Câu chuyện về cô vợ ngoại tình, ly hôn rồi vẫn muốn chia tài sản!!!
Tôi làm nội trợ ở nhà, chồng là nhân viên văn phòng bình thường, cuộc sống gia đình cũng thuộc loại khá giả.
Chúng tôi có một đứa con gái, khi cháu được 2 tuổi, vì yêu cầu công việc nên anh phải ra nước ngoài công tác nửa năm. Tiền lương khi anh đi công tác tăng lên nhiều lần nên cuộc sống của tôi và con gái cũng rất đầy đủ.
Thật ra trước khi con gái được sinh ra, tôi đã không còn tình cảm với anh nữa. Sau này vì có con nên chúng tôi sống với nhau cũng chỉ vì muốn duy trì danh nghĩa hôn nhân. Tôi biết anh rất yêu tôi nhưng không hiểu sao tôi lại không còn cảm giác gì với anh, dường như anh chỉ là một người bạn bình thường của tôi mà thôi. Chuyện chăn gối cũng chỉ là để thỏa mãn nhu cầu của anh còn tôi hoàn toàn không có hứng thú. Khi anh không có ở nhà, tôi ngược lại cảm thấy được giải thoát.
Trong thời gian anh đi công tác, tôi thấy rất buồn chán, lại chẳng có công việc bên ngoài nên đã làm quen với một người bạn rất thú vị và vui tính, sau đó chúng tôi có cảm tình với nhau. Tôi biết làm thế là không đúng nhưng lại không kiềm chế được mình, hơn nữa cũng phải chịu cô đơn đã lâu nên không thể chống đỡ được cơn lốc tình yêu mới thổi tới, nếu bỏ qua cơ hội này, tôi cảm thấy cuộc sống sẽ chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Những chuyện mà bạn trai làm cho tôi, chồng tôi không bao giờ làm được, những câu mà bạn trai nói đều là điều mà tôi mong muốn được nghe nhất. Sự hạnh phúc đó là thứ mà chồng tôi vĩnh viễn không thể đêm đến cho tôi được. Khi tình yêu đã sâu đậm thì khó tránh khỏi phát sinh quan hệ, và thế là tôi ngoại tình, cả về tâm hồn và thể xác. Sau chuyện đó, tôi lại càng khẳng định anh chính là người mà tôi cần tìm.
Sau hai tháng quen nhau, tôi có thai. Thật ra người tình của tôi muốn dùng biện pháp phòng tránh nhưng tôi đề nghị anh không dùng, tôi không muốn giữa chúng tôi có bất kỳ vách ngăn nào, việc có thai chỉ là ngoài ý muốn, tôi định đến bệnh viện giải quyết nhưng kết quả lại không như mong muốn… sau khi mang thai con của người tình, tôi cảm thấy một cảm xúc hạnh phúc ngập tràn, tuy cũng có chút áy náy nhưng không mạnh mẽ bằng cảm giác hạnh phúc, đây là cảm giác mà tôi không hề có khi mang thai đứa con của chồng.
Người tình của tôi cũng biết tôi đã có con và chồng tôi rất thương tôi, nhưng tôi cũng hiểu rằng, dù chồng có tốt với tôi đến đâu cũng là vô nghĩa, cái tôi cần là hạnh phúc chứ không không phải là đối xử tốt. Người tình nói anh tôn trọng tôi, nếu tôi muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì anh sẽ ra đi, nếu tôi đi theo anh, anh sẽ chăm sóc tôi. Tôi rất hối hận, sao lại sinh con với chồng làm gì, nếu không có con với anh thì tôi đã sớm ly hôn rồi. Tại sao khi tôi đã tìm thấy người đàn ông của cuộc đời mình rồi mới phát hiện không có cách nào để ở bên cạnh anh được.
Chồng tôi đi công tác trở về, tôi thẳng thắn kể cho anh tất cả. Tôi đã chuẩn bị tâm lý anh sẽ phát điên, sẽ tức giận đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhưng không ngờ, anh lại tha thứ cho tôi. Anh nói rằng đó chỉ là do tôi nhất thời xúc động, anh sẽ không truy cứu, đồng thời nửa năm nay anh cũng không về nhà, nên thấy mình cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng anh yêu cầu tôi phá thai. Tôi tức giận, đứa bé trong bụng tôi cũng là một sinh linh vô tội, hơn nữa, tôi thật sự rất yêu đứa con này. Tôi bắt đầu cảm thấy chồng tôi không đối xử tốt với tôi một cách thật lòng, anh chỉ không muốn để lộ những âm mưu đen tối trong lòng mình thôi. Nghĩ đến đây, tôi hoàn toàn thất vọng về chồng, cảm thấy anh vô cùng đáng sợ, để giữ tôi lại, anh không ngại giết hại một sinh linh chưa chào đời. Thế là tôi quyết định ly hôn.
