Cay đắng phận gái mất trinh
Hóa ra anh bỉ ổi như thế. Ngoài mặt thì nói không để ý chuyện cô mất trinh nhưng trong bụng thì ngấm ngầm vạch kế hoạch để lợi dụng thể xác và tiền bạc của cô…
Cô và anh gặp nhau vào một buổi chiều thu lãng mạn. Trong buổi chiều ấy, giữa phố xá bao người qua lại, sao ánh mắt anh chỉ tìm thấy cô và trong mắt cô cũng chỉ có bóng dáng anh mà thôi. Tình yêu đã đến và nảy nở giữa hai người như thế đấy.
Nhưng bước vào tình yêu với anh, cô phải đối mặt với một vấn đề đã khiến cô mất ăn mất ngủ bao đêm nay: cô không còn trinh trắng! Thật ra, ở cái thế kỉ 21 này, cái vấn đề trinh tiết có lẽ cũng không còn quá quan trọng nữa.
Nhưng đối với một số người đàn ông, điều đó vẫn rất đáng quý. Và vì cô yêu anh thật lòng nên cô thấy thẹn với lòng mình và áy náy với anh khi không có quyết tâm để gìn giữ trọn vẹn cho anh. Và hơn nữa, anh lại có vẻ là người khá coi trọng trinh tiết.
Bao đêm cô suy nghĩ có nên hay không nói ra cho anh biết. Có người khuyên cô không nên nói, vì đây là sự thật mà chẳng thằng đàn ông nào muốn nghe. Cứ cố giữ không cho anh động vào người, đợi đến khi lấy về, ván đã đóng thuyền rồi anh có trách cũng không thay đổi được gì.
Có người khuyên cô nên đi vá víu, thủ thuật nhanh gọn mà lại đảm bảo anh khó lòng biết được. Có người hiểu biết khoa học hơn thì khuyên cô, chuyện ra máu hay không đâu nói lên được là “còn” hay “mất”, chỉ cần khi gần gũi cứ biết diễn kịch một tí cho giống như quan hệ lần đầu là ổn hết. Thôi thì đủ cả.
Nhưng cuối cùng, cô chọn cách nói ra sự thật. Giấy đâu thể gói được lửa, nếu đã là sự thật thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị phơi bày. Hơn nữa, vì yêu anh nên cô không muốn giấu anh bất cứ điều gì cả. Làm như thế là tội lỗi vô cùng. Anh xứng đáng được biết sự thật.
Anh nói anh yêu và trân trọng cô vô cùng, cô tin anh. Vì thế, cô càng không thể là con người dối trá được. Thêm vào đó, nói ra sự thật có lẽ cũng sẽ là một cách để cô cân đo được tình cảm của anh dành cho mình.
Video đang HOT
Nếu anh vị tha và không để ý quá khứ của cô, cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này khi có được cho mình người đàn ông tuyệt vời nhường ấy. Còn nếu anh không chấp nhận được… đó sẽ là điều tột cùng đau khổ mà cô chưa muốn nghĩ đến.
Và hạnh phúc vỡ òa thành muôn giọt nước mắt lăn dài trên má cô khi anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng thủ thỉ: “Ngốc à, anh yêu em cơ mà! Quá khứ chỉ là những cái đã qua, hãy quên nó đi em ạ! Em mãi là cô gái trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất anh từng biết!”. Trong vòng tay anh, cô ngỡ mình là người may mắn nhất trên đời.
Ngỡ đã tìm được người đàn ông định mệnh của đời mình, cô trao đi tình yêu, thể xác và cả trái tim không chút ngần ngại hay suy tính để giữ lại chút gì lại cho riêng mình.
Hai người đã có những giây phút ân ái mặn nồng bên nhau. Mỗi khi “gần gũi”, anh không bao giờ nhắc lại quá khứ không hay của cô. Điều đó khiến cô cảm kích anh vô cùng, và lại không tiếc dâng hiến, chiều chuộng tất cả những điều anh muốn.
