Cảm ơn anh đã luôn yêu em một cách khác biệt
Cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Chỉ có điều anh chẳng nói gì -đây là cách yêu của anh, khác với mọi người
Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. (Ảnh minh họa)
Em bảo anh: “ Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga”. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: “ Sao em không đi taxi? Em có mệt không?” – Thế nhưng anh lại bảo: “Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo”.
Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em.
Em bảo anh: “Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy”. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: “Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được.” – Thế nhưng anh lại bảo: “Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?”.
Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh.
Em bảo anh: “Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga” (Ảnh minh họa)
Em bảo anh: “Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói”. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: “Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ”. Nhưng anh lại bảo: “Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn”.
Video đang HOT
Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo.
Em bảo anh: “Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy”. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: “Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút,…” đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: “Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi”.
Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh.
Em bảo anh: “Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này”. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: “Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh”. Thế nhưng anh lại nói: “Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì?”.
Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm.
Em bảo anh: “Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia”. Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: “Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé!” – Thế nhưng anh lại bảo: “Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không”. Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn.
Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì – đây là cách yêu của anh, anh yêu em khác với mọi người.
Các nhà triết học nói: “Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy.” Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?
Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là “tình yêu” mà gọi là “sùng bái”. Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.
Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.
“Anh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!”.
Theo blogtamsu
Tôi là một thằng đàn ông đáng nguyền rủa
Là một người đàn ông mà không có con trai nối dõi thật không thể nào dám "vác" bộ mặt của mình đi đâu ra ngoài đường gặp bạn bè, hàng xóm, họ hàng.
ảnh minh họa
Khổ nhục hơn khi người đàn ông đó lại nắm giữ một "chức quyền" hết sức quan trọng là con trai trưởng trong gia đình.
Tôi chính là một kẻ đáng thương như vậy. Cũng vì điều đó mà từ một người chồng, người bố tốt của gia đình nhỏ bé của mình, tôi đã bỗng chốc trở thành một kẻ mà ngay chính bản thân tôi cũng nguyền rủa chính mình.
Gia đình tôi luôn được xếp hạng gia đình văn hóa nơi chúng tôi đang sinh sống. Vợ chồng thuận hòa, công việc nhà nước ổn định, con cái học hành giỏi giang. Cuộc bầu chọn nào, gia đình tôi cũng thuộc vào hàng top ten của khối xóm. Thế nhưng, bên trong cuộc sống tưởng như viên mãn ấy, nhiều người không biết rằng, vợ chồng tôi vẫn canh cánh một nỗi buồn, áp lực không thể thoát ra. Chúng tôi đã có 2 đứa con nhưng đều là gái.
Tôi là con trưởng nên theo luật lệ nhất thiết tôi phải có một thằng con trai để nối dõi tông đường. Việc tưởng như đơn giản ấy nhưng hai vợ chồng tôi lại không thể nào thực hiện được. Cũng bởi cả hai đều là công nhân viên chức nhà nước, nếu chúng tôi "sản xuất" ra đứa thứ 3 thì xem như mọi thứ có thể chấm dứt. Bọn bạn cơ quan vẫn hay chọc ngoáy tôi: "Được thứ này thì phải mất thứ kia thôi, muốn có thằng cu thì phải đền bù thứ khác chứ". Tôi nghe chúng nó trêu chọc mà thấy não nề hết cả người.
Công việc của tôi thường xuyên phải đi xa khắp đây đó. Nỗi buồn ấy cứ dai dẳng bám lấy tôi như một mối ràng buộc không thể nào cắt đứt. Những lời cay nghiệt của họ hàng nội tộc, của bố mẹ và cả những người bạn cứ luôn ám ảnh trong những giấc mơ, trên cả những đoạn đường tôi đi qua. Vợ tôi là người phụ nữ hiền lành, đảm đang. Chúng tôi yêu nhau gần chục năm mới làm đám cưới. Hai cô công chúa xinh đẹp là kết tinh tình yêu mà chúng tôi tạo nên. Mọi thứ tưởng như hạnh phúc ấy bỗng chốc trở nên ngột ngạt khi vợ chồng tôi không thể sinh thêm đứa thứ 3.
