Chạm vào đời nhau
Ngày ấy, ai cũng ngỡ sẽ nhận được thiệp hồng của anh chị. Thế nhưng, anh bất ngờ lấy vợ, lạ thay người ấy chẳng phải chị. Mọi người càng thắc mắc khi chị lặng lẽ rời thành phố, chẳng để lại một lời nhắn nhủ, tâm sự trách móc nào.
Thảng hoặc đôi lần, chị gái anh hỏi thăm chị làm gì,ở đâu, chị chỉ bảo rằng, chị đang phiêu du trên những vùng đất mới. Chẳng ai dám nhắc đến chuyện cũ của hai người, bởi giờ đây, anh con cái đề huề, còn chị hình như cứ đi về lặng lẽ, chẳng chịu dừng chân cố định ở nơi nào, song, tuyệt nhiên không trở về cái nơi từng là kỷ niệm.
Chị biết anh vẫn lân la dò hỏi tin tức và dõi theo dấu chân chị. Anh nợ chị một cuộc đời và giờ vẫn đang sống trong dằn vặt. Người ngoài nhìn vào tưởng anh đang ngập tràn hạnh phúc. Anh kết hôn với người vợ bây giờ trong lúc bải hoải, không định hướng được lối đi nào cho mình. Cô gái ấy đến đúng lúc, nhu mì, khôn khéo để níu giữ anh trong khi chị hoang hoải, bất cần. Tình yêu như chiếc lá cuối mùa, đã rụng rồi, nhặt lên cũng vô nghĩa thôi. Anh chấp nhận và sống có trách nhiệm với lối rẽ mà anh vội vã chọn cho mình.
Hóa ra chuyện hai người đã chạm mốc 10 năm, chừng ấy thời gian trôi qua nhưng hình ảnh chị vẫn luôn tồn tại trong giấc mơ của anh. Mái tóc dài, thơm mượt mà anh hay vuốt ve, đôi lần chị nũng nịu bắt anh chải. Nụ cười răng khểnh cùng cái nheo mắt tinh nghịch, cái hờn dỗi ngúng nguẩy của chị, cả cái quan tâm, nhăn nhó mỗi khi anh đi đâu quên mang khẩu trang, chị cứ cằn nhằn như cô vợ lắm điều. Lúc ấy, chị trong mắt anh đâm chán chường, tẻ nhạt, thì năm năm, có còn gì là mới mẻ nữa đâu, dù tâm hồn chị vẫn trong trẻo, vẫn nhiều bí ẩn nhưng anh chán những lối mòn sáo rỗng của thứ tình cảm quá dài lâu. Anh quên mất một lần lạc lối, chị dang vòng tay cho anh trở về. Song, anh lạc lối vì chị bất cần. Bởi chị vẫn bất cần nên anh lại lạc lối. Vợ anh lại khác, cô ấy luôn tỏ ra mình cần anh, không thể sống thiếu anh. Cô ấy nhỏ nhẹ, điệu đà chứ chẳng tự nhiên, bồng bềnh như chị. Chấp nhận làm người thứ ba đi bên lề cuộc tình của anh chị, cô ấy sẵn sàng đợi chờ và cho anh lựa chọn. Còn chị, chị cứ giữ vẻ kiêu hãnh của riêng mình. Sống với nhau, anh mới thấm thía nhận ra chẳng ai bằng chị. Hay cuộc đời là thế, so sánh luôn khập khiễng và chênh vênh, song, con người ta cứ đứng núi này trông núi nọ, nuối tiếc những bất thành đã cũ.
Chị đã cố tránh những chuyến công tác, những chuyến đi mà điểm đến là vùng đất ấy, nơi chị đã từng rất yêu, cái nơi chị ngỡ sẽ gắn bó suốt cuộc đời. Mười năm, có lẽ đã đủ để những cảm xúc trong chị ngủ yên, kỳ này, lại một chuyến đi bắt buộc vào đó, chị nhận lời trước sự ngạc nhiên của sếp.
