Căn nhà bị hai ngôi mộ “ám” khiến người trong nhà “ba hồi tỉnh, một hồi say”
Có một ngôi nhà nằm ở trung tâm thành phố Huế nhưng bấy lâu nay được bà con chòm xóm gọi là căn nhà “ma ám”. Bởi vì, trong ngôi nhà ấy có 8 người thì một nửa trong số đó bỗng dưng hóa điên dại. Chuyện xảy ra bí ẩn, rùng rợn như thế khiến những người dân ở quanh đây rất sợ hãi, phải dè chừng mỗi khi ghé qua. Và tất thảy mọi người đều buông ánh mắt ái ngại khi chúng tôi hỏi đường vào ngôi nhà mang tiếng “ma ám” này…
Bà Muôn chỉ vị trí cất bốc hai “ngôi mộ” của người Chăm
Những người điên trong ngôi nhà “ma ám”
Ngôi nhà của bà Nguyễn Thị Muôn (60 tuổ.i), ở số 4/149 ở đường Hùng Vương, phường An Cựu (TP Huế), nằm nép mình bên chợ An Cựu (TP Huế) nên trông có vẻ vui nhộn, ồn ào vì mỗi ngày đều rất đông người qua lại trước sân để mua bán hàng hóa. Nhưng đấy chỉ là bề ngoài, bởi khi bước chân vào qua cánh cửa gỗ ngăn cách với thế giới sôi động bên ngoài, thì một không lạnh lẽo, tối tăm đến không ngờ bất chợt ùa tới, khiến nhiều người dù cứng bóng vía đến mấy cũng phải rùng mình, sởn gai ốc. Cảnh tượng căn nhà lạnh lẽo, trống huơ, trống hoắc ấy cộng thêm những lời đồn thổi “ma ám” của bà con lối xóm “mách nhỏ” riêng với chúng tôi càng khiến cảm giác lành lạnh sống lưng trỗi dậy.
Ngôi nhà cấp bốn chưa đầy 15m2 nằm lọt thỏm trong một con hẻm nhỏ chẳng khác gì một phòng trọ bé tẹo. Đây là chốn đi về của bà Muôn và những đứa con đầu óc chậm chạp. Ngôi nhà ấy chạy dọc bên hông chợ An Cựu, trong nhà không có một thứ gì đáng giá. Chưa kịp hỏi thăm chủ nhà, thì bất thần bà Muôn từ bên hông nhà cất tiếng hỏi làm chúng tôi giật bắ.n mình. Sau khi nghe trình bày lý do, rồi cái phút giây ngạc nhiên nhưng đượm buồn của bà Muôn khi thấy chúng tôi hỏi chuyện có chăng căn nhà mình bị “ma ám” hay không? Bà Muôn lẳng lặng không nói như muốn nén tiếng thở dài vào phía sâu trong lồng ngực. Vài phút sau khi chúng tôi yên vị, bà Muôn mới dần dà bộc bạch: “Chuyện xảy ra ở gia đình tôi thì quanh đây ai cũng đều biết. Không hiểu tại vì sao con cái tôi, từ ngày cha chúng nó mất bỗng đâ.m ra điên dại. Đứa lớn, đứa nhỏ đều chung một biểu hiện: Phá phách nhà cửa, nhảy sông, đi lang thang, rồi đâ.m ra ngớ ngẩn. Tôi đi xem bói thì người ta bảo ngôi nhà này bị vong hồn của người đã chế.t “ám” không thể sống được, cũng chẳng ngóc đầu lên được nên cứ làm ăn lụn bại mãi, còn con cái thì đau ốm triền miên, gia đình gặp phải nhiều tai bay vạ gió. Thầy bói khuyên phải chuyển đi mới được yên ổn làm ăn. Chứ còn ở là còn “ám”. Tôi nghe mà rụng rời tay chân. Nhưng giờ biết chuyển đi đâu cho đặng!”.
