Câu nói của mối tình đầu khiến chị quyết định tái hợp sau 10 năm chia tay
18 tháng trước, anh đã bỏ chị và các con, cả hai đứa trẻ đều chưa đầy 5 tuổi. Họ đã trải qua một thời kỳ đầy chông gai.
Ảnh minh họa.
Chị chấp nhận điều này một phần vì nhu cầu công việc của họ và lần mang thai thứ hai của chị (ốm nghén nặng có nghĩa là chị mất ham muốn . Nhưng với anh, tình yêu có lẽ đã biến mất từ lâu.
Chị có bằng chứng rõ ràng về việc anh đang có mối quan hệ với người phụ nữ khác. Họ dọn đến ở cùng nhau, thậm chí cô ấy còn gặp các con của chị. Chị đã nghĩ rằng cú sốc đó sẽ tự hại mình, nhưng chị đã đối phó với nỗi đau đớn tột cùng và đi đến kết luận rằng mình sẽ tốt hơn nếu không có anh.
Nhưng chị vẫn còn rất đau. Chị không thể nghĩ đến một mối quan hệ mới. Sau khi ly hôn, chị từng hẹn hò với vài người đàn ông và thậm chí có cả những cử chỉ thân mật với họ, nhưng tất cả đều chẳng có nghĩa lý gì đối với chị. Chị cảm thấy lòng tin của mình đã bị tổn hại mãi mãi.
Video đang HOT
Thật khó để trải qua những cảm xúc dâng trào như địa chấn của sự chia ly. Chị nghĩ, sau những gì đã trải qua, về bản chất, tình yêu là không đáng tin cậy. Đó có lẽ là lý do tại sao rất nhiều cuộc hôn nhân thứ hai tốt hơn cuộc hôn nhân đầu tiên.
Với chị, ly hôn là một cú hích lớn. Chị cần thêm thời gian để khôi phục sự tự tin và tái tạo niềm tin cần thiết trước khi bước vào chuyến du ngoạn lãng mạn tiếp theo.
Sau giai đoạn đau đớn, chị cảm thấy thoải mái hơn khi trở lại với những cuộc hẹn hò. Người mà chị quyết định tiến thêm bước nữa chính là mối tình đầu của chị.
“Em đang nghĩ gì thế?” – Giọng nói nhẹ, ấm và thân quen của anh làm chị choàng tỉnh. Chị lắp bắp: “À, em, em… Tự nhiên em nhớ lại mấy chuyện cũ. Có phải anh là người đi theo em mấy ngày qua?”.
Anh cười khá thoải mái: “Phải rồi, thì anh cũng phải điều tra xem người anh yêu có ổn không chứ? Em từng né tránh anh mà”. Lúc này chị mới chủ động hỏi thẳng: “Anh lập gia đình rồi phải không?”. Anh lắc đầu: “Anh chưa”.
Nghe anh kể chuyện, chị thấy xấu hổ vô cùng vì thói giận dỗi trẻ con của mình năm xưa. Khi quyết định du học, anh không dám đòi hỏi bất cứ điều gì ở chị, anh nghĩ chị không thể chờ được và sẽ kết hôn với một người đàn ông khác. Quả thật, sự việc đã diễn ra đúng như những gì anh nghĩ.
Anh cho xe chạy chậm lại: “Sau khi sang nước ngoài, anh đã hối hận vì không gặp và nói chuyện với em, nhưng anh thật sự mong em được hạnh phúc”. Chị chủ động phá vỡ khoảng lặng giữa hai người: “Em đã từng kết hôn và có 2 con, gia đình anh sẽ không chấp nhận được chuyện này”.
Anh nhìn chị với ánh mắt quả quyết: “Em sẽ không nói như vậy nếu em tin anh, chẳng lẽ em lại muốn chúng mình im lặng và giận dỗi thêm 10 năm nữa sao? Anh không thể chờ đợi được nữa. Nếu anh chưa suy nghĩ thấu đáo, chắc chắn anh sẽ không tìm lại em, không lặng lẽ đi theo em những ngày qua.