Nhưng quyết định sau này của anh lại khiến tôi càng không sao hiểu nổi.
Vì tôi không chịu bỏ thai nên anh chấp nhận cho tôi sinh đứa bé ra, rồi hai vợ chồng cùng nuôi dưỡng nó, nhưng anh muốn tôi chia tay người tình. Không còn cách nào khác, tôi nhận lời. Nhưng tôi không thật sự chia tay, vì đứa con nên tôi tạm thời nhẫn nhịn.
Khi đứa trẻ được sinh ra (đó là con trai), người tình của tôi cũng có mặt. Chồng tôi nói người tình của tôi có thể lấy danh phận là cha đến thăm con trai nhưng đứa bé phải mang họ anh, nếu không, anh sẽ không bỏ tiền nuôi dưỡng nó. Lúc đó, tôi rất muốn cho anh cái tát và mắng: “Anh tưởng có tiền thì giỏi lắm sao? Anh cho rằng chúng tôi không nuôi nổi thằng bé sao?” nhưng đáng tiếc là người tình của tôi vừa mới mất việc làm, anh không thể lo nổi cho hai mẹ con tôi.
Video đang HOT
Tôi đã nhìn rõ tâm địa của chồng, nói cái gì mà nuôi con cùng tôi, thì ra đều đi kèm điều kiện. Anh ta ỷ có tiền, muốn cướp đứa con, để nó chính thức là con anh trong hộ khẩu.
Sau khi sinh con, tôi muốn sống cùng người tình, nhưng tôi và anh không phải là vợ chồng hợp pháp, trong khi tôi vẫn chưa ly hôn, chúng tôi đều không muốn mất mặt, nên chỉ còn cách về nhà chồng ở cữ, chịu đựng áp lực tâm lý nặng nề.
Chồng tôi giữ lời chu cấp cho tôi nuôi con, cũng rất quan tâm đến đứa bé, nhưng thời gian này, tôi ít khi ở nhà vì nếu ôm con ở nhà cùng anh, tôi có cảm giác ba chúng tôi mới là một gia đình thực sự.
Tình trạng một thân hai nhà diễn ra ban năm, tôi cũng không biết mình sống bằng cách nào, tôi rất yêu con gái, cũng cần con trai nhưng lại không thể sống cùng một mái nhà với người đàn ông mình không yêu.
Khi con trai tôi được ba tuổi, tôi yêu cầu ly hôn, anh cố níu kéo nhưng vô dụng, vì tôi đã nhẫn nhịn hết sức chịu đựng rồi. Nếu không phải vì con trai thì tôi đã sớm chia tay anh. Đúng, tôi là người phản bội chồng, tôi có lỗi với anh, nhưng những ấm ức phải chịu trong ba năm nay đã đủ để tôi chuộc lỗi.
Sau khi ly hôn, tôi đường đường chính chính sống cùng bạn trai. Tôi nhận được số tiền trợ cấp theo đúng luật định, không nhận thêm của chồng cũ một xu nào. Tuy cuộc sống khó khăn nhưng cũng không đến nỗi nào. Ngay khi kết hôn với người tình, tôi sẽ chuyển hộ khẩu con trai về đây ngay.
Khi tôi và người tình kết hôn, con trai chúng tôi đã được hơn 3 tuổi, chịu đựng bao khổ sở vất vả để có thể ở bên nhau, cũng rất xứng đáng. Nguyện vọng lớn nhất của tôi là đón con gái về ở chung nhưng khả năng kinh tế của chồng tôi hiện tại vẫn rất hạn chế, không thể chu cấp cho con gái đầy đủ được. Rõ ràng là người một nhà nhưng lại phải sống xa nhau, tôi cảm thấy vô cùng xót xa.
Bố chồng cũ của tôi qua đời, để lại khoản tiền vài trăm triệu, tôi biết mình không có tư cách hưởng tài sản thừa kế nhưng con trai tôi thì sao? Dựa vào việc thằng bé phải gọi anh ta là cha suốt ba năm, chẳng lẽ nó không được hưởng một phần tài sản? Ba năm đó, con trai tôi cũng là con anh ta, trong hộ khẩu ghi rõ quan hệ cha con, đây đều là sự thật. Chồng cũ của tôi tuy không cho tôi lấy một đồng, đúng là cạn tình cạn nghĩa, lúc ở với nhau thì là vợ chồng, là cha con, ly hôn rồi thì cái gì cũng không phải. Khi cưới tôi, anh ta hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Năm xưa, khi tôi đòi ly hôn, anh ta cũng nói y hệt nhằm níu kéo tôi, nói yêu tôi, vẽ ra viễn cảnh hạnh phúc tương lai… bây giờ tất cả đều là lời nói gió bay, là nói dối.
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...