Trong câu chuyện về gia đình mình, bà Muôn liên tục gọi đó là “bi kịch”. Bi kịch đầu tiên đến với gia đình bà Muôn là cái chế.t của chồng bà là ông Hồ Ngọc Lợi vào tháng 5-2012. Bình thường chồng bà Muôn không phải là người bê tha rượu chè, chỉ khi nào không đừng được mới thấy ông cầm ly lên uống rượu. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm ấy ông Lợi đi chơi ở nhà bạn về rồi quá chén, vì đã ngà ngà say nên khi đi về ông bị trượt chân ngã xuống bờ hồ chứa nước gần nhà mà không gượng dậy nổi. Lúc sự việc xảy ra trời đã quá khuya, người nhà không thấy ông về nên tá hỏa đi tìm thì mới hay ông đã đuối nước, xác nổi lên ở bờ hồ kia. Họa vô đơn chí khi ông Lợi vừa mất được 3 tuần, thì bỗng dưng cậu con trai đầu là Hồ Ngọc Phú (25 tuổ.i) cũng hóa ra ngây dại. Suốt ngày Phú chỉ biết hùng hổ chử.i bới mọi người trong nhà, rồi phá phách nhà cửa, nhiều lần lật đổ cả ban thờ khiến cả nhà sợ hãi. Cũng rất nhiều lần nửa đêm Phú đang ngủ bỗng vùng dậy chạy ra khỏi nhà. Mọi người đổ xô đi tìm thì thấy Phú đang thất thểu bên bờ hồ. “Nghe đâu trước đó, ngày ông nhà tui mất, trong đêm giá rét đó Phú lao mình xuống vớt thây cha mình lên mang về khâm liệm, nên giờ nó mới bị ám như thế!” – bà Muôn đúc kết một phần bi kịch của gia đình mình như thế.
Từ ngày Phú đổ bệnh, bà Muôn dù đã cất công đi “vái tứ phương”, rồi mời không biết bao nhiêu “thầy, bà” về cúng nhưng bệnh tình Phú chẳng thuyên giảm chút nào. Bà Muôn buồn bã thuật lại: “Ngày thằng Phú tự nhiên hóa điên dại, nó rất hung dữ. Ai nói cũng không nghe. Đút cơm ăn thì nó phun phì phì vào mặt người đút. Không những thế nó còn dọa dẫm, đòi đán.h các chị nó và tôi. Đã nhiều lần Phú phá đổ ban thờ và phá hỏng các cửa nhà để chạy đi ra đường. Vì thế nên tôi phải buộc lòng xích nó vào cái giường cha nó từng nằm, cho nó bớt đi!”. Vừa kể bà Muôn vừa lật tấm vạt giường chỉ cho chúng tôi thấy những vòng xích để buộc Phú những lúc cậu ta phát bệnh. Mắt nghẹn nước, bà Muôn cám cảnh: “Chẳng ai muốn trói buộc, xích các con của mình cả. Nhưng tôi đã già, không còn đủ sức để đi tìm chúng nó nữa đành làm như thế này thôi. Chắc khi tỉnh lại chúng nó sẽ thông cảm cho tôi…!”. Mặc dù dằn lòng phải chấp nhận trói, xích con như vậy. Nhưng để giữ được Phú mỗi khi cậu ta lên cơn điên dại đâu phải là chuyện dễ. Vì thế nên bà Muôn phải chạy khắp xóm nhờ cậy những thanh niên, chú, bác tới xích hộ mình khi Phú phát bệnh.