Sau vài ngày nghĩ ngợi, chị quyết định gửi anh vài dòng tin nhắn mà chị nghĩ rằng nó sẽ thay đổi cuộc đời mình: “Điều quan trọng nhất với em bây giờ không phải vật chất, cũng chẳng phải những khoảnh khắc vui hay buồn mà là một điểm tựa, với em, điểm tựa ấy chính là anh”.
Nhìn người đàn ông khập khiễng đứng trước cửa, tôi cay xè mắt, vừa hận vừa thương
Tôi bế con đi vào phòng, nước mắt rơi lã chã.
Từ nhỏ, tôi đã không được sống gần bố. Mẹ tôi kể, bố tôi bỏ nhà đi với một người phụ nữ khác. Đằng đẵng 24 năm, ông ấy cũng chưa từng về, chưa từng hỏi thăm hay nhìn mặt tôi một lần.
Trước khi tôi cưới một tuần, mẹ tôi gọi điện bảo bố về thăm nhà và muốn gặp mặt tôi. Lúc đó, tôi đang chụp ảnh cưới nên từ chối cuộc gặp. Gặp rồi cũng chẳng biết nói gì, chi bằng đừng gặp lại.
Sau đó, mẹ đưa tôi 10 triệu, bảo là quà mừng của bố tôi gửi. Mẹ nói bố đã ly hôn người vợ thứ hai rồi về quê, họ cũng không có con chung. Cuộc sống của ông hiện giờ cũng không khá giả mấy và còn bị thương ở một bên chân. Bà nén tiếng thở dài, bảo nhìn bố như vậy, bà cũng không khỏi ngậm ngùi. Số tiền 10 triệu kia, tôi nhờ mẹ đem trả cho bố chứ không nhận.
Ngày cưới, tôi cũng không mời bố đến dự. Nhưng nghe nhân viên nhà hàng kể, có người đàn ông đứng nhìn ảnh cưới của chúng tôi một lúc rồi mới đi.
Hôm tôi sinh con, bố cũng đến bệnh viện thăm. Nghe chồng tôi kể, ông còn đem theo hộp cháo tự nấu và mấy hũ yến. Nhưng tôi không ăn. Chồng tôi bảo bố đã ân hận lắm rồi. Anh có trò chuyện với ông một lúc ở căng tin bệnh viện. Nghe bố trải lòng, anh cảm thấy bố thật sự muốn bù đắp thiệt thòi cho tôi. Anh khuyên tôi nên tha thứ, bao dung cho một người đàn ông đã đi gần hết đời người như bố.
Hiện tại, tôi đang ở cữ nhà mẹ. Hôm qua, bố lại tìm đến. Ông ấy đứng lúng túng trước cổng nhà. Mẹ tôi đi chợ rồi, tôi bế con đứng trong nhà nhìn ra. Nhìn người đàn ông đang đi qua đi lại một cách khập khiễng, tôi cũng xót xa. Cũng may mẹ tôi về kịp lúc, tôi bế con vào phòng, không hiểu sao lại bật khóc.
Cảm giác bất lực và chua xót cứ dâng lên trong lòng. Chính tôi cũng không hiểu nổi mình nữa. Nhìn những thứ bố đem đến, chục trứng gà, một chiếc giò heo, mấy quả đu đủ, tâm trạng tôi lại càng xáo trộn hơn. Mẹ vẫn khuyên tôi nên chấp nhận gặp mặt bố, cho ông được nhìn cháu một lần. Tôi có nên tha thứ, cho bố một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm thời tuổi trẻ không?
Chồng ngoại tình suốt 10 năm, vợ nhẫn tâm làm điều này khi anh đang nguy kịch Câu chuyện đằng sau đó là một bi kịch hôn nhân mà có không ít phụ nữ rơi vào trường hợp tương tự. Nếu bạn nghe tin có một người chồng đang bị xuất huyết não, cần phải mổ ngay nhưng vợ lại yêu cầu "rút nội khí quản" vì không muốn trả chi phí phẫu thuật. Bạn sẽ nghĩ như thế nào?...