Chán nản vì đang yêu mà như đã có vài con
Cuộc sống của chúng tôi bằng phẳng, nói gì anh cũng đồng ý, mọi thứ tôi đều phải chủ động, từ nhắn tin, ôm hôn, đi chơi, đi ăn gì, làm gì…
Tôi và anh yêu nhau 3 năm, có lẽ cũng hiểu một chút ít về con người anh rồi. Chấp nhận yêu anh là tôi cũng biết trước sẽ rất tủi thân và thiệt thòi, bởi trước đó tôi biết anh là người rất giản dị, khô khan, còn tôi lại náo nhiệt, thích phá cách.
Rồi chẳng biết từ đâu lại yêu anh, một chàng không lãng mạn, không sôi nổi, không ga lăng, cũng không đẹp trai, không có gì hết. Bạn bè, bố mẹ nói rằng luật bù trừ nên nhiều lần tôi cũng cố gắng hòa hợp dù rất khó. Nhưng ngay giờ phút này tôi quả thực rất chán nản, không phải vì không còn yêu anh mà bởi cảm thấy quá mệt khi suốt ngày phải đeo đuổi một người. Mọi thứ tôi đều phải chủ động, từ nhắn tin, ôm hôn, đi chơi, đi ăn gì, làm gì… đều do một mình tôi sắp đặt. Anh chẳng ý kiến gì, bởi cái gì anh cũng đồng ý hết.
Có những ngày tôi cố gắng lạnh nhạt, không nói chuyện với anh, anh cũng mặc kệ, không thắc mắc, không hỏi lý do nhưng bởi lẽ bản thân tôi không thể sống như thế nên lại tự khuấy động mọi thứ trở về ban đầu. Anh dường như quên mất nhắn tin cho tôi, chẳng còn tha thiết ôm hay hôn nhẹ trước khi tạm biệt, hay những lần xuống phố dạo chơi anh cũng dửng dưng, không nắm tay, không đùa cợt, mọi thứ đều không.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Anh còn rất khó bảo, khi tôi đề cập đến vấn đề đó và muốn tìm ra hướng giải quyết thì anh lại quay sang trách móc. Dường như tôi chỉ biết chìm đắm trong nỗi buồn và tủi thân cùng cực. Tôi nghĩ chênh nhau 6 tuổi không phải là khoảng cách quá lớn, nhiều khi cố biện minh rằng có thể do tuổi tác và anh cũng lớn rồi nên thế. Nhưng càng ngày anh càng lạnh nhạt, tôi có cảm giác càng yêu anh nhiều thì anh lại càng nhạt nhẽo hơn. Chuyện có dấu chân người thứ 3 thì tôi nghĩ là không thể, bởi anh sống cùng khu nhà trọ với tôi, lại sát phòng, cùng làm việc chung công ty, cạnh văn phòng, giờ giấc của anh thế nào tôi nắm rõ 95%.
Chúng tôi đã bàn với nhau chuyện cưới xin nhưng giờ đây tôi như ‘đứng giữa hai dòng nước, chọn một dòng hay kệ nước cuốn trôi’. Tôi không biết nếu lấy nhau về cứ tình trạng này sẽ ra sao. Tôi không phải mẫu người lúc nào cũng kè kè người yêu, bản thân rất thoải mái và luôn tạo điều kiện cho hai đứa vui vẻ nhưng rồi dường như sức chịu đựng đã lên đến đỉnh điểm. Chưa một lần tôi được tặng hoa dù có nói với anh mình thích hoa, muốn được anh tặng. Anh chẳng mảy may bận tâm, lúc cãi nhau khi lên đến cao độ anh lại chọn cách im lặng. Điều đó phải quá coi thường tôi?
Tôi có trách anh hờ hững, không quan tâm, muốn anh xem xét lại cách yêu của mình thì chỉ được vài ba ngày rồi đâu vào đấy. Yêu và được yêu với tôi cứ như cuộc sống vợ chồng đã có vài đứa con, vài đứa cháu rồi vậy, như kiểu cuộc sống bằng phẳng và phải chấp nhận. Người yêu tôi cũng chẳng sợ khi tôi chia tay, nói ra anh đồng ý luôn. Anh lạnh lùng đến đáng sợ, tôi thì không muốn thế, thứ tôi muốn là vun đắp cho một gia đình nhỏ, cùng nhau xây dựng gia đình. Tôi nghẹt thở, ngột ngạt và mệt mỏi quá, dường như cũng stress với mọi thứ xung quanh, càng cố gắng vun đắp bao nhiêu anh lại càng đạp đổ bấy nhiêu. Mong được các bạn chia sẻ.