Video đang HOT
Oái oăm thay, khi Phú chưa lành bệnh thì 2 người chị của Phú cũng có biểu hiện “ba hồi say, một hồi tỉnh” như cậu. Người chị cả Hồ Thị Thanh Ly (33 tuổ.i) thì tự dưng bị cấm khẩu. Cả ngày cô chỉ uống mỗi nước lã mà không ăn uống gì cả. Trong khi đó, cô chị gái thứ hai là Hồ Thị Thanh Phương (27 tuổ.i) lại có biểu hiện điên dại, phá phách nhiều hơn cậu em mình. Khi ấy, nhà của bà Muôn suốt ngày vọng ra những tiếng kêu gào, khóc lóc quát mắng của những người con điên dại, cùng những tiếng khóc nức nở của người mẹ già. Đứng trước tình cảnh đó, bà Muôn suy sụp hoàn toàn, bà có ngờ đâu những đứa con hiền ngoan, ham ăn, vụt lớn kia lại thay nhau phát bệnh khó hiểu đến như vậy. Trước bi kịch chồng chất ập đến với gia đình mình như vậy, bà Muôn thật đã hết chỗ để đau.
Con cái bỗng nhiên lành bệnh?
Từ khi con cái đổ bệnh điên dại, hàng ngày người mẹ ấy phải gồng mình để gánh nước thuê ở chợ An Cựu (TP Huế), chiều tối bà nhận thêm công việc quét rác. Quần quật cả ngày nhưng bà chỉ kiếm được 30.000 – 40.000 đồng nuôi các con tâm thần. Dù bà Muôn đã cố gắng chạy chữa nhưng bệnh tình các con không những không khỏi mà còn nặng hơn trước nữa. Thế nên, một mặt bà Muôn phải vai gồng, vai gánh chạy chợ kiế.m tiề.n thuố.c thang cho con. Mặt khác những lúc rảnh rỗi bà lại phải túc trực chăm sóc con cái mỗi khi chúng trở bệnh. Gia cảnh bà Muôn mỗi ngày càng lâm vào khó khăn, bần hàn hơn. Rồi một ngày, bà Muôn đi xem bói thì được thầy bói phán rằng nguyên nhân khiến gia đình bà rơi vào vòng tai ách như thế là bởi ngôi nhà mà gia đình bà đang ở có hai “ngôi mộ” của người Chăm vẫn đang “án ngữ”. Vì nhà bà Muôn khi xây không làm lễ xin phép và di dời mà lại làm đè lên trên hai “ngôi mộ” ấy nên con cái bị “ám” như vậy. Nghe lời thầy phán, bà Muôn hoảng hồn ghép nối các sự kiện lại rồi cho người mời thầy cúng về làm lễ cẩn trọng, rồi đào nền nhà mình lên, thấy phần đất mùn màu đen ít ỏi dưới nền đó, thầy liền phán ngay rằng đó là phần hà.i cố.t đã phong hóa của người xưa. Sau đó bà Muôn đã đem chôn cất lại ở nghĩa địa phía Tây TP Huế. Từ ngày bốc cất hai “ngôi mộ” đó cộng với những bài thuố.c chữa bệnh tâm thần của các thầy thuố.c danh tiếng trong vùng, những đứa con của bà Muôn dần dần khỏi bệnh, trở lại bình thường như lúc trước. Bây giờ, cả Phú, Ly và Phương đều đã tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra. Khi được hỏi lại về lúc phát bệnh có nhớ lại gì không, thì không ai mảy may nhớ gì cả, tất cả chỉ cười nhưng bớt ngây ngô hơn.
