Cảm ơn người đàn bà làm cho tôi hiểu ‘đời này bánh đúc có xương’
Nhìn dáng dì tất tả lúc dưới bếp, lúc lên nhà với bộn bề công việc mà tôi chỉ muốn ôm lấy dì để nói rằng: ‘Dì ơi, dì là người mẹ thứ hai của chị em con.
Chúng con ơn dì nhiều lắm!’ Hôm nay nếu nội sang thăm, tôi sẽ nói với nội yên lòng vì: ‘Đời này bánh đúc có xương đó nội!’
Ảnh minh họa: Internet
Tôi lên mười, em trai tôi mới bốn tuổi thì má tôi mất vì bạo bệnh. Mấy ba con ngơ ngác bởi vì trong nhà không có chỗ nào là không in bàn tay tảo tần của má. Ba bộn bề công chuyện tối ngày, may có bà nội ở gần thỉnh thoảng sang đỡ đần nên tôi cũng đỡ cực. 16 tuổi, đang học lớp 10 và em tôi vào lớp 4 thì ba đưa một cô ngoài 30 tuổi về nhà tôi.
Video đang HOT
Cô có nét mặt phúc hậu, giọng nói ấm áp, hiền lành. Ba nói sẽ cưới cô ấy và ba hi vọng chị em tôi chấp nhận cô. Ba tiễn cô ấy về rồi mà chị em tôi còn chưa biết nghĩ ra sao để trả lời ba. Trưa bà nội qua, kéo tôi và em trai ra vườn hạ giọng: “Ba tụi bay đã quyết nội không cản nhưng ở đời khó kiếm được dì ghẻ tốt lắm nghen. Bay có nghe câu “mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ biết thương con chồng” chưa? Liệu mà đùm bọc nhau để đối phó với cô ta, có gì kêu nội xử nghen!”
Rồi cô ấy về làm má của chị em tôi. Chúng tôi kêu là dì Hương. Dì đã có một đời chồng nhưng không sinh nở gì nên chồng bỏ. Nhớ lời nội dặn, chị em tôi làm mặt lạnh với dì. Tới bữa cơm mặc dù đói muốn chết, vì mọi khi có mấy ba con, đi học về, tôi nấu ào cái là có cơm ăn, nay dì nấu xong, đợi dì gọi cả buổi, chị em tôi mới xuống ăn. Ăn xong, dì giục mấy đứa đi nghỉ, còn dì dọn dẹp, rửa chén xong lại giặt giũ, phơi phóng hoài chưa xong việc.
Phải công nhận từ ngày có dì, bữa cơm ngon hẳn, thì cũng mấy thứ mua ở chợ nhưng dì khéo tay chế biến, tẩm ướp nên không những chị em tôi mà ba cũng xuýt xoa chờ đợi tới bữa. Có bàn tay dì, nhà cửa, vườn tược lúc nào cũng tinh tươm, sạch sẽ.
Tối vô ngủ, tôi hít hà hoài mùi thơm của nắng còn phảng phất ở chiếu, ở chiếc mùng trắn tinh. Lâu không thấy chị em tôi méc nội chuyện dì Hương, nội lò dò sang xem sao. Nghe nội hỏi, em tôi đã nhanh nhẩu trả lời, nó cố ý nói to cho dì Hương đang lụi cụi dưới bếp nghe: “Nội yên tâm đi, dì Hương tốt lắm, tụi con thương dì còn hơn thương ba con thương dì nữa đó!”.
Nội cốc đầu nó và nói: “Chưa chắc đâu con, thức đêm mới biết đêm dài mà!” Thế rồi hai chị cùng bị sốt siêu vi, ly bì mê mệt. Ba vẫn đi làm đều, nên ngoài việc nhà, dì Hương thêm bận rộn vì phải chăm hai chị em tôi. Dì nấu cơm cho ba còn nấu cháo thịt băm, nấu thuốc nam hạ sốt cho chị em tôi.
Dì ân cần, dỗ dành tụi tôi như dỗ mấy đứa con nít, tối dì lại chạy qua chạy lại giữa giường tôi và giường em trai tôi để thay khăn chườm lạnh hạ sốt. Nhờ có dì tận tình cơm cháo, thuốc men mà chị em tôi mau chóng bình phục.
Nhìn dáng dì tất tả lúc dưới bếp, lúc lên nhà với bộn bề công việc mà tôi chỉ muốn ôm lấy dì để nói rằng: “Dì ơi, dì là người mẹ thứ hai của chị em con. Chúng con ơn dì nhiều lắm!” Hôm nay nếu nội sang thăm, tôi sẽ nói với nội yên lòng vì: “Đời này bánh đúc có xương đó nội!”.
Khi đàn bà quá tổn thương thì sẽ đáp lại bằng sự im lặng
Đàn bà im lặng, cũng chính là lúc họ cô đơn, tuyệt vọng, bất cần nhất. Nhưng đàn ông có mấy người hiểu được sự tổn thương ấy trong lòng vợ?
