Câu nói của mẹ khiến tôi rơi nước mắt, sờ xuống bụng thì may mắn vẫn giữ được con
Mẹ tôi kể, mẹ điện cho tôi vài lần không được nên lo lắng, sang nhà thì phát hiện tôi ngất ngay trên sàn nên vội vã gọi hàng xóm đưa giúp tôi đi viện.
Anh sẵn sàng ra ngoài ăn chứ không bao giờ chịu đụng tay vào bếp. (Ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng năm 30 tuổi, cái tuổi chẳng còn trẻ để mà yêu đương, tìm hiểu hay kén chọn. Vì bố mẹ giục quá nên tôi cũng chỉ mong nhanh nhanh hoàn thành nghĩa vụ để bố mẹ đỡ phàn nàn, tôi cũng đỡ đau đầu.
Anh hơn tôi 5 tuổi, làm cùng chị họ tôi. Chị họ thấy tôi con gái lỡ thì, anh cũng đứng tuổi nên giới thiệu chúng tôi với nhau. Qua tiếp xúc tôi thấy anh là người cục tính và gia trưởng. Tuy nhiên vì đã nhiều tuổi, thấy anh cũng nghiêm túc trongmối quan hệnên khi anh ngỏ ý cưới, tôi đã đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.
Tôi cảm thấy mình may mắn khi ngay sau khi cưới đã được ở riêng. Vì đã nhiều tuổi nên gia đình 2 bên rất mong có cháu bế, may mắn sao tôi có bầu luôn, tôi cũng đỡ áp lực bao nhiêu.
Gia đình chồng tôi thuộc diện gia đình cổ hủ và phong kiến. Trong gia đình, đàn ông không bao giờ được phép đụng tay vào việc nhà, mặc định nội trợ là việc của đàn bà.
Từ hồi tôi có bầu mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Tôi mang bầu được 2 tháng, do làm xa đi lại nhiều nên thai bị tụ dịch màng nuôi. Bác sĩ yêu cầu tôi hạn chế đi lại nếu không sẽ nguy hiểm cho em bé. Tôi phải xin nghỉ không lương ở nhà mất 2 tháng để ổn định lại.
Video đang HOT
Biết tình trạng vợ con như vậy nhưng chồng tôi chẳng động viên, giúp đỡ tôi được việc gì. Suốt thời gian tôi ở nhà thì anh đòi hỏi tôi phải nhà cửa gọn gàng, quần áo của anh là lượt, cơm nước đâu ra đấy. Có hôm mệt quá không làm được thì anh chửi tôi là lười biếng, trốn việc.
Sau khi thai ổn định, tôi nhờ anh đưa tôi đi làm cho an toàn thì anh cáu gắt: “Cô có chân tay đàng hoàng thì tự mà đi, đừng có ỷ lại. Người ta mang bầu vẫn đi làm tới lúc đẻ, riêng cô chưa gì đã nghỉ nhà 2 tháng rồi”.
Tôi buồn lắm, tôi có muốn bị thế để được nghỉ ngơi đâu. Người ta mang thai được chồng quan tâm, chiều chuộng còn tôi thì cái gì cũng phải một thân một mình. Từ ngày lấy nhau, chưa bao giờ anh nấu cho tôi được bữa cơm, hay rửa giúp tôi cái bát nào. Bụng ngày càng to đi lại khó khăn nặng nề mà anh chẳng thương hay thông cảm cho tôi. Lắm lúc ngồi giặt đống quần áo gãy cả lưng mà tôi khóc vì tủi thân.
Mấy hôm naythời tiết thay đổi, tôi bị ốm phải nghỉ làm. Biết anh khó tính nên tôi vẫn cố gắng gượng dậydọn dẹp nhà cửacơm nước đợi anh về. Anh đi liên hoan với công ty về muộn cũng chẳng bảo tôi câu nào, làm tôi ngồi chờ anh tới khuya, gọi điện thì không nhấc máy.
Người thì mệt lả, bụng mang thai to, lo lắng thấp thỏm, tôi còn phải dọn dẹp bãi chiến trường anh nôn ra do say xỉn.
Hôm chủ nhật, anh cũng không thèm ở nhà dù tôi đã bảo tôi mệt lắm, nhỡ có việc gì thì có chồng đỡ đần tôi yên tâm hơn. Anh vẫn kiên quyết đi tụ tập bạn bè.