Ông Trần Ngữ, Tổ trưởng tổ dân phố cho biết: “Chuyện xảy ra với gia đình bà Muôn thì ai cũng biết. Gia cảnh bà ấy vốn rất khó khăn khi chồng mất, con cái thì bệnh tật liên miên. Thế nhưng một năm trở lại đây, người ta bất ngờ thấy những đứa con trong gia đình này bất ngờ tỉnh lại thì ai cũng ngạc nhiên. Thấy chúng biết làm ăn, biết chào hỏi, vui vẻ với người dân trong xóm ai cũng mừng. Nghe bà Muôn nói bà nhờ “thầy pháp” về cất bốc 2 bộ hà.i cố.t trong nhà, và nhờ thầy chữa trị nên lần lượt từng đứa con trong nhà bà trở nên tỉnh hẳn! Tuy nhiên đó cũng chỉ là những lời nói của gia đình bà Muôn, còn thực hư như thế nào vẫn chưa được kiểm chứng!”. Hơn nữa, ngoài việc mời thầy cúng thì bà Muôn còn chữa bệnh cho con bằng phương pháp chữa Đông y của một thầy thuố.c ở TP Huế. Việc con bà khỏi bệnh có thể là do được điều trị đúng thuố.c, chứ đâu phải do cất bốc 2 bộ hà.i cố.t mà không bị “ma ám” nữa.
Theo ANTD
Sự thật về gia cảnh "người rừng" sống bên sông Tô Lịch
Người thân của ông Tuất bày tỏ mong muốn ông sớm được đưa vào một trung tâm bảo trợ xã hội để "người rừng" có được cuộc sống an nhàn lúc tuổ.i già
Qua sự giới thiệu của cơ quan công an và lần theo những lời kể của ông Tuất về quá khứ của mình, mất nhiều ngày trời, chúng tôi mới tìm được tung tích căn nhà trước đây thuộc quyền sở hữu của ông Tuất. Căn nhà được xây 4 tầng khang trang tại địa chỉ số 57/39/639 Hoàng Hoa Thám.
Có lẽ khó ai có thể ngờ được ông Trương Văn Tuất lại có một gia cảnh đầy éo le đến vậy. Là người Hà Nội chính gốc, gia đình từng có "của ăn của để", ông có hai người con một trai một gái đều đã lập gia đình.
Theo bà Trương Thị Sinh, em gái ruột ông Tuất thì trước đây gia đình ông thuộc vào hàng khá giả trong làng. Nhưng rồi mọi chuyện mỗi ngày một xấu đi. "Không hiểu sao trước đây cha mẹ tôi ăn ở có đến nỗi nào, cũng từng tạo công ăn việc làm và giúp đỡ rất nhiều người khác, vậy mà đến thời điểm này gia đình lại lâm vào hoàn cảnh như vậy", bà Sinh nghẹn ngào khi chúng tôi nhắc đến người anh ruột của mình.
Căn nhà nhỏ của bà Sinh nằm ngay bên cạnh ngôi nhà trước đây của ông Tuất. Tuy nhiên vì sống độc thân lại không có công ăn việc làm, bà Sinh sống nhờ vào đồng lương trợ cấp và tranh thủ làm thêm công việc thái trân châu cho một tiệm bán chè trên phố.
Bà Sinh nhớ lại câu chuyện cách đây 6 năm về trước, khi mà người anh ruột của bà khuynh gia bại sản rồi trở nên ngớ ngẩn bỏ đi lang thang. Trước đó ông Tuất cũng có một ngôi nhà cấp bốn với diện tích khoảng 25m2, do vợ con "làm ăn" không may nên lâm cảnh nợ nần. Sau đó ông Tuất bán đi một nửa để lấy tiề.n xây một ngồi nhà nhỏ trên phần đất còn lại, số tiề.n còn dư ông trang trải nợ nần.
Căn nhà nhỏ của bà Sinh nằm ngay bên cạnh ngôi nhà trước đây của ông Tuất.
Theo bà Sinh thì một người trong nhà ông Tuất có má.u đam mê cờ bạc l.ô đ.ề, nên chẳng mấy chốc căn nhà nhỏ còn lại cũng "không cánh mà bay". Bà Sinh cũng cho biết, dù rất thương anh trai nhưng không thể đón ông về nhà ở cùng vì ngay đến bản thân bà cũng đang chật vật với cuộc sống hiện tại. "Nhiều lúc quan tâm đến anh Tuất, tôi lại tạt qua chỗ anh đang tá túc, gửi biếu anh ít tiề.n", bà Sinh rấm rức lau nước mắt và nói.
