Cám ơn người em yêu
Chính anh là người đã cho tôi can đảm để đóng cánh cửa cũ và giúp tôi bước qua một cánh cửa mới.
Tôi quen anh đã 2 tháng có lẻ, một khoảng thời gian không phải dài vậy mà trong tôi đã đầy ấp bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn. Anh – một người không cao, là con một trong gia đình khá giả, ba anh làm trong môi trường quân đội, mẹ anh là nhân viên của một ngân hàng, anh đẹp trai và có công việc ổn định, một người thành đạt mà ai cũng ngưỡng mộ. Ba mẹ anh thật khéo khi đã sinh ra anh nhưng chỉ có một điều anh không phải “con trai”. Đúng, thực ra tôi đang yêu anh – yêu một con người, yêu một tâm hồn mang hình hài “con gái”, sự thật là vậy tôi đang hạnh phúc với một người cùng giới nhưng điều đó có quan trọng không khi trong mắt tôi luôn xem anh là một người con trai, nhưng tôi không quan tâm anh là trai hay gái vì cái tôi yêu là tâm hồn, là tâm hồn bên trong một thân xác thôi.
Cứ nghĩ duyên phận sẽ lâu lắm mới tìm đến nhưng giờ nó đã đến rồi và tôi đang cố gắng trân trọng nắm giữ nó, chỉ là không bình thường như những cặp đôi khác, nhưng cũng chẳng là gì vì tôi đang rất hạnh phúc. Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã mang anh đến bên đời tôi, anh thì tỉ mỉ tôi thì vụng về nên lúc nào anh cũng nói tôi là đồ ngốc. Tôi yêu những cử chỉ ân cần và sự quan tâm của anh đối với tôi. Yêu anh rất nhiều, vậy mà đã có lần tôi suýt để anh vuột mất khỏi tay mình, cứ nghĩ sẽ không có bắt đầu và cũng như không có kết thúc giống như hai người xa lạ gặp nhau trên đường rồi nhìn nhau và bước đi thật nhanh và không bao giờ thấy nhau nữa. Vì ba mẹ mà tôi suýt mất anh nhưng tôi đã yêu anh từ lúc nào tôi cũng không biết, trái tim tôi mách bảo tôi không thể để anh lướt qua đời tôi như vậy vì có thể tôi sẽ phải hối tiếc và sống một cuộc sống vô vị không có ý nghĩa gì cả.
Tôi biết tình yêu của mình có hơi khác lạ nhưng tôi chỉ cần mình hạnh phúc như thế này là đã quá đủ rồi (Ảnh minh họa)
Chính anh là người đã cho tôi can đảm để đóng cánh cửa cũ và giúp tôi bước qua một cánh cửa mới. Tôi đã rất vất vả để có thể đóng cánh cửa cũ lại, tôi không ngờ là lại nhanh đến thế, anh đến vội vã và thay đổi những suy nghĩ cũng như quy tắc sống của tôi. 6 ngày tôi tiếp xúc với anh trong một thời gian ngắn ngủi nhưng đã để lại cho tôi chút gì đó thật ấm áp và ngọt ngào. Và tôi đã yêu anh, anh luôn bên tôi và cố giúp tôi vượt qua những trở ngại đang diễn ra, rất nhanh và rất nhanh tôi đấu tranh với cánh cửa cũ, cố đóng nó lại thật nhanh vì tôi sợ sẽ không kịp để mình bước qua cánh cửa mới.