Trên giường, anh luôn có những đòi hỏi thái quá đối với cô, khiến cô cảm giác anh coi mình như một gái làng chơi. Nhưng ý nghĩ đó lại bị cô gạt đi, bởi người như anh sao có thể như thế được. Có chăng vì anh muốn hưởng thụ chuyện ấy một cách trọn vẹn mà thôi…
Vấn đề tiền bạc, cô cũng chẳng hề tiếc anh gì cả. Anh chưa lĩnh được lương mà đã hết tiền tiêu, cô cũng không ngần ngại nhét vào ví anh một ít. Đi ăn hay đi chơi đâu, cô cũng hay giành phần trả tiền. Anh muốn đổi chiếc smartphone đời mới nhưng thiếu tiền, cô cũng dốc tiền tiết kiệm ra cho anh mượn tạm, mà không hề có trả lại. Cô cũng chẳng đòi hỏi quà cáp gì ở anh cả, ngược lại cô còn chăm chút cho anh đủ thứ, từ đôi tất, chiếc áo cũng đều tự tay cô mua cho anh.
Trao cho anh tất cả, trong thâm tâm mình, cô đã coi anh là chồng. Anh cũng luôn nói với cô như vậy. “Mà đã là vợ chồng thì phải quan tâm, hy sinh cho nhau, không thể nhõng nhẽo, đòi hỏi những sự lãng mạn như các đôi trẻ mới yêu nhau được. Anh còn phải làm việc để lo cho tương lai của 2 đứa mình, nên sẽ không chiều chuộng, săn sóc em nhiều được!” – anh nói như thế và cô chấp nhận. Cô còn thấy vui vì anh đã nghĩ đến tương lai xa của 2 người mà không nhận ra, hiện tại, chỉ toàn là cô quan tâm đến anh chứ anh chẳng hề đoái hoài đến cô chút nào.
Nhưng một ngày, cô đã phát hiện ra đoạn chát của anh và một người bạn:
“Dạo này phớn phở béo tốt thế? Có bí kíp gì không?”- bạn anh hỏi.
Anh đáp: “Kiếm được hầu gái free thôi!”
Bạn anh hỏi tiếp: “Mày đang nói đến H. – người yêu mày à?”
“Còn ai vào đây nữa? Nhưng nói người yêu nghe ghê quá. Con đấy nó mất trinh với thằng cha nào rồi đấy, thế nhưng đòi yêu với lấy tao. Nó tưởng nó là ai chứ? Nhưng thôi, mỡ dâng tận miệng mà lại thê thì hâm quá nên tao’ xơi’ tạm!” – anh trả lời kèm một icon cười khoái trá.
Mắt cô như mờ đi trước những dòng chữ ấy. Không biết phải mất bao lâu để cô bình tĩnh lại được, giữ cho thân thể mình khỏi run lên.
Khi anh về, cô mang ra chất vấn anh thì sau một chút bất ngờ anh đã thản nhiên nói: “Em đã mất trinh từ trước khi gặp anh nên còn gì để mất nữa đâu mà làm toáng lên như là anh cướp mất đời con gái của em thế? Anh nói cho em biết, anh không bao giờ lấy gái mất trinh về làm vợ đâu! Như em đã thấy đấy, thời gian qua anh chỉ coi em là công cụ thỏa mãn tình dục và ôsin không công mà thôi! Nhân tiện, anh cũng thấy chán em rồi. Thôi mình chia tay đi!”.
Vậy ra, từ trước đến nay anh đối với cô đều là lừa dối. Hóa ra anh bỉ ổi như thế, ngoài mặt thì nói không để ý chuyện cô mất trinh nhưng trong bụng thì ngấm ngầm vạch kế hoạch để lợi dụng thể xác và tiền bạc của cô…
Theo: Trí Thức Trẻ
Chồng hay ghen, xét nét cả trang phục, màu son của vợ
Mỗi lần tôi gặp khách thì phải xin phép anh, nhờ anh chọn trang phục. Nếu hôm nào tôi tự mặc bộ váy mình thích, anh sẽ không hài lòng.
Tôi lấy anh đến nay đã được ba năm, chúng tôi có một bé gái kháu khỉnh. Cuộc sống của chúng tôi ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc, bất kỳ cô gái nào cũng thèm muốn và ghen tỵ. Nhưng người ta nói, phải "chui trong chăn mới biết chăn có rận". Riêng tôi thì tôi chán ngấy cuộc sống và cuộc hôn nhân này từ khi chúng tôi mới kết hôn được vài tháng. Nhưng vì nghĩ cho đứa con nên tôi luôn tự động viên mình theo chiều hướng tiêu cực.
Chồng tôi là người hay ghen, lúc trước khi cưới nhau, vì không phải lúc nào cũng gần nhau nên mọi hoạt động của anh, mọi lời nói của anh làm tôi hạnh phúc, tôi luôn nghĩ anh yêu thương, chiều chuộng và quan tâm tới mình. Mỗi khi đi chơi cùng nhau, anh luôn tự tay chọn những bộ cánh mà anh thích cho tôi. Những điều đó đã đưa chúng tôi tới cuộc hôn nhân mà hiện tại tôi đang cảm thấy chán nản.
