không liên lạc lại. Trong sổ tiết kiệm của tôi giờ đây có tiền tỷ, nhưng tôi đã mất Quỳnh mãi mãi.
Mỗi đêm, trước mắt tôi đều hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy, tôi biết cho dù tôi có bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không có lại được người con gái dám dùng cả mạng sống để cứu tôi nữa.
Theo Phununews
Sau buổi tối hôm ấy, tôi mất tất cả...
Buổi tối định mệnh ấy như một bàn tay ma quỷ, kéo tôi khỏi ánh sáng thiên đường và nhấn chìm cuộc sống của tôi trong bóng tối.
Tôi là một cô gái tỉnh lẻ lên Sài Gòn học và làm việc. Cảnh nhà côi cút chỉ có 2 ba con làm tôi càng thương ba và quyết tâm học hành. Tôi còn nhớ, trước khi lên xe đò, ba nói: "Số con là số cát thần phúc tinh qúy nhân, chỉ cần con sống tử tế, trăm sự may mắn sẽ đổ về con".
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ ba là một ông giáo già luôn tự úy lạo bản thân nên tôi cười hùa theo và vẫy tay chào ba.
Không ngờ, những lời ba nói dần trở thành sự thật. Từ năm đầu đại học, tôi đã quen và thân thiết với cô bạn tên Nhung. Nhung tròn trịa, trắng trẻo như chiếc bánh trôi, mập nhưng lại dễ thương vô cùng. Tôi và Nhung hay cà giỡn với nhau rằng chúng tôi có nhân duyên tiền kiếp và chắc chẳng ai dám đến yêu chúng tôi mất.
Năm thứ 2 đại học, Nhung nói muốn về công ty của ba làm thực tập sinh, sợ lạ với mọi người và mong tôi về cùng cô ấy. Khi ấy tôi mới biết ba Nhung là Tổng giám đốc của một Công ty tầm cỡ quốc gia.
Tôi mừng muốn khóc: kiếm một việc làm thêm ổn định từ năm 2 đại học là điều chưa bao giờ tôi mơ tưởng. Tôi nào biết, cái gật đầu vui mừng ấy là bước ngoặt của cuộc đời mình.
6 tháng sau trôi qua, chuyện tình của tôi và Tuấn vẫn ẩn trong bóng tối. Tôi không phủ nhận rằng bản thân từng có ý nghĩ cay độc với Nhung. (Ảnh minh họa)
Khi chúng tôi đến làm việc, tôi luôn cảm thấy những tiếng nói thì thầm phía sau lưng. Không lâu sau, tôi biết, mọi người đang dị nghị về Nhung. Con ông cháu cha luôn được chào đón trước mặt, nhưng mấy ai có sự thật lòng sau lưng. Và như một lẽ tất yếu, tôi luôn được chiếu cố trong mọi công việc. Khi đặt lên bàn cân, trong các cuộc họp, tôi luôn được đánh giá cao hơn Nhung.
Tôi an ủi Nhung: "Vì biết mày là con của sếp Tổng nên mọi người đặt ra yêu cầu cao thôi". Nhưng bao nhiêu lời nói của tôi không bằng một câu của Tuấn: "Ai cũng có giá trị riêng, so sánh 2 người với nhau là một điều tàn nhẫn".
Tôi biết Nhung thích Tuấn. Nhưng bên cạnh đó, có một điều còn rõ ràng hơn gấp trăm lần: Tuấn yêu tôi. Tuấn viết điều đó trong những tin nhắn gửi tôi hàng đêm, trên vỏ hộp xôi anh mua cho tôi buổi sáng và trên cả những yêu thương chan chứa trong mắt anh.
6 tháng sau trôi qua, chuyện tình của tôi và Tuấn vẫn ẩn trong bóng tối. Tôi không phủ nhận rằng bản thân từng có ý nghĩ cay độc với Nhung. Bởi cô ấy có tất cả mọi thứ, còn tôi - xét đến tận cùng, vẫn chỉ là một con bé quê kệch bám trụ ở mảnh đất hoa lệ này. Tôi lập kế hoạch để Nhung phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và Tuấn trong tiệc cuối năm. Tôi muốn thử nhìn cô gái nhung lụa ấy đau đớn 1 lần.
Nhưng kế hoạch buổi tiệc cuối năm đó đi chệch đường ray. Khi tôi chuyếnh choáng dựa vào Tuấn để anh dìu ra toilet, tôi không nghĩ rằng hơi men cũng ngấm trong huyết quản của anh.
Hành lang dài dẫn ra toilet có những ban công nhỏ hướng ra ngoài. Những tấm rèm nhung đỏ dày ngăn cách bên trong và bên ngoài, Tuấn đã kéo tôi ra đó và chuyện gì đến cũng đến. Thật nực cười khi 'lần đầu tiên' của tôi lại ở ngoài ban công, với nồng nặc mùi cồn, trong khi, suốt 6 tháng qua, tôi luôn từ chối Tuấn dù anh đặt những resort, khách sạn sang trọng nhất.
Buổi tối định mệnh ấy như một bàn tay ma quỷ, kéo tôi khỏi ánh sáng thiên đường và nhấn chìm cuộc sống của tôi trong bóng tối. (ảnh minh họa)
Tôi không ngờ rằng bên kia bức màn có một người đang khóc. Khi tôi và Tuấn chỉnh sửa lại trang phục và bước vào trong, Nhung đứng đó, đôi mắt ngập nước. Nhung nhìn thẳng Tuấn, lời nói run rẩy nhưng kiên định:
"Tiệc đính hôn cuối tháng coi như chưa từng tồn tại!"
Rồi cô quay lưng đi thẳng. Tuấn đuổi theo cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, rủ rỉ điều gì đó. Mắt tôi nhòe đi! ...
Buổi tối định mệnh ấy như một bàn tay ma quỷ, kéo tôi khỏi ánh sáng thiên đường và nhấn chìm cuộc sống của tôi trong bóng tối. Mất trinh, mất bạn, mất việc. Lời nói của ba hôm tiễn tôi ra xe đò bỗng vang lên từ ký ức: "Số con là số cát thần phúc tinh qúy nhân, chỉ cần con sống tử tế, trăm sự may mắn sẽ đổ về con". Tiếc là tôi đã đánh mất sự tử tế từ bao giờ? Tôi cũng không biết nữa...
Theo Phununews
Cứ yêu nhau thôi, hứa hẹn nhiều đến lúc tan vỡ lại hận nhau... Anh yêu, từ ngày bắt đầu, em đã không dám vẽ vời hy vọng gì cho tình yêu của chúng mình. Và bây giờ, anh là anh, em là em nhưng chúng ta vẫn bên nhau. Với em điều đó thật kỳ diệu! Chúng ta quen biết nhau sau khi cả hai đã trải qua những mối tình dài vắn, chúng ta đến...