Theo Tinngan
Hai ngày sống trong sợ hãi với người chồng tử tù trốn trại
Tôi hoảng hốt khi nhìn thấy người chồng tử tù trốn trại. Hai ngày sống cùng người chồng tử tù là quãng thời gian kinh khủng mà tôi không thể nào quên.
Lúc biết chúng tôi yêu nhau, gia đình phản đối kịch liệt vì nhìn tướng mạo anh hung dữ và đã qua một đời vợ. Nhưng vì yêu anh mà tôi bất chấp mọi ngăn cản của gia đình. Sau cùng, bố mẹ cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân này khi biết tôi đang mang trong mình giọt máu của anh. Khi đó, tôi đang học lớp 12. Cũng vì lấy chồng sớm mà tôi bỏ dở việc học.
Sau khi kết hôn, tôi theo anh lên thành phố làm ăn. Vợ chồng tôi thuê một căn phòng trọ khá nhỏ. Thời gian đầu, vì không muốn sống phụ thuộc vào chồng nên tôi xin bán hàng ở một cửa hàng tạp hóa. Còn chồng tôi thì làm xe ôm hay bất cứ việc gì có thể kiếm ra tiền. Thời gian đó, tôi cảm thấy tiếc nuối tuổi thanh xuân và hối hận vì quyết định vội vã của mình. Nhưng giờ tôi đã bước chân đi rồi sao có thể quay trở lại được nữa.
Chồng tử tù tức giận khi thấy tôi ôm hôn người đàn ông khác (Ảnh minh họa)
Sau khi sinh, tôi không đi làm nữa mà ở nhà chăm sóc cho con. Thời gian này, chồng tôi kiếm được nhiều tiền và về nhà muộn hơn trước. Có hôm tôi thấy chồng bị thương ở tay, hỏi thì anh nói bị ngã xe. Nghĩ chồng kiếm tiền vất vả nên tôi cố gắng chi tiêu tiết kiệm. Nhưng khi con gái tôi được 5 tháng tuổi thì biến cố ập xuống: chồng bị công an bắt vì tội giết người. Hóa ra, vì khó khăn mà chồng tôi đã ra nhập vào một nhóm chuyên đòi nợ thuê. Không hiểu xô xát thế nào mà chồng tôi lại nhỡ tay giết người. Nghe được tin này, mọi thứ trước mắt tôi như sụp đổ. Ngày vào thăm chồng, tôi thấy anh tiều tụy hơn trước nhiều. Giọng anh run run nói lời xin lỗi và mong hai mẹ con tôi giữ gìn sức khỏe .
Trong phiên tòa, chồng tôi bị tuyên án tử hình. Nghe xong tin đó, tôi như không thể đứng vững được. Nhưng tôi vẫn cố gượng dậy để chăm sóc con. Cũng vì cần tiền nuôi con nên tôi làm nhân tình của một người đàn ông giàu có, đã có tuổi. Tôi không thể ngờ anh có thể trốn trại ra thăm vợ con lần cuối. Nhưng trớ trêu thay, anh lại bắt gặp tôi ôm hôn một người đàn ông khác.
Đợi người đó đi khỏi, chồng tôi tức giận tiến lại gần dí dao vào người vợ. Tôi vừa bất ngờ vừa lo sợ. Nhất là chồng không cho tôi cơ hội giải thích. Anh "cầm chân" tôi và con trong nhà 2 ngày. Đó là khoảng thời gian tôi sợ hãi tột độ. Đồ ăn thì nhờ mua, tôi phải cắt đứt liên lạc bằng điện thoại với tất cả mọi người. Thậm chí, tôi còn sợ người chồng tử tù vì nóng tính mà làm hại đến con mình.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi chồng bị công an bắt giữ (Ảnh minh họa)
Nhưng sau đó, nhà tôi bị công an khám xét. Khi bị dồn vào con đường cùng, chồng tôi dùng vợ làm con tin. Chồng tôi làm ngơ trước những giọt nước mắt của vợ. Trước đây, tôi thấy anh đáng thương. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn anh ta nhanh chóng trở về địa ngục. Cuối cùng, tôi và con cũng được giải cứu an toàn còn anh bị bắt giữ. Vì những gì chồng làm với mình mà ngày thi hành án tử hình tôi không đến. Hy vọng rằng, những ký ức tồi tệ này sẽ nhanh trôi đi như một cơn ác mộng để tôi có thể chào đón một cuộc sống mới.
Theo Blogtamsu
Em từng sống một mình có sao đâu Dù trái tim em đau vô cùng, trí óc em cũng không còn sáng suốt để suy nghĩ đúng sai nhưng em vốn là cô gái mạnh mẽ mà. Em đã quyết định dừng lại, không yêu anh nữa, không khiến anh phải bận tâm vì cô gái yêu đơn phương anh và chỉ khiến anh xúc động chứ không hề có tình...