Video đang HOT
Tưởng chừng sẽ không bao giờ vượt qua được vì nó đã gắn liền với tôi suốt gần 4 năm, bao nhiêu ký ức vui buồn lẫn lộn phía sau cánh cửa cũ, và một đêm dài tôi thao thức với những suy nghĩ miên man nhưng tôi nghĩ đến anh người đã mang đến cho tôi sức mạnh và niềm tin để vượt qua tất cả, vậy là tôi đã cố gắng kìm nén bao cảm xúc và cố ngăn không cho nước mắt mình rơi. Tôi tự nhủ “mày phải cố lên cánh cửa này đóng lại cánh cửa mới sẽ mở ra cuộc đời mày sẽ khác đừng ngoáy nhìn lại đừng quay mặt về phía sau vì mày sẽ không bao giờ bước qua cánh cửa mới được nếu như cứ luyến tiếc cánh cửa cũ, sẽ hối hận nếu như mày quay lại nơi ấy”. Tôi cứ liên tục nhắc mình giống như một đứa học sinh đang học bài. Và tôi đã làm được, vì yêu anh tôi đã vượt qua tất cả.
Tôi biết tình yêu của mình có hơi khác lạ nhưng tôi chỉ cần mình hạnh phúc như thế này là đã quá đủ rồi. Cũng không biết tôi là người thứ mấy mà anh đã quen, nhưng tôi luôn hy vọng mình là người cuối cùng mà anh ấy sẽ yêu và về làm vợ. Trước khi quen anh trái tim tôi sắt đá tưởng chừng là mãi mãi vậy mà nó vẫn tan chảy và gục ngã trước những lời nói chân thật từ anh. Anh từng nói anh không muốn quen cho vui nữa, anh muốn có điểm dừng và điểm dừng của anh không ai khác mà chính là tôi, không lúc nào anh ngừng yêu và nhớ đến tôi, anh mong tôi sẽ đáp trả lại tình cảm của anh ấy.
“Em yêu anh nhiều lắm anh có biết không, em biết tình yêu giữa đôi ta không như cha mẹ mình đợi, nhưng liệu em và anh có thể thay đổi bản thân mình không? Em và anh đều không thích sống giả tạo sống không thật với chính mình, như vậy thì sẽ không hạnh phúc đúng không anh? Vì anh em sẽ cố gắng, em biết rằng cha mẹ sẽ rất đau lòng nếu như biết con gái mình không như những đứa con gái khác, lấy chồng rồi sinh con, hạnh phúc khi mặc áo cưới và trao nhẫn đính hôn cùng người mình yêu, người mà mình sống đến suốt cuộc đời. Những điều đó em cũng có thể làm để cha mẹ vui lòng, nhưng lúc đó là khi pháp luật cho phép những cặp đôi như em và anh kết hôn, em vẫn sẽ mặc áo cưới hạnh phúc nở nụ cười và trao nhẫn đính hôn cùng người mà em yêu nhất, người mà em sẽ sống đến hết cuộc đời này, người đó chính là anh”.
Theo 24h
Chia tay để cho tình yêu cơ hội
Khi ta trải qua cảm giác mất nhau, ngày trở về sẽ trân trọng mọi thứ hơn anh nhé!
Hơn 4 năm, một mối tình như thế cũng được xem là dài đúng không anh? Nếu em nhớ không nhầm thì trong ngần ấy thời gian em chưa bao giờ nói một lời chia tay với anh. Còn anh, những lời chia tay anh nói ra quá dễ dàng.
Tất nhiên sau đó anh lại tìm đến em, lại ôm em vào lòng nói lời xin lỗi. Tình yêu với anh cứ trẻ con vậy đấy. Em cũng mệt mỏi nhưng mỗi khi anh yếu đuối vì sợ mất em, em lại không đành lòng. Cứ thế, thời gian trôi đi, em và anh cũng yêu nhau được một khoảng đủ để nhiều người ngưỡng mộ.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, chỉ có anh và em mới biết chúng mình đã mệt mỏi vì những lần cãi vã đến như thế nào. Cả anh và em đều quá trẻ con để xử lí những chuyện không đâu. Bất đồng quan điểm, tranh cãi, hờn giận, nói chia tay và rồi khóc mếu quay lại... Điệp khúc đó cứ lặp đi lặp lại đến mức em phát chán lên. Đã nhiều lần em muốn buông tay thực sự nhưng vì lòng còn yêu, cũng vì biết rằng anh không thể rời xa em nên em đã lại đồng ý quay lại.
