Cay đắng phát hiện màn kịch “mang thai hộ” của chồng
Tôi chết lặng trước sự thật cay đắng mình vừa phát hiện ra. Thật lòng tôi cũng không biết mình nên khóc hay nên cười trước “màn kịch” mà chồng tôi đã dày công dàn dựng. Hoá ra bao yêu thương, hạnh phúc mà bấy lâu nay tôi tưởng mình đang được hưởng lại trở thành nỗi xót xa, tủi nhục đến vô cùng.
Tôi 27 tuổi, là hoạ sỹ thiết kế cho một công ty thời trang, còn chồng tôi 32 tuổi, cũng là hoạ sỹ nhưng lại làm thiết kế đồ hoạ cho một công ty chuyên về công nghệ thông tin. Hai vợ chồng tôi yêu nhau từ thời còn sinh viên, ra trường được hơn một năm thì tổ chức đám cưới. Nói chung cuộc sống của chúng tôi khá ổn định, nếu không muốn nói là dư giả khi thu nhập của cả hai vợ chồng đều tốt, chúng tôi có nhà riêng từ trước khi cưới do bố mẹ hai bên chung tay mua tặng. Chồng tôi là người đàn ông tâm lý, chiều vợ và rất được lòng anh em, họ hàng trong gia đình.
Cuộc sống của tôi sẽ chẳng có gì đẹp hơn nếu như cưới nhau đến 6 năm mà chúng tôi vẫn không có con. Dù rất sốt ruột nhưng cả hai vợ chồng đều sợ và ngại nên không muốn đến bệnh viện để khám, chồng tôi còn động viên rằng hai vợ chồng đều khoẻ mạnh, gia đình nội ngoại cũng chẳng có ai bị bệnh hiểm nghèo hay vô sinh gì nên chắc chắn chúng tôi chỉ muộn con chứ không thể vô sinh.
Tin lời chồng nhưng càng chờ đợi càng vô vọng, cuối cùng tôi đành động viên chồng để cả hai cùng tới bệnh viện phụ sản khám. Kết quả là chồng tôi hoàn toàn khoẻ mạnh, bình thường, còn tôi bị một dị tật ở cả buồng trứng và tử cung khiến việc đậu thai và mang thai vô cùng khó khăn.
Tôi đã buồn và khóc rất nhiều khi từ bệnh viện trở về nhà, thậm chí tôi suy sụp đến mức phải xin nghỉ việc ở nhà gần một tháng trời để lấy lại tinh thần. Thời điểm ấy, ngoài giờ đi làm, chồng tôi luôn ở bên cạnh động viên, an ủi tôi. Cuối cùng anh đưa ra ý tưởng sẽ nhờ y học can thiệp để thụ tinh nhân tạo từ trứng và tinh trùng của hai vợ chồng, rồi tìm người nhờ mang thai hộ.
Suy đi tính lại mãi, tôi cũng đồng ý với kế hoạch của chồng, vậy là chồng tôi ráo riết đi tìm người để giúp vợ chồng tôi mang thai đứa con.
Video đang HOT
Thế rồi sau đó khoảng 3 hay 4 tháng gì đó, anh về nhà, nét mặt hớn hở nói đã tìm được người đồng ý mang thai hộ cho chúng tôi. Anh còn đưa tôi đến quán cà phê để gặp mặt một cô gái trẻ, theo như lời giới thiệu thì cô đang làm công nhân cho một khu công nghiệp. Cô chưa có gia đình nhưng hoàn cảnh rất khó khăn, đồng ý mang thai hộ cho vợ chồng tôi và cam kết sau khi sinh nở sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi cũng như đứa trẻ.
Tôi cũng có nhiều băn khoăn, lo lắng, nhưng nhìn cô gái khoẻ mạnh, lại ăn nói cũng đàng hoàng, lễ phép nên đành chấp nhận… Thỉnh thoảng trong quá trình mang thai của cô gái, tôi cũng có điện thoại hỏi thăm, cũng nhắc nhở chồng mình đưa thêm tiền để cô gái bồi dưỡng cho sức khoẻ của cả hai mẹ con. Chồng tôi từ ngày cô gái mang thai thì sốt sắng vô cùng, nhiều hôm anh về nhà muộn với lý do công việc cả ngày bận nên tối tranh thủ qua thăm “con”. Có hôm đang ngồi ăn cơm, nhận được điện thoại cô gái gọi nói cô cảm thấy đau bụng, anh vội vàng bỏ luôn bữa, xách xe vội vàng chạy khỏi nhà rồi đi cả đêm hôm đó, tới trưa hôm sau mới về với lý do “ở lại chăm sóc cho mẹ con cô ấy”.