Anh là người hay ghen. Anh ghen một cách thái quá. Và chẳng có ai để cho anh ghen cả ngoại trừ mấy bộ quần áo của tôi. Tôi là người hay phải giao tiếp nên việc ăn mặc luôn được tôi chú trọng. Đi ra ngoài gặp khách tối thiểu nhất cũng phải trang điểm chút ít, ăn mặc lịch sự. Nhưng dường như anh không thích như vậy. Mỗi lần tôi tiếp khách thì phải xin phép anh, phải nhờ anh chọn trang phục cho tôi. Nếu hôm nào tôi tự mặc một bộ váy mình thích, anh sẽ không hài lòng. Nếu tôi thoa chút son anh cũng nói bóng nói gió đủ điều.
Ảnh minh họa: Sunie.
Tôi hạn chế mặc váy công sở, hạn chế những màu sắc ưa thích của bản thân, nhưng vẫn không làm vừa ý anh. Tôi chán ngấy việc phải đau đầu vì mình sẽ mặc gì đi làm. Và cả năm trời tôi cũng chẳng buồn đi sắm sửa những bộ quần áo hoặc chiếc đầm mình thích.
Anh ghen vì sợ tôi mặc đẹp ra ngoài sẽ có những mối quan hệ ngoài luồng anh không quản lý được. Điều đó cũng đủ làm tôi phát điên lên. Tôi từng giải thích cho anh nhiều lần, nhưng không phải anh chậm hiểu mà là cố tình không hiểu. Anh là con người của xã hội hiện đại, anh là trưởng phòng của một công ty lớn, anh quá hiểu xu thế thời trang của xã hội là gì, nhưng anh không cho vợ anh được ăn mặc với những gì vợ mình thích.
Anh ghen với những thứ viển vông của tôi một cách điên cuồng. Đi làm về mà thấy tôi đang mỉm cười một mình, anh phải chạy thật nhanh vào, quên cởi giầy cởi tất, hỏi xem tôi có gì mà vui, cười cái gì. Anh phải đi tìm bằng được cái điện thoại của tôi, kiểm tra tin nhắn... Anh đâu có biết rằng, tôi cười vì mong anh về, khoe với anh mình được lên chức.
Tôi đi mua sắm đồ đạc cho con, tiện thể mua tặng người bạn thân bộ váy nhân ngày sinh nhật. Anh không quan tâm đầu đuôi thế nào, cũng chẳng hỏi tôi điều gì, đã mắng mỏ tôi là "người chỉ thích ăn diện", anh nói mà tôi không nghe, rồi "có ngày tôi sẽ hỏng người". Mỗi lần tôi bị xúc phạm như thế là sự uất ức lại trỗi dậy. Có ai không thích ăn diện, có ai không thích làm đẹp. Vậy mà chồng tôi không cho tôi làm những điều đó.
Ngay cả việc quan hệ vợ chồng cũng làm cho tôi chán nản. Mỗi lần quan hệ, tôi thấy mình như một cái bị rơm, ban đầu nằm thế nào thì kết thúc vẫn nằm như thế. Lấy chồng được ba năm nhưng lúc nào tôi cũng ở dưới, lúc nào cũng như một kẻ bất lực. Anh xóa bỏ mọi sự khao khát của tôi vì anh sợ sự lôi cuốn ấy sẽ làm tôi vuột khỏi tay anh.
Tôi như sống trong thế giới của sự kìm kẹp, nhàm chán và cổ hủ. Tôi chán cả chồng tôi. Nếu chồng tôi cứ vậy, một lúc nào đó, chúng tôi sẽ đi trên hai con đường khác nhau. Vì thương con mà tôi gắng gượng sống, nhưng có lẽ, sự gắng gượng nào cũng chỉ có giới hạn mà thôi. Tôi phải làm gì đây để thay đổi anh - một con người cứng nhắc?
Theo VNE
Bí mật động trời khi nhà có chàng rể Tây Nếu dọn ra ngoài sống thì mẹ tôi sẽ nghi ngờ, và tôi thì cũng không muốn mẹ phải hiu quạnh tuổi già, còn nếu vẫn ở đây tôi sẽ mãi bị ám ảnh bởi sự việc ngày hôm đó. Tôi là con độc nhất của mẹ và bố tôi, nhưng không vì thế tôi sống ích kỷ, chỉ biết cho bản thân...