Video đang HOT
Khi con người ta hết duyên hết nợ thì có gần nhau mấy cũng thế mà thôi, ở cùng ngõ vào ra suốt ngày có khi chẳng gặp. Thế nhưng, cứ là duyên, là nợ thì xa tít tắp nơi nào, vẫn chạm mặt cho bằng được. Đơn giản mà nghĩ, chị và anh hết duyên hết nợ từ lâu rồi, lo gì một cuộc gặp ở nơi từng là kỷ niệm kia.
Về thành phố, vẫn là những cảm xúc như lần đầu tiên chị đặt chân tới đây, không khí trong lành, biển sớm mai điểm nắng ửng hồng như cái thời con gái. Dạo qua đường cũ, góc quán quen, cô chủ quán vẫn còn nhớ mặt. Lại rơm rớm nước mắt mà kể về chuyện năm xửa năm xưa, thời sinh viên từng đôi lứa ghé vào nơi này đây. Hẳn nhiên, trong đó từng có chị và anh…
Chị phân vân suy nghĩ, có nên lên thăm lại nhà chị gái anh, dẫu sao cũng là người lớn, cũng chạnh lòng, không biết họ còn nhớ mình không. Đến thăm, nếu bắt gặp tất cả đang ở đó thì lại luống cuống, dù biết mình chẳng làm gì sai. Thế mà, chị ấy gọi, bảo lên nhà chơi, đã vào sao không ghé. Lại nghẹn ngào nghe chị ấy gợi lại cái tình xưa nghĩa cũ.
Anh bảo anh không cố tình gặp chị. Anh chở con gái đi học về, ghé qua nhà chị gái để chơi vậy thôi. Đụng mặt nhau, người cha cầm tay đứa con gái, hướng về phía chị mà chảy nước mắt. Chị đứng tần ngần, cố ngăn dòng cảm xúc đừng rơi. Đứa con gái giục bố về nhà nhanh với mẹ.
Cả hai chẳng thốt được lời nào nhưng chị mừng vì mình không khóc. Cái cảm xúc tưởng như ngủ yên ấy, vùng vằng, quằn quại trỗi dậy, may thay chị kịp đè nén và dập tắt.
Bạn chị hỏi rằng, không lẽ chị còn thương nhớ cái kẻ phụ bạc đó sao? Chị cười, vì thương nhớ là cảm xúc chị dành cho người khác, không phải là anh, từ rất lâu rồi. Có thể, bởi chị là người giàu cảm xúc nên dễ gì quên những vết khắc mà tình yêu ấy từng cứa sâu vào tim. Chính xác là vì tình yêu của hai người chứ nhất định không phải là vì anh.
Nghe rằng, hôm đó về, anh khóc cả đêm. Lỡ làng một đời của chị, anh day dứt. Vợ anh cũng âm thầm chảy nước mắt vì biết chẳng thể thay đổi điều mà trước đây cô ấy cố gắng đánh đổi mọi thứ để mà đổi thay.
Anh xin số điện thoại của chị, xin chị một cuộc hẹn. Chị nhắn nhủ lại rằng, đã chạm vào đời nhau một lần là quá đủ, đau cũng đã đau rồi, yêu thương nhung nhớ lắm cũng đã từng. Giờ, khuấy động đời nhau lên làm gì nữa. Cứ yên lặng mà sống cho hết trách nhiệm với đời. Khi cuộc đời chẳng tạo thành một bản dư âm hay ho tốt đẹp về nhau, thì tốt nhất, cứ đổ cho định mệnh để thanh thản bước tiếp.
Ngoài kia, những chiếc lá bắt đầu đâm chồi, nảy lộc. Mùa xuân đã về, một tia nắng rón rén chạm vào khe cửa, chị mỉm cười, hạnh phúc đơn giản là hiện tại được tự do làm điều mình thích, chẳng tiếc nuối điều gì khi ngoái lại những ngày sau.
Theo Dantri
Cơn ác mộng của chồng
"Reng.. reng ..." đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ. "Quái lạ, vợ mình hôm nay làm sao thế? Bình thường có bao giờ để chuông kêu đến hồi thứ 2 đâu!". Anh quay sang, đang định lay vợ dậy thì kinh hãi mắt muốn rơi khỏi tròng: Một lão giống hệt mình đang nằm chình ình bên cạnh.