Thế rồi tôi chết lặng trước sự thật cay đắng mình vừa phát hiện ra khi vô tình đọc được tin nhắn của cô gái mang thai hộ gửi cho chồng tôi khi anh vào nhà tắm và để điện thoại trên giường ngủ. Những dòng chữ cứ nhảy múa trước mắt tôi, cho tôi hiểu ra sự thật về việc “mang thai hộ”, rằng chẳng có đứa con nào được tạo ra từ trứng của tôi và tinh trùng của chồng, chỉ có đứa trẻ sắp được ra đời từ “tình yêu” của chồng tôi và cô nhân tình kia, nó là con đẻ của hai người đó.
Thật lòng tôi cũng không biết mình nên khóc hay nên cười trước “màn kịch” mà chồng tôi đã dày công dàn dựng. Hoá ra bao yêu thương, hạnh phúc mà bấy lâu nay tôi tưởng mình đang được hưởng lại trở thành nỗi xót xa, tủi nhục đến vô cùng.
Theo Tiền Phong
Sự thật cay đắng vỡ lở sau khi đám tang của bố chồng
Đám tang của bố chồng vừa kết thúc, người phụ nữ lạ dắt theo đứa con trai 3 tuổi đến xin được thắp nhang...
ảnh minh họa
Mấy ngày nay tôi sống như người mất hồn, không bao giờ tôi có thể tưởng tượng ra, cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh éo le đầy nước mắt như thế.
Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, cuộc sống của tôi yên ả và bình lặng như rất nhiều các cô gái khác. Chồng tôi đang công tác trong ngành công an, anh hơn tôi gần 1 giáp. Chồng tôi bản tính hiền lành, chu đáo, nhưng vì đặc thù công việc anh thường hay phải đi sớm về muộn.
Tôi hiền lành, nên chẳng mấy khi kiếm chuyện xích mích với chồng, cũng có khi vợ chồng bát đũa xô nhau, nhưng cũng chỉ một lúc sau lại làm lành. Chông tôi không lãng mạn, anh chưa bao giờ mua hoa tặng vợ hay làm những điều khiến tôi bất ngờ, nhưng ở anh tôi tìm thấy sự chân thành. Nói chung, tôi hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Kết hôm được gần chục năm, tôi sinh cho chồng 2 cô con gái xinh xắn, ngoan ngoãn, tôi biết anh vẫn muốn có con trai nhưng vì đang công tác nên không sinh thêm được. Chồng tôi chiều chuộng 2 con gái lắm, 2 đứa cũng quấn bố. Chỉ có mẹ chồng tôi có vẻ không hài lòng, dù bà vẫn chăm sóc cho 2 cô cháu gái, nhưng bà vẫn bóng gió chuyện bắt tôi đẻ cho bà đứa cháu đích tôn nối dõi tông đường, vì nhà anh chỉ có mình anh là con trai. Thỉnh thoảng, mẹ chồng nhắc đến, chồng tôi cáu bảo, con nào chẳng là con.
2 con gái tôi càng lớn càng xinh, con gái lớn chăm ngoan, học giỏi, năm nào cũng dẫn đầu lớp, con gái bé thì ngoan ngoãn, đáng yêu. Tôi luôn thấy tự hào vì các con của mình.
Bố mẹ chồng tôi đều là công chức về hưu, mẹ chồng tôi khỏe mạnh, nhưng bố chồng thì nghễnh ngãng ốm bệnh từ mấy năm nay. Bố chồng tôi bị tim độ 4, huyết áp cao. Cách đây không lâu, bố chồng tôi trượt ngã trong nhà tắm, khi phát hiện đưa ông lên viện thì ông đã bị liệt nửa người, xuất viện về nhà ông chỉ nằm một chỗ. Vì các chị gái chồng đều đi lấy chồng xa, nên việc chăm nom bố chồng đều do một tay tôi đảm nhiệm. Từ ăn uống, vệ sinh tôi đều một tay lo lắng, chẳng chút nề hà. Chỉ có việc tắm rửa cho bố chồng là mẹ tôi làm, dù sao tôi cũng là phận dâu, nhiều cái không tiện.
