Cha nghèo nhặt rác 25 năm tần tảo nuôi con, ngày con cưới ông tặng món quà khiến anh…
Một câu hỏi được đặt ra là khi bạn đã trưởng thành, người cha đóng vai trò thế nào trong cuộc sống của bạn? Nói về đề tài này, dù chúng ta có tốn bao nhiêu giấy mực cũng không thể nói hết được.
ảnh minh họa
18 tuổi, tôi đang theo học năm thứ hai đại học. Năm đó, tôi ở thành phố Tiêu Tác, mẹ tôi mất sớm còn cha tôi ở núi Bình Đỉnh làm nghề bán than. Công việc nặng nhọc, thường xuyên phải lên núi xuống núi. Mỗi ngày phải kéo xe than đi từ 7h sáng đến 10h tối. Thu nhập được khoảng 7 triệu đồng/tháng. Vậy mà riêng chi phí của tôi đã chiếm khoảng 1,7 triệu, gần bằng 1/4 số tiền mồ hôi nước mắt của cha. Vai trò của cha lúc bấy giờ cứ như là một con bò sữa để tôi vắt.
19 tuổi, tôi vào năm thứ ba đại học. Năm nay, tôi cần phải đến Trịnh Châu để thực hành, thế nhưng vào thời điểm đó ở Trịnh Châu thường xuyên xảy ra các sự cố công nhân nhảy lầu tự tử, khiến cho tinh thần của mọi người bị hoảng loạn, hoang mang. Tôi cũng thấy sợ và không muốn đi vì thế đã gọi cho cha hỏi ý. Ông chỉ nói đơn giản rằng “đừng làm khó mình, nếu con không muốn đi thì đừng đi.” Cuối cùng, cả lớp 35 sinh viên chỉ có tôi và 2 bạn nữ sinh khác không đi.
Cha tôi hay nói: “Con hãy làm những gì mà con muốn, cha sẽ luôn ủng hộ con”.
Cha giống như một cuốn sách cẩm nang của tôi, bất kể gặp chuyện gì khó khăn, ông đều coi nó rất nhẹ nhàng. Chỉ cần một câu nói, sẽ khiến tôi giác ngộ. Kể cả đó là sự việc to lớn phức tạp dường nào, ông đều có thể dễ dàng vượt qua, không lo lắng, cứ bình thản từ từ làm.
Năm 20 tuổi, tôi trở lại Tháp Hà, vào làm ở một nhà máy giấy, cha tôi lúc này cũng bắt đầu chuyển nhà từ nông thôn đến một thành phố xa lạ. Để tìm kiếm một công việc trong ngày hầu như rất khó. Thêm nữa là tuổi của ông đã lớn, e rằng ăn cũng không nổi, nói chi đến ra ngoài làm việc. Khi trở về nhà, cha chỉ có thể thở dài, già rồi, không dùng được việc gì nữa. Lúc này tôi nhìn ông và lần đầu tiên cảm nhận thấy trong tâm nặng trĩu.
Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của một người bạn, nên cha đã được nhận vào làm khuân vác hậu cần ở một công ty vận tải. Một ngày được khoảng 300 nghìn, hai ca làm việc là 12 giờ. Một lần tôi có tìm gặp cha, cả một xe toàn người trẻ tuổi, tầm 20 đến 30 tuổi, chỉ có mỗi mình ông đầu bạc trắng. Mỗi lần có xe đến họ phải vác các sản phẩm vào bên trong, toàn bộ quá trình thường kéo dài một giờ.
Ảnh minh họa
Hai tuần sau, cha quá mệt mỏi, toàn thân đầy cao dán, thời điểm đó, mùi cạo gió của cha lại chính là mùi mà tôi cảm thấy an toàn và thân thương nhất. Cha nói rằng, đừng nghĩ rằng ông đã đến tuổi nghỉ hưu, ông vẫn là một khối quặng, nếu được tôi luyện thì sẽ trở thành một khối thép.
Năm tôi 21 tuổi, cha bắt đầu làm việc tại một trạm thu hồi phế liệu. Tôi hỏi ông làm gì nhưng ông không khi nào trả lời tôi. Có một hôm sau khi làm việc về tôi bị mất chìa khoá, chỉ có thể đi đến nơi thu gom phế liệu để tìm ông. Khi tôi đến đó, tôi thấy quanh eo ông buộc một túi phân bón, trên đó đều có nước ngâm quanh, trên đầu đội một túi nhựa, bên cạnh chân là một cốc trà đã bị đổi màu do thường xuyên bị ngâm trong trà. Khi nhìn thấy tôi, ông chỉ cười và nói: “Con à, ở đây bẩn lắm, đừng lại đây”.