Nhìn lại mình, trời ơi, mình đã biến thành vợ từ khi nào. Chưa kịp hoàn hồn, lại thấy gã chồng đang ngái ngủ làu bàu: "Sáng nay anh muốn ăn trứng ốp la". Nhìn cái mặt sao đáng ghét thế! Muốn ăn tự dậy mà làm! Uất ức không trút được, "chị" bấm bụng tắt cái đồng hồ báo thức đang réo inh ỏi, xuống bếp. Thôi thì thử làm vợ xem thế nào?. "Có gì là khó, quá đơn giản là đằng khác, mình làm ngon!" - "chị" tự tin.
Trứng ở đâu? Muối ở đâu? Dầu ăn ở đâu? Điên cả đầu! Bữa sáng được dọn lên, món trứng hơi xém một tí, bánh mì nướng hơi cháy một tí và chỉ vỡ mất... 2 cái đĩa thôi. "Lần đầu tiên làm như thế là ổn chán!" - "chị" vỗ ngực tự hào.
"Mẹ ơi, cái váy đồng phục của con giặt khô chưa?" - tiếng bé Tuyết Linh. "Mẹ ơi, mẹ chưa mua khăn đỏ cho con à, hôm qua con dặn rồi mà. Không có con không đi học đâu, bị cô giáo phạt ê mặt lắm!" - tiếng cu Hoàng eo éo. Chưa kịp trả lời thì giọng ông xã lại vọng ra: "Vợ ơi, cái sơ mi màu xanh của anh đâu?". "Chị" đang dọn dẹp, nghe thấy mấy lời này lại nhỡ tay làm vỡ thêm cái bát nữa.
"Anh đi làm đây!" - chồng phóng vút đi, bỏ lại 3 mẹ con. Sau khi đưa hai con tới 2 điểm trường khác nhau, "chị" đến công ty thì đã muộn 30 phút.
Khổ quá, tìm trường con còn bị lạc. Ai bảo không đưa con đi học bao giờ, khai giảng, họp phụ huynh cũng không đi, toàn "nhường" cho vợ!
Tan làm, thật là mệt chết đi được! Ông sếpnày quảđúng làtính khí thất thường như... bà chửa làm "chị" tức anh ách nhưng cũng chẳng dám ho he. Chắcphải đi xả stress thôi. Vừa móc điện thoại định gọi "đồng bọn", một SMS phi ngay đến: "Vợ yêu ơi, tối nay anh muốn ăn sườn xào chua ngọt!". Ôi trời, mình đang là vợ mà!
Thịt nào ngon? Rau nào tươi? Hoa cả mắt! Hàng nào cũng mời chào, lôi kéo điếc cả tai! Chen được ra khỏi chợ thì đã mệt bơ phờ, thở không ra hơi, "chị" ôm đồm túi trước túi sau, cuống quýt về nhà làm cơm tối.
"Vợ ơi, anh về rồi! Các con ơi, bố về rồi" - tiếng ông chồng léo nhéo ngoài cửa. "Vợ ơi, hai con đâu? Sao yên ắng thế này?" - chồng thò đầu vào bếp hỏi. "Ôi trời ơi! Em quên chưa đón con rồi!". "Em làm sao thế, việc của mình mà cũng quên được!". Vội vàng đến trường đón con, thấy hai đứa mặt buồn thiu ngồi thơ thẩn ngoài cổng trường, "chị" thương vô cùng. Cũng chỉ tại mình chưa "quen việc" nên quên!
"Vợ ơi, lấy cho anh bộ quần áo!" - ông xã quấn khăn tắm vào bếp nhìn chị nói. "Em cho các con tắm luôn đi, còn ăn cơm!". "Vậy ai cho mình tắm đây?" - "chị" cười khổ.
"Canh nhạt quá vợ ơi! Sườn xào chua ngọt gì mà như sườn kho mặn vậy?" - nghe chồng than thở trên bàn ăn, "chị" ủ rũ.