Bác sĩ bảo tôi bị suy nhược, suy nghĩ quá nhiều, yêu cầu tôi phải tĩnh dưỡng tuyệt đối. (Ảnh minh họa)
Trưa hôm đó, vì đói quá nên tôi cố gượng dậy đi xuống bếp tìm đồ ăn. Nhưng đi được nửa đường thì choáng váng nên ngã ra sàn nhà ngất xỉu. Đến khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong viện. Mẹ đẻ tôi mặt hốc hác lo lắng nhìn tôi: “Sao con dại dột thế hả, ốm đau hay có chuyện gì thì phải bảo mẹ chứ, chồng mày đâu mà bỏ mày ở nhà một mình,bụng mang dạ chửato như thế nhỡ có chuyện gì?”. Câu nói của mẹ khiến tôi rơi nước mắt. Lúc đó tôi sợ lắm, sờ xuống bụng thì may mắn con vẫn giữ được.
Mẹ tôi kể, mẹ điện cho tôi vài lần không được nên lo lắng, sang nhà thì phát hiện tôi ngất ngay trên sàn nên vội vã gọi hàng xóm đưa giúp tôi đi viện. Nước mắt tôi lã chã, đau xót trong lòng. Bác sĩ bảo tôi bị suy nhược, suy nghĩ quá nhiều, yêu cầu tôi phải tĩnh dưỡng tuyệt đối.
Ra viện, tôi về nhà ngoại để được nghỉ ngơi. Chồng tôi cũng chẳng đoái hoài gì hỏi thăm, chỉ gọi đúng một cuộc quát hỏi tôi sao không ở nhà lo cơm nước cửa nhà, bỏ về ngoại để ăn chơi. Tôi thực sự thất vọng, tôi đã cho anh cơ hội và thời gian để suy nghĩ, nhưng anh càng ngày càng vô tâm và quá đáng. Tôi không biết có nên vì con mà quay về với anh để cho con được có bố, hay sống ly thân một thời gian. Tôi thực sự rất bế tắc mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Có những ngày bình yên chẳng cần có tình yêu...
Không hẳn nó sợ yêu, mà nói cho một cách chính xác là nó sợ yêu lầm người. Đã từng bị người ta gieo những tổn thương vào nó nên nó cảm giác mình không còn đủ mạnh mẽ để chịu thêm một nỗi đau nào nữa.
Người ta nhẫn tâm hơn nó nghĩ, khi nó càng xa lánh thì họ càng kiên trì tiếp cận, khi nó cố gắng xua đuổi thì họ tha thiết muốn được ở lại. Đến khi nó vừa hé rộng cửa trái tim để người ta dễ dàng bước vào thì họ hờ hững quay đi lạnh nhạt.
Có những ngày ta cảm thấy lạc lõng và bơ vơ? Không biết mình cần gì? Muốn gì? và cảm giác ra sao? Cứ thích được một mình, được núp trong một không gian thật yên tĩnh, nơi không có những ồn ào bon chen, không có thị phi giả dối và càng tốt biết mấy nếu ở nơi đó không có khái niệm về hai chữ " Tình yêu".
Khi con người ta đã trải qua quá nhiều khó khăn và những vấp ngã, thì bỗng dưng ta trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Không còn những lúc ủy mị yếu đuối, không còn những khi khóc vật vã cả ngày, không còn hành hạ chính bản thân mình nữa. Ta bắt đầu biết yêu chiều bản thân ta hơn, ta biết phải tự tô vẽ lên khuôn mặt cho thật tươi tắn. Ta biết giấu kĩ những nỗi đau vào sâu tận con tim. Ta biết cười tươi dù cho lòng đang tan nát.
Ta không còn một lòng một dạ với người nào nữa, ta biết đa nghi trước những lời hứa ngọt ngào, ta biết tự học cách đi một mình, biết tạo hạnh phúc riêng cho bản thân, niềm tin trong ta chỉ dành tặng cho những người ta tin yêu. Ai tiếp cận ta, đến bên ta thì càng khiến ta cảm thấy lo lắng hơn, lòng đầy những nỗi sợ mơ hồ, lo người ta lừa dối, lo người ta sẽ làm tổn thương mình và đáng lo sợ nhất là phải đối xử tốt nhầm người.