Lúc đó tôi đang đi đôi dép da mới mua, nên thực sự không muốn dính bẩn, chỉ có thể đợi cha tiến gần đến bên tôi.
“Cha ơi, cha đang làm gì vậy?”
Video đang HOT
“Không có gì? Lần sau nếu không có việc gì thì con đừng đến.”
Sau khi mượn được chìa khóa của cha, tôi liền quay người trở về, trên đầu toàn ruồi vo ve, trên mặt đất thì toàn là dòi nước. Công việc của cha là phân loại rác thải và chờ đợi một người nào đó đến để thu mua, đổi thành tiền.
Ảnh minh họa
Năm tôi 22 tuổi, cha tôi bắt đầu lo lắng về hôn nhân của tôi, thường xuyên giới thiệu bạn gái cho tôi. Tôi đã từng có một bạn gái, làm việc trong một công ty trên thành phố. Cô ấy không có vấn đề gì với tôi, và chúng tôi cũng đã đi đến bước nói về chuyện kết hôn. Nhưng tôi từ đầu đến cuối không đủ lòng can đảm để nói cho cô ấy về công việc của cha mình. Cô ấy có cố hỏi tôi vài lần, tôi đều trả lời qua loa, không nguyện ý trả lời trực tiếp. Tôi nghĩ rằng, trước tiên lấy vợ, chuyện khác sau này sẽ tính.
Sau khi cha tôi biết chuyện, cha đã nói rằng, điều quan trọng nhất trong hôn nhân là sự trung thực và tin cậy lẫn nhau, cha không làm điều gì đáng phải hổ thẹn cả. Tôi đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm và đã quyết định nói ra toàn bộ sự thật. Nhưng thật bất ngờ, bạn gái tôi đã vô cùng kinh ngạc, sau đó còn nói: Không phải anh nói cha anh là một giáo viên tiểu học à? “Anh đã nói, nhưng đó là trước kia.” Bạn gái nói rằng tôi đã nói dối cô ấy, và sau đó cắt đứt liên lạc.
Tôi đã cố gắng để khôi phục lại mối quan hệ, nhưng kết quả vô ích.
Năm 23 tuổi, tôi bị thương trong quá trình làm việc. Sau khi cha biết, đã ngay lập tức đến nơi cấp cứu, tôi đã được khâu vết thương hoàn tất và thay đồ. Bởi vì đau đớn khủng khiếp, nước mắt không ngừng chảy, cha tôi không nói gì, chỉ quỳ xuống đất để tôi bám leo lên. Từ bệnh viện về nhà, cha cõng tôi qua chợ, ở đó có một cửa hiệu bán ruột gà nhúng nước sốt ớt đặc biệt thơm ngon. Cha đã mua cho tôi một bát, tôi cầm trong tay, cắn một miếng rồi nhìn cha. Sau đó lại nhìn những người qua đường, một ông già cõng trên lưng một người đàn ông cao 1m87. Bây giờ nghĩ lại thật là khôi hài!
Năm 24 tuổi, tôi đã gặp người vợ của mình, cô được sinh ra trong một gia đình cán bộ cao cấp, và cô ấy cũng là một giảng viên đại học. Khi đó cô ấy hỏi tôi rằng, cha anh làm nghề gì? Tôi đã nói cha trước đây làm tại một trạm phế liệu, và hiện giờ đã tự làm chủ, thu mua rác.
Khi đó, vợ tôi đã mỉm cười, “Làm thu mua có mất mặt không? Đi, ngày mai em cũng muốn đến giúp cha anh, em muốn trải nghiệm cuộc sống xem thế nào.” Tôi ôm chầm lấy cô ấy, vui mừng đến khóc và nói rằng: “Em à, cảm ơn em”. Vợ tôi lúc đó đã nói: “Anh hãy nhìn xem, bị kích động quá rồi, công việc đó cũng quan trọng không kém, cha làm công việc thủ công. Cha anh thật sự tuyệt vời”. Tôi đã kể lại những lời này với cha và cha chỉ mỉm cười nói rằng: “Đúng là con dâu của gia đình chúng ta rồi, con hãy trân trọng cô ấy”. Sau đó, người vợ tương lai của tôi khăng khăng đòi đi cùng cha để thu mua, nhưng cha từ chối và nói rằng, quan trọng nhất là thành ý.
Để chuẩn bị tổ ấm cho mình, tôi muốn mua một căn nhà. Nhưng trước tiên tôi cần thanh toán hơn 237 triệu. Tôi không muốn vợ tương lai của mình phải bỏ tiền ra, nhưng số tiền mà tôi tích góp được chỉ mới có 100 triệu. Vào đúng ngày tôi cưới, cha lấy ra một thẻ ngân hàng rồi nói: “Con cầm đi, nếu cha nhớ không lầm thì đây là số tiền mà cha thu mua phế liệu dành dùm được, trong những năm gần đây việc thu mua rác không được tốt như trước, do đó chắc chỉ khoảng được 170 triệu thôi”. Tôi đã nhận số tiền này và chỉ im lặng không nói nên lời.
