Càng lớn, con người ta càng cảm thấy cô đơn!!!
Khi lớn lên, khi đã trưởng thành rồi, có nhiều việc phải suy nghĩ hơn, mối quan hệ cũng ngày càng nhiều hơn. Nhưng tại sao lại thấy mình cô đơn đến lạ.
Nhiều khi, mệt mỏi, muốn gục đầu vào ai đó, muốn có ai đó bên cạnh để sẻ chia cùng mình những khó khăn đang gặp, hay đơn giản chỉ là muốn có ai đó, yên lặng lắng nghe những tâm sự của bản thân. Nhưng chợt nhận ra, hình như mình không có ai để được như vậy.
Trước đây, khi còn là một đ.ứa t.rẻ, sống thật vô tư và hồn nhiền, vô lo vô nghĩ. Vì thế mà tất tần tật mọi thứ đều làm theo bản năng và ý nghĩ của chính nó. Và những người bạn của nó cũng vậy. Yêu ghét rõ ràng, và khi ấy, mọi ngừi chơi với nhau đều rất thật lòng.
Còn khi lớn lên, khi đã trưởng thành rồi, có nhiều việc phải suy nghĩ hơn, mối quan hệ cũng ngày càng nhiều hơn. Nhưng tại sao lại thấy mình cô đơn đến lạ. Nhiều khi, mệt mỏi, muốn gục đầu vào ai đó, muốn có ai đó bên cạnh để sẻ chia cùng mình những khó khăn đang gặp, hay đơn giản chỉ là muốn có ai đó, yên lặng lắng nghe những tâm sự của bản thân. Nhưng chợt nhận ra, hình như mình không có ai để được như vậy. Dường như mọi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng họ, có lẽ, họ còn đang bận rộn ở ngoài kia để có thể bon chen trong cái cuộc sống chật hẹp đó. Có lẽ họ chẳng còn nhiều thời gian để nghe những câu chuyện của bạn. Là do họ bận rộn hay họ vô tâm?
Video đang HOT
Người ta bảo càng lớn con người ta càng cô đơn, đó có phải là do cách nghĩ của mỗi người không? Khi bạn vui, hay trong những buổi tụ tập, bạn có thấy rằng mình có thật nhiều bạn bè xung quanh không? Hay chỉ là khi bạn mệt mỏi, bạn cô đơn mới thấy thì ra không có ai bên cạnh mình. Phải chăng, chẳng có gì thay đổi từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành, chỉ là lúc nhỏ, bạn không có quá nhiều điều phải bận tâm, không có quá nhiều điều để phải lo để phải nghĩ.
Theo iBlog
Tình cảm vợ chồng nhạt nhòa như khách trọ
Nói ra nhiều người chẳng tin, nhưng gần 10 năm qua vợ chồng tôi giống như hai người khách trọ, sống chung nhà mà chẳng có sự sẻ chia.
Tôi và chồng cưới nhau đã được 12 năm, chúng tôi có hai con, một gái đầu và một con trai. Nhìn bề ngoài, tất cả mọi người đến nói vợ chồng tôi hạnh phúc, cả hai vợ chồng đều công việc ổn định, thành đạt. Chồng tôi có công ty riêng với hàng trăm công nhân, còn tôi làm cho một cơ quan nhà nước, thu nhập không cao nhưng ổn định, hai đứa con xinh đẹp, ngoan ngoãn và học giỏi, vợ chồng tôn trọng và yêu thương nhau.
Vợ chồng sống chung nhà mà chẳng có sự sẻ chia (Ảnh minh họa)
Nhưng tất cả bấy nhiêu chỉ là bề nổi, thực sự thì cuộc sống gia đình tôi không viên mãn và hạnh phúc như những gì mọi người nhìn thấy. Gần 10 năm nay, cả hai chúng tôi không còn ngủ chung giường mà mỗi người ngủ một phòng riêng. Trước đây các con còn bé thì tôi ngủ với hai đứa con, còn bây giờ các con đã ngủ riêng, nên tôi ngủ một mình.
Chúng tôi vẫn quan hệ vợ chồng với nhau, nhưng chỉ là rất thi thoảng chứ không thường xuyên như những cặp vợ chồng bình thường khác. Và nó cũng giống như trách nhiệm, như để giải quyết vấn đề sinh lý, chứ không hề có cảm xúc, có yêu thương trong đó.
Sống chung một nhà, nhưng anh có công việc riêng của anh, tôi có công việc riêng của tôi, chẳng ai liên quan gì đến ai. Hôm nào chồng tôi cũng ra khỏi nhà từ sáng đến tối mới về, anh cũng không thường xuyên ăn cơm ở nhà với mẹ con tôi. Về đến nhà, anh cũng không chuyện trò, tâm sự, hay chia sẻ với tôi bất cứ chuyện gì. Tôi hỏi thì anh cũng không nói.
Công việc ở công ty tốt hay xấu anh không nói, anh có bao nhiêu t.iền tôi cũng không hay. Chỉ biết, mỗi tháng anh đưa cho tôi gần 20 triệu để chi tiêu ăn uống và đóng học cho các con, số t.iền còn lại là bao nhiêu tôi không được biết, tôi có hỏi anh cũng không nói. Anh bảo, đấy là việc riêng của anh, tôi không nên quan tâm quá nhiều. Nếu chi tiêu không đủ, thì nói với anh đưa thêm.
Chồng tôi cứ như vậy với tôi hơn gần 10 năm nay, không chia sẻ với tôi bất cứ chuyện gì và anh cũng chẳng hỏi tôi bất cứ chuyện gì. Đến chuyện học hành của con cái anh cũng chẳng quan tâm mà giao phó hết cho tôi tư xoay sở. Con đi học cũng một mình tôi đón đưa, không lo được thì tự thuê người giúp việc, chứ đừng bao giờ hỏi đến chồng.
Tôi đã nghĩ rất nhiều và đã nhiều lần nói với chồng để cải thiện tình hình, nhưng chồng tôi không muốn như vậy. Anh nói anh còn nhiều việc phải lo nghĩ, đừng làm phiền anh, đừng bắt anh phải sống theo cách anh không muốn.
Mang tiếng là vợ chồng, sống chung dưới một mái nhà nhưng vợ chồng tôi không ngủ chung, không tâm sự, sẻ chia với nhau bất cứ chuyện gì. Nhiều khi tôi nghĩ, chúng tôi giống như những vị khách trọ hơn là một cặp vợ chồng.
Theo Baodatviet
Tết của mẹ đơn thân Cái ngày chị vừa cấn bầu đứa thứ hai thì tin dữ bay đến, chồng chị cặp với một con bé vừa học xong cấp ba. Chị suy nhược đến không ăn không ngủ, rốt cuộc cái thai đang non nớt bị sảy mất, tình cảm vợ chồng cũng tuột trôi theo. Chị bỏ đi thì anh ta cưới con bồ mới. Nhìn...