Trong khí đó bà Lý vợ ông Tuất hiện nay đang tá túc ở nhà người em trai, hàng ngày chăm sóc cô em dâu bị ốm nặng. Nói chuyện với chúng tôi, bà lý cũng cho biết hoàn cảnh hiện tại rất bi đát.
"Ngày bán nốt căn nhà còn lại, hai vợ chồng cùng đứa con trai ra thuê nhà ở, hàng ngày tôi bán xôi, còn ông ấy cũng đi làm bên ngoài để kiếm đồng ra đồng vào trang trải cuộc sống gia đình. Nhưng rồi ông ấy nghiệ.n rượu, uống nhiều quá dẫn đến không còn tỉnh táo rồi bỏ đi lang thang từ đó. Ngày cưới con trai ở khu nhà trọ, có ra gọi ông ấy về nhưng ông ấy nhất định không về và còn nói thích cuộc sống tự do độc lập".
Nơi ở hiện tại của ông Trương Văn Tuất
Nhiều lúc bà Lý đi qua chỗ ông Tuất đang sống nhưng bà lại che nón quay đi, bà không dám đối mặt với ông Tuất vì lo sợ cái tính "nóng như lửa" của ông. "Cũng có lần tôi bảo với con trai, hay là thuê lấy một căn phòng nhỏ rồi đón bố về hai bố con ở với nhau, nhưng không được vì nó và ông ấy không hợp nhau. Trước đây đã có lần hai bố con xô xát trong bữa cơm", bà Lý kể lại.
Bây giờ bà Lý chỉ có một ước nguyện là ông Tuất được đưa vào một trung tâm bảo trợ xã hội. "Hiện tai ngay cả tôi và hai người con cũng không thể cưu mang ông ấy được nữa. Nếu có đưa ông ấy về nhà trọ thì cũng chỉ được vài hôm ông Tuất lại bỏ đi lang thang", bà Lý nói.
Bà Trần Thị Thanh Minh - Tổ trưởng tổ dân phố số 22 phường Vĩnh Phúc cho biết: "Khi tôi về đây sinh sống thì hai người con của ông Tuất đều đã lớn cả rồi, họ có căn nhà khoảng 25m2. Sau đó họ bán đi một nửa rồi xây nên một ngôi nhà nhỏ với diện tích 13m2. Hàng ngày thì bà Lý bán xôi chè còn ông Tuất cũng đi ra ngoài kiếm việc làm thêm. Vào thời điểm đó giá nhà đất đang lên rất cao, rồi họ bán nốt căn nhà được đâu vài trăm triệu vì ngôi nhà quá nhỏ".
Theo bà Minh, hiện tại hộ khẩu gia đình ông Tuất vẫn còn tại tổ 22 phường Vĩnh Phúc (Ba Đình, Hà Nội) nhưng mọi người trong nhà thì đã ly tán. Cũng như những người thân trong gia đình ông Tuất, bà Minh bày tỏ mong muốn ông Tuất được đưa vào một trung tâm bảo trợ xã hội nào đó. "Nếu không ông Tuất vẫn sống cuộc sống như hiện tại. Vì những người thân trong gia đình đều rất khó khăn", bà Minh nói.
Trọng Trinh
Theo Dantri
Nghẹn ngào đám tang cô gái bị người yêu tẩm xăng thiê.u sốn.g Nước mắt, đa.u đớ.n hòa tiếng khóc thương ngập phòng tang Trần Thị Triều Tiên (24 tuổ.i, Thanh Khê, Đà Nẵng), nạ.n nhâ.n vụ tạt xăng, thiê.u sốn.g sáng 19/12. Cô gái ra đi khi tuổ.i đời còn rất trẻ Gia đình, người thân lặng lẽ, tiếc thương sự ra đi của cô gái trẻ. Trên cỗ quan, di ảnh Tiên nở nụ...