Ảnh minh họa
25 tuổi, tôi đã có một bé gái. Cha tôi cuối cùng đã không phải dùng xe ba bánh để chở rác thải nữa. Cha đã bắt đầu ngày ngày bế cháu đi chơi ở sân bên dưới toà nhà. Buổi trưa về đến, cha sẽ nấu cho chúng tôi những món ăn ngon, buổi chiều thì giặt quần áo cho chúng tôi, chăm sóc cây trồng trên ban công, và còn chú mèo đốm mà tôi nuôi…
Một vài ngày trước, trời đổ tuyết, cha tôi đã ở ngoài trời đến 9 giờ tối vẫn không trở về. Vợ nhắc tôi ra ngoài tìm. Một lúc sau, cha tôi đã trở về với đầu phủ đầy tuyết, trên vai ông vác hai túi lớn, bên trong là khoai lang và bắp cải, cần tây cùng nhiều loại rau khác. Tôi nói: “Cha sao mua nhiều vậy?” Ông trả lời: “Sau khi trời tuyết, giá lương thực sẽ tăng cao. Cha đã phải xếp hàng suốt buổi chiều, chỗ rau này rất rẻ, cha đã đặc biệt mua trứng và khoai lang cho con”. Cha nói xong rồi cười ha ha…
Tôi và vợ cùng cười, nước mắt cứ như vậy tuôn rơi… Vâng, đây chính là người cha thân yêu của tôi, năm nay ông đã 75 tuổi. Tôi không cần bất cứ điều gì, chỉ hy vọng trong những ngày tới, ông có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Đây chính là tất cả những gì tôi mong muốn nhất.
Món quà của cha
Suy ngẫm:
Trong cuộc đời này, cha mẹ chính là người yêu thương bạn thực sự bằng một thứ tình cảm không hề tính toán thiệt hơn. Họ là người ban cho bạn sự sống nơi trần thế này, giáo dưỡng bạn bằng cả trách nhiệm lẫn tình yêu. Năm tháng trôi qua, cha mẹ rồi cũng sẽ phải già đi. Một ngày kia, soi vào gương thấy mái tóc mình điểm bạc, có lẽ họ cũng hiểu thời gian của mình đã chẳng còn nhiều. Nhưng dẫu thế nào đi nữa, họ vẫn luôn dành cho chúng ta tình yêu bao la, lòng vị tha như trời biển.
Có nhà thơ từng viết: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”. Dẫu là bạn đủ 18 tuổi, dẫu bạn có một gia đình riêng, dẫu bạn có trưởng thành biết bao đi nữa, trong mắt cha mẹ, bạn hãy còn là một đứa bé ngoan như hàng mấy chục năm trước vẫn say ngủ trong vòng tay âu yếm của họ. Dẫu là biển trời giông bão, dẫu là ngày tháng đoạn trường, tình yêu của họ dành cho bạn vẫn vĩnh cửu cùng trời đất. Đương nhiên, họ không thể ở cả đời bên cạnh bạn nhưng dù chỉ còn một phút giây, một khoảnh khắc, họ vẫn luôn vui lòng làm chỗ dựa tinh thần, làm nơi chốn bình yên để bạn trở về mỗi lúc ngã lòng.
Thần thoại Hy Lạp có kể về câu chuyện của người khổng lồ Antaeus có sức mạnh phi thường, bất khả chiến bại. Khi một chân của Antaeus còn chạm xuống mặt đất thì anh còn nhận được sức mạnh của người mẹ hiền – Đất mẹ Gaia. Trong cuộc chiến với Heracles, cứ mỗi lần Antaeus ngã xuống đất là sức mạnh lại tăng gấp bội phần vì nhận được năng lượng từ đất mẹ. Sau cùng, Heracles phải nhấc bổng Antaeus lên không và siết chặt mới đánh bại nổi. Bạn thấy đấy, cha mẹ của chúng ta cũng xứng đáng là “Đất mẹ Gaia” vĩ đại lắm chứ?
Theo Lanhmanh
Sung sướng vì món quà bạn trai tặng Valentine, tôi hoảng khi nhận tin nhắn của anh
Đúng chiều buổi ngày hôm sau Valentine, tôi giật mình khi thấy tin nhắn của anh hiện lên màn hình điện thoại.
Tôi vốn là cô gái cá tính mạnh mẽ và khá bướng bỉnh. Ngay từ nhỏ, không nhớ bao lần đã bị bố mẹ la mắng um sùm vì cái tính ương bướng chỉ thích làm theo ý mình.