"Em ơi, dọn dẹp, rửa bát rồi hãy tắm một thể chứ! Ai lại ngâm đầy bát trong bồn rửa thế này", "chị" xách quần áo định đi ngâm mình cho sảng khoái thì chồng gọi giật giọng. Khổ cái thân mình quá, ăn cơm no cũng không được nghỉ ngơi!
Rửa bát, lau dọn bếp, lau nhà xong, "chị" không cất nổi bước nữa. Tắm xong, ngồi khểnh trên sô pha, định bật tivi xem phim. "Cuối cùng thì cũng được nghỉ tay!" - "chị" thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn chưa yên. Chồng đang đọc báo bên cạnh, ngẩng lên ngạc nhiên: "Em giặt quần áo chưa vậy? Mà thôi, cu Hoàng vừa hỏi anh bài toán, em vào giảng cho con đi rồi hãy giặt! À, anh mang quần áo khô ngoài ban công vào giúp em rồi đấy, em gấp gọn luôn đi!". "Chị" méo mặt. Ôsin cũng còn có lúc được thở, mình thì...
Xong hết việc, chị lết vào phòng ngủ, đổ uỳnh xuống giường, chân tay mỏi rụng rời, chỉ muốn nhắm mắt đánh một giấc. Chồng bên cạnh mơn trớn mà chả có tí hứng thú nào, liền gạt tay chồng ra. "Em sao thế? Em không muốn chiều anh? Muốn để người khác chiều hộ à?".
Thấy chồng có vẻ làm "căng", chị đành cố gắng "yêu" chồng. Xong xuôi, anh cười thỏa mãn, căn dặn chị: "Cuối tuần này, anh mời mấy người bạn về nhà làm một bữa. Em chuẩn bị làm nhiều món ngon, lạ lạ cho bọn anh nhậu. Còn nữa, 17 lịch âm tới là giỗ cụ nội ở quê, chiều mẹ vừa gọi cho anh. Em xem thu xếp quà cáp, đồ đạc để hôm đó nhà mình về quê. Thêm nữa, lúc em tắm, cô giáo chủ nhiệm của Tuyết Linh gọi đến báo họp phụ huynh. Anh quên mất ngày rồi, em hỏi lại cô lịch họp mà đi cho đúng giờ đấy...". Nghe chồng dặn dò, "chị" mệt mỏi chìm vàogiấc ngủ nặng nề...
1 ngày xấu trời, "chị" bắt gặp chồng dắt bồ vào nhà nghỉ. "Chị" uất ức hét lên: "Sao anh dám phản bội tôi?". Chồng ôm chặt bồ cười vào mặt "chị": "Cô là một bà già xấu xí, lôi thôi, lại cứng đơ như khúc gỗ, tôi chán ngấy rồi. &'Cỏ non, hoa thơm' thế này, tội gì không thưởng thức?"
"Chị" đau đớn nhìn bóng chồng và bồ đã xa, ngửa mặt thét lớn: "Tôi hy sinh là vì ai, tôi cố gắng là vì ai?"....
"Á...á....". Anh choàng tỉnh, tim đập thình thịch, mồ hôi chảy ròng ròng. Anh vội vã nhìn quanh, vẫn là phòng ngủ quen thuộc, vợ mình vẫn say ngủ bên cạnh. May quá! Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Anh vuốt sợi tóc xòa trên má vợ, âu yếm đặt một nụ nôn lên trán vợ. Bước chân xuống giường, anh vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, lần đầu tiên từ khi lấy vợ anh làm như thế. "Lát nữa còn đưa các con đi học nữa chứ!" - anh nhủ thầm. "Vợ mình đã quá vất vả rồi!".
Theo Dantri
"Mất mặt" chồng Hôm đó, anh mời đồng nghiệp về nhà mình chơi nhân dịp được lên chức. Với em, đây là một dịp trọng đại nên vừa mừng, vừa lo, lại vừa bị áp lực khi lần đầu "ra mắt" đồng nghiệp của chồng. Chuẩn bị cho "sự kiện" này, em đã nghiên cứu và tham khảo kỹ bạn bè xem nên làm những món...