Ta bắt đầu cảm thấy trái tim đang dần dần chai sạn những cảm xúc. Có những khi nó không còn tha thiết muốn mở lòng với ai nữa. Nó ám ảnh những lời hẹn thề non biển, nó ghê sợ những cử chỉ vuốt ve, nó hoảng hốt khi có ai đó đang muốn chạm vào trái tim đầy tổn thương của nó.
Không hẳn nó sợ yêu, mà nói cho một cách chính xác là nó sợ yêu lầm người. Đã từng bị người ta gieo những tổn thương vào nó nên nó cảm giác mình không còn đủ mạnh mẽ để chịu thêm một nỗi đau nào nữa. Người ta nhẫn tâm hơn nó nghĩ, khi nó càng xa lánh thì họ càng kiên trì tiếp cận, khi nó cố gắng xua đuổi thì họ tha thiết muốn được ở lại. Đến khi nó vừa hé rộng cửa trái tim để người ta dễ dàng bước vào thì họ hờ hững quay đi lạnh nhạt.
Nó tự hỏi lòng, vậy người ta tiếp cận nó nhằm mục đích gì? Người ta quan tâm lo lắng nó chỉ vì galang? Hay tự nó đa tình? Tại nó còn yếu lòng? Tại nó chưa phân biệt được đâu là chân thành đâu là thoáng qua?
Có lẽ vậy, tại bản thân nó còn quá dễ rung động, nó còn quá mềm lòng trước những cử chỉ dịu dàng quan tâm của người khác. Càng mạnh mẽ vượt qua những tổn thương con người ta càng yếu mềm hơn, mỏng manh hơn, để khi càng gồng mình để tự bảo vệ bản thân thì càng yếu đuối khi được quan tâm lo lắng!
Thôi thì đừng mở lòng thêm một lần nào nữa, cứ sống một cuộc sống không tình yêu, không lo lắng bị bỏ lại, không suy nghĩ quá nhiều và không còn chịu thêm cảm giác đau đến tận cùng nữa. Hãy học cách đi một mình, tự ngã tự đứng lên, tự mình đi qua giông bão, tự mình yêu mình và chỉ có mình có quyền làm mình hạnh phúc. Còn hơn đi chung với một người nào đó, cứ phụ thuộc vào người ta, cảm xúc mình cũng do người ta chi phối. Và phải hụt hẫng vị bị bỏ rơi lại.
Có những ngày dài lê thê, gió lạnh về, mưa cứ rơi rả rích từ sáng tới chiều. Những nỗi đau của ngày hôm qua ùa về, làm giá lạnh trái tim rỉ máu. Bỗng cảm thấy mình cô đơn đến trống trãi, lẻ loi đến đáng sợ. Một tia sáng lóe lên trong đầu: Ta bỗng thèm yêu, thèm cái nắm tay đủ ấm áp để đi qua mùa giá lạnh. Chợt cơ thể co ro lại, cơn rùng mình truyền qua da thịt, nỗi ám ảnh của những sự tổn thương hiện lên rõ đến từng chi tiết, như một đoạn phim được tua đi tua lại nhiều lần. Thôi thì đừng hy vọng vào một tình yêu vĩnh cửu nữa, ta hãy thuận theo tự nhiên đừng tìm kiếm vô ích. Hãy tận hưởng cuộc sống của một cô gái cô đơn, không hạnh phúc nhưng không thất vọng, không ngọt ngào cũng không còn những lo âu. Không có quá nhiều tiếng cười cũng không tồn tại những giọt nước mắt lặng thầm.
Nhắm mắt lại...tay đưa ra ôm cả thế giới này, hít một hơi thật sâu và tiếp tục đi tìm bình yên giữa bộn bề bon chen. Bình yên đó mang tên - có những ngày không cần có tình yêu...!
Theo PNO
Cưới nhau hai tháng tôi vẫn là "gái trinh" và bí mật phía sau khiến tôi rơi nước mắt Từ khi cưới xong, đêm nào anh cũng kiếm có bận rộn, mệt mỏi rồi ngủ sớm. Là vợ chồng 2 tháng, chúng tôi vẫn chưa một lần gần gũi. Tôi viết những dòng tâm sự này khi cuộc hôn nhân của tôi đã là quá khứ. 2 năm qua, nỗi buồn của tôi đã nguôi ngoai, tôi đã có tổ ấm mới...