Lớn dần lên cũng đỡ hơn, nhưng vẫn ương ngạnh. Ở tuổi 25, khi bạn bè hầu hết đã có người yêu, thậm chí có đứa còn một nách 2 con thì tôi vẫn chỉ cắm đầu vào làm việc, rồi đi du lịch vi vu khắp nơi. Cho đến khi gặp anh - chàng trai có nụ cười tỏa nắng khiến trái tim rung động ngay từ lần đầu gặp gỡ. Và rồi, tôi vẫn cứ ương ngạnh tin vào ấn tượng đầu tiên đó, tin tưởng anh cũng thích tôi như tình cảm của tôi vậy.
Người ta vẫn nói trong tình yêu, con gái không nên là người yêu nhiều và thể hiện tình cảm nhiều hơn. Tuy nhiên, với tôi, điều đó lại không hề dễ dàng, tôi đã trót yêu người ta nhiều hơn, và dường như vẫn luôn thể hiện điều đó.
Bạn trai đã khiến tôi tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho tôi (Ảnh minh họa)
Đến một ngày, tôi mới biết được sự thật về thứ tình yêu mà tôi cứ viển vông theo đuổi và tôn thờ đó - thực ra chỉ là cái vỏ bọc sáo rỗng.
Valentine, tôi khiến bạn bè mắt tròn mắt dẹt khi được nhận chiếc smart phone sành điệu, mới cứng cùng lẵng hoa to bự và lung linh từ bạn trai.
Facebook ngập tràn những lời ngợi khen xuýt xoa của bạn bè. Tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc...
(Ảnh minh họa)
Nhưng rồi, đúng chiều buổi ngày hôm sau Valentine, tôi giật mình khi thấy tin nhắn của anh hiện lên màn hình điện thoại: "Mang ngay đến cho anh 5 triệu để tiêu nhé. Mua quà cho em tốn kém quá!".
Đọc xong tin nhắn, tôi nghẹn lòng. Lẽ nào vì mua quà cho tôi nên anh bị cháy túi, trong khi tôi thừa biết thu nhập hàng tháng của anh như thế nào. Anh lại ở nhà dì ruột, không phải đi thuê trọ. Hàng tháng, dì cũng chẳng lấy tiền ăn của anh.
Lương anh, anh cũng chẳng phải gửi về nhà hỗ trợ giúp bố mẹ nuôi em ăn học như tôi, bởi anh là con út. Chị gái anh lấy chồng và định cư ổn định trong thành phố Hồ Chí Minh.
Tôi chạnh lòng khi thấy kịch bản này tương tự như ngày 20/10 vừa qua. Sau ngày tặng quà cho tôi đúng 2 hôm, anh cũng nhắn tin hỏi vay tôi 3 triệu để tiêu và rồi cũng quên chẳng trả. Hôm sinh nhật người bạn của anh, anh mạnh tay đầu tư tiền triệu mua ví da hàng hiệu, cũng lấy thẻ của tôi thanh toán, hứa sẽ gửi lại, nhưng rồi lại mất hút.
(Ảnh minh họa)
Yêu nhau chưa đầy một năm mà đã bao lần như vậy, trong khi tôi không hề tỏ ra là cô gái đào mỏ. Mọi lần đi chơi cùng anh, tôi không yêu cầu đến chỗ này, chỗ kia sang trọng hay đắt tiền, cũng chẳng bao giờ gợi ý anh mua thứ này, thứ kia, thậm chí tôi vẫn thường xuyên trả tiền ăn uống, đi chơi chứ không để lần nào anh cũng phải trả một mình.
Vậy mà...
Bên tai tôi chợt nghe văng vẳng câu nói của đứa bạn thân: "Mày nghĩ lại xem ông ấy có yêu mày thật lòng hay không? Tình yêu đâu có tính toán và nặng về vật chất như vậy chứ?"
Dù đã được nhắc nhở như vậy nhưng tôi vẫn cố chấp, tin rằng anh yêu tôi thật lòng... Là tôi đã quá ngốc và đã mù quáng trong tình yêu!
Theo GĐVN
Chàng trai bắt quả tang người yêu 'vụng trộm' ở rạp phim vào đúng đêm Valentine "Em nghĩ đi hai ba tiếng chắc không sao...". Lễ tình nhân vừa mới hôm qua, người ta ra rả kể cho nhau nghe về những kỷ niệm đẹp về những món quà, những buổi hẹn hò, những cái nắm tay,... minh chứng cho cuộc tình mật ngọt. Tuy thế, cũng có một số người đượm buồn: vì cô đơn, vì chưa tìm...