Những chuyện nhỏ tích tụ lại khiến cho tình cảm cứ mỗi lúc một phai nhạt dần. Đã từng có lúc em tự hỏi chính mình rằng liệu có đúng là chúng ta yêu nhau hay đó chỉ là một thói quen. Một thói quen khó bỏ và lầm tưởng là tình yêu? Hoặc ngay cả khi nó là tình yêu đi chăng nữa thì nếu yêu mà chỉ làm khổ nhau, tình yêu đó có cần thiết hay không?
Hãy nhớ, em vẫn chờ anh ở một nơi mà khi nào anh đủ bản lĩnh anh sẽ hiểu ra (Ảnh minh họa)
Em không bao giờ dễ dàng nói hai từ chia tay vì điều đó là cách chứng tỏ ta không tôn trọng tình cảm này. Em đắn đo, cân nhắc rất nhiều mỗi khi nói những câu như vậy. Nhưng anh thì khác. Cứ nóng giận lên là anh đòi chia tay, bất chấp tình nghĩa bao năm xây dựng. Anh có lẽ không biết được rằng em đã cảm thấy tổn thương như thế nào mỗi khi nghe anh nói lạnh lùng từ chia tay đó. Với anh nó chỉ là một câu nói nhưng với em nó giống như sự phủ quyết tình yêu này vậy.
Em biết anh yêu em, cần em nhưng tình yêu của anh quá ích kỉ. Anh yếu đuối và có phần nông nổi. Em sợ rằng một chàng trai nóng vội như anh sẽ không thể là người đàn ông trụ cột, là người mà em có thể nương tựa suốt cả cuộc đời. Đó là lí do cho việc ngày hôm nay em nói chia tay. Lời chia tay đầu tiên em nói ra nhưng là một sự xa cách thực sự.
Nhìn anh đau khổ và vật vã, lòng em cũng như có ai xát muối. Nhưng có lẽ đã đến lúc phải tách nhau ra để nhìn lại mọi chuyện. Chia tay không có nghĩa là mất nhau vĩnh viễn. Chia tay chỉ đơn giản là cho nhau cơ hội được sống khác đi, nghiền ngẫm và cảm nhận xem tình yêu này với cuộc sống của ta có ý nghĩa ra sao.
Đừng níu kéo em thêm nữa, em nhất quyết sẽ không thay đổi quyết định này. Em nói lời chia tay chính là để cho tình yêu này một cơ hội. Em không muốn tiếp tục duy trì một tình yêu trong nhàm chán vì thế mới tạo ra khoảng cách để cả hai làm mới lại tình yêu này. Hi vọng rằng anh sẽ mạnh mẽ, bản lĩnh và trưởng thành hơn để học cách yêu lại từ đầu...
Hãy nhớ, em vẫn chờ anh ở một nơi mà khi nào anh đủ bản lĩnh anh sẽ hiểu ra. Chia tay không có nghĩa là hết yêu mà chỉ muốn tình yêu này học cách lớn lên. Khi ta trải qua cảm giác mất nhau, ngày trở về sẽ trân trọng mọi thứ hơn anh nhé!
Khi ta trải qua cảm giác mất nhau, ngày trở về sẽ trân trọng mọi thứ hơn anh nhé!
Theo 24h
Nếu tha thứ cho ba thì tôi có lỗi với mẹ Hình ảnh gương mặt hom hem của ba và người đàn bà gầy gò trong căn nhà nhỏ cứ ám ảnh tôi. Tôi không bao giờ quên cái ngày ba bỏ mẹ tôi để chạy theo người đàn bà kia. Ba nói với mẹ là đi mua đồ ăn sáng, nhưng mẹ đợi đến trưa, đến chiều, lòng đầy lo lắng và đói...