Bố chồng tôi trụ được 4 tháng thì qua đời sau một cơn đau tim đột ngột. Tôi rất thương ông, bởi từ ngày tôi về làm dâu, bố chồng rất quý và tốt với tôi.
Lo tang lễ cho bố chồng xong, tôi như phát ốm vì quá mệt mỏi, thế nhưng, trong khi gia đình tôi đang rối bời thì một chuyện động trời xảy ra.
Hôm đó, giữa lúc cả gia đình, họ hàng đang họp gia đình để thống nhất lại một số chuyện sau đám tang thì xuất hiện một người phụ nữ dắt theo một cậu bé tầm 3 tuổi tìm đến. Tôi chưa kịp hỏi ai thì người này lên tiếng, hỏi tôi có phải vợ anh Lâm không. Tôi gật đầu. Cô ta nói, có thể cho cô ta vào thắp một nén nhang cho bố chồng tôi trước không, rồi sẽ thưa chuyện với mọi người. Tôi đưa cô ta vào nhà, liếc mắt xuống nhìn cậu bé, tim tôi bỗng đập liên hồi, thằng bé nhìn quen lắm.
Thắp hương xong, kéo thằng bé lại gần, trước toàn thể họ hàng, cô ta nói: "Hôm nay con mang con trai anh Lâm, cháu nội ông bà đến đây chịu tang ông". Cô ta nói dứt lời, mẹ chồng tôi đứng bật dậy, tất cả mọi người đều bàng hoàng nhốn nháo. Đúng lúc này, chồng tôi từ trên gác đi xuống, nhìn thấy mẹ con người phụ nữ, mặt chồng tôi tái mét, anh lao xuống, nắm lấy tay cô ta lôi ra ngoài, người phụ nữ giằng ra, cô ta khóc lớn, vừa khóc, vừa nói: "Anh bỏ em ra, đến mức này rồi, anh còn muốn che giấu làm gì nữa. Em không cần gì cả, không cần danh phận, nhưng phải để con trai chúng ta có một gia đình chứ. Ông nội mất, nó có quyền được đến thắp nén nhang, sao anh ác thế".
Chồng tôi buông cô ta ra, anh ngồi thụp xuống ôm đầu. Tôi như người mất hồn loạng choạng bước ra, 3 con người đối mặt với nhau, ở góc kia, 3 đứa trẻ cũng sợ hãi đứng rúm vào một góc. Trời ơi, sao lại oan trái, nghịch cảnh thế này.
Chồng tôi thú nhận, anh đi lại với người phụ nữ này đã gần 4 năm nay. Cô ấy đã vì anh mà chấp nhận trở thành người đàn bà trong bóng tối. Con trai cô ấy 3 tuổi, bằng tuổi với con gái út của tôi. Chồng tôi ngoại tình ngần ấy năm trời mà tôi không hề hay biết.
Không có lời nào có thể diễn tả được nỗi đau đớn trong lòng tôi khi ấy, tôi có tội tình gì đâu. Chồng tôi, sao nỡ nhẫn tâm với mẹ con tôi như thế chứ. Giờ tôi phải làm gì để đối diện với chuyện này đây. Tôi đau đớn, thất vọng, khổ tâm đến mức muốn tự tử chết đi cho xong.
Theo Phunutoday
Gặp lại tình cũ trong hoàn cảnh đau thương, tôi phát hiện sự thật kinh hoàng Tôi bối rối chẳng biết đối diện với thực tại ra sao. Dù quyết định của tôi thế nào cũng đủ làm cho một người phụ nữ và một đứa trẻ đau khổ. Nên tôi chẳng đành lòng vì đó là những người yêu thương của tôi. Tôi năm nay 37 tuổi, mới lập gia đình không lâu.Tôi và vợ là đồng nghiệp...