Trong hôn nhân, đáng sợ nhất không phải là lúc vợ chồng cãi vã, mâu thuẫn, càng không phải lúc người vợ khóc lóc, than vãn. Đáng sợ nhất chính là ngồi đối diện với nhau nhưng chẳng muốn mở miệng cất lời. Trước những sai lầm, tệ bạc, vô tâm của chồng, người đàn bà đã chai sạn cảm xúc. Đàn bà im lặng, cũng chính là lúc họ cô đơn, tuyệt vọng, bất cần nhất. Nhưng đàn ông có mấy người hiểu được sự tổn thương ấy trong lòng vợ?
Đáng sợ nhất chính là vợ chồng nhưng chẳng muốn mở miệng nói với nhau lời nào - Ảnh minh họa: Internet
Chị bảo, không có gì dằn vặt và khổ sở bằng sự lặng im với người mình từng thương yêu và tin tưởng nhất đời. Chị cũng không hiểu tại sao mối quan hệ của chị và chồng càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Chị và anh từng yêu nhau sâu nặng mới cưới, cũng từng hứa với nhau sẽ yêu thương nhau đến trọn đời. Nhưng cưới nhau chỉ vài năm, chị bỗng nhiên trở thành một kẻ thừa thãi trong chính căn nhà này. Nhiều khi nhìn nhau chẳng có gì để nói, nhìn vào mắt nhau chỉ thấy toàn là trách móc.
Chồng chị trước kia cũng thương yêu và quan tâm nhưng chỉ sau vài năm anh đã trở thành một người đàn ông vô tâm, hời hợt. Anh đi sớm về muộn, có khi hai ba ngày mới về nhà một lần. Trước kia anh hiếm khi đụng tới rượu bia nhưng gần đây ngày nào cũng uống. Chị cố tìm hiểu xem công việc anh có gì không ổn để chia sẻ cùng chồng. Nhưng mỗi khi chị hỏi, anh lại khó chịu, nhăn nhó. Chị cố làm anh vui bằng cách nấu cơm ngon hơn, chăm chút cho gia đình nhiều hơn. Càng cố gắng càng nhận được sự vô tâm từ chồng.
Chị cảm thấy kiệt sức với cuộc hôn nhân này - Ảnh minh họa: Internet
Chị đã từng ngồi và nói chuyện rất nghiêm túc với anh rằng: Nếu không còn thương yêu nhau nữa thì hãy nói ra, mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp vì chúng ta chưa có con. Nhưng đáp lại, anh chỉ bảo chị ăn không ngồi rồi, rãnh rỗi quá lại suy nghĩ viển vông. Anh thấy mọi chuyện vẫn rất tốt, vẫn rất ổn chỉ có mình chị ngồi tưởng tượng ra để mọi chuyện tồi tệ thêm. Anh bảo, đàn ông làm ăn bên ngoài có bao nhiêu thứ để lo chứ không phải chỉ biết đi làm rồi về nhà. Anh vẫn cứ đi triền miên, những cuộc nhậu kéo dài tới nửa đêm. Chị có hôm chờ anh về, đã khóc cạn nước mắt, và thậm chí đã bảo anh nếu không thể sống được với nhau nữa thì hãy ly hôn.
Chị cảm thấy bất lực thật sự. Khóc mãi, cố gắng mãi cũng không thay đổi được gì vậy sao cứ phải khóc? Nếu chồng đã quá vô tâm chị sẽ đối lại sự vô tâm ấy bằng sự im lặng, để mặc mọi thứ ra sao thì ra. Chồng đi sớm, về trễ chị mặc kệ chồng. Cơm không nấu, bếp lạnh tanh. Chị trở nên lạnh lùng và bất cần với mọi thứ. Mọi chuyện kéo dài có lẽ đến cả năm và chính chị cũng đã thấy mình kiệt sức với cuộc hôn nhân này. Chồng vô tâm, con thì chưa có, lòng chị vô cùng lạnh lẽo khi sống bên cạnh chồng thì còn tiếp tục để làm gì?
Đàn bà một khi đã đi thì chẳng có chuyện quay về - Ảnh minh họa: Internet
Khi đàn bà im lặng nghĩ là họ đã muốn ra đi. Khi chị quyết định dọn ra khỏi nhà và để lại lá đơn ly hôn thì anh ta mới hối hận mà đi tìm chị. Đàn ông luôn luôn như vậy, chỉ khi mất đi rồi họ mới nhận thấy người đàn bà bên cạnh họ quan trọng như thế nào. Nhưng đàn bà một khi đã ra đi thì sẽ chẳng có chuyện quay về.
Đàn ông có can đảm ngoại tình nhưng mấy người có gan thừa nhận sai lầm? "Anh không những tồi tệ mà còn khốn nạn vô cùng. Anh là người chồng ngoại tình, còn bắt nhân tình giết con anh. Lâu nay tôi cứ lầm tưởng về một con người đàng hoàng, đạo đức như anh". Đàn ông ngoại tình thì hăm hở, xông pha nhưng khi bị phát hiện ra thì lại chẳng khác nào con rùa rụt...