Những ngày đi công tác xa nhà là khoảng thời gian tôi dằn vặt bản thân rất nhiều về chuyện có con trai. Và tôi đã gặp một cô gái trong một lần công tác dài ngày ở một tỉnh bên cạnh. Tôi chỉ xem cô ấy là bạn, nhưng ngược lại, người con gái ấy lại yêu tôi, mê mẩn tôi một cách đắm đuối, khó hiểu. Tiếp xúc nhiều nên tôi cũng phần nào có cảm tình và chia sẻ về nỗi khổ trong lòng mình với nàng. Không những được nàng cảm thông, san sẻ nỗi đau ấy mà nàng còn "ngỏ" với tôi một ý tưởng mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ chứ đừng nói là thực hiện nó. Nàng muốn sinh cho tôi một bé trai.
Lúc đầu tôi rất bất ngờ và phản đối kịch liệt ý tưởng điên rồ và mất nhân cách này. Nó sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nhỏ bé của tôi. Và tôi cũng không muốn cướp đi tương lai của một cô gái chưa một mảnh tình vắt vai ấy. Nhưng sau một thời gian ở chốn ấy, xa gia đình, thiếu vắng vợ con, chẳng hiểu nỗi cô đơn hay nỗi đau trong lòng bấy lâu nay đã đẩy tôi đến với nàng trong một đêm mưa gió rả rích.
Về nhà một thời gian, tôi luôn bị ám ảnh bởi những gì mình đã gây ra. Tôi vừa hối hận, lo lắng nhưng đồng thời cũng hy vọng rằng tôi sẽ có một đứa con trai. Hai suy nghĩ đối lập ấy cứ nhảy múa trong đầu tôi suốt một thời gian dài. Và nàng báo với tôi rằng, nàng đã có thai, và thai nhi là một bé gái. Tin trời đánh ấy thêm một lần nữa giáng xuống tôi như muốn trừng phạt tôi hơn bao giờ hết.
Tôi lẩn trốn nàng, lẩn trốn cả khúc ruột mà chính tôi đã sinh ra. Trong đầu thằng đàn ông của tôi kể từ đêm hôm ấy chỉ mong rằng, cái thai ấy sẽ là một đứa con trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Sự thật làm tôi trở nên điêu đứng. Tôi thay số điện thoại để hòng cắt đứt với mẹ con nàng mà không thèm đếm xỉa hỏi thăm nàng lấy dù chỉ một lần. Và bẵng đi chừng 4 năm sau. Tôi dường như chẳng còn nhớ về người phụ nữ trong đêm mưa ấy và cái thai...
Tôi thay số điện thoại để hòng cắt đứt với mẹ con nàng mà không thèm đếm xỉa hỏi thăm nàng lấy dù chỉ một lần. Ảnh minh họa
Trong một lần đi công tác về, mọi thứ trước mắt tôi bỗng trở nên một mớ hỗn độn mà tôi không biết nguyên nhân là gì. Vợ tôi trở nên khác lạ: không ăn, không nói, không hỏi han, không làm bất cứ việc gì trong nhà, mặc kệ hai đứa con gái ngây thơ của chúng tôi, mặc cho tôi muốn làm bất cứ điều gì. Vợ tôi xin nghỉ phép ở cơ quan, suốt ngày nằm trên giường trong một tháng ròng. Cô ấy gầy rộc đi, tôi trông vợ mình chẳng khác nào một người không hồn đang tồn tại chứ không phải sống bên cạnh mình. Tôi không rõ lý do cho đến một hôm trong nhà chỉ có 2 vợ chồng.
Hóa ra vợ tôi đã gặp người đàn bà ấy, người đàn bà đã sinh con cho tôi và tưởng chừng tôi đã quên béng đi từ lúc nào. Theo lời vợ tôi kể, cô ấy mang theo đứa con gái đến gặp gia đình tôi trong lúc tôi đi công tác. Đứa bé giống đứa con gái thứ 2 của tôi như hai giọt nước. Nó tầm 4 tuổi và rất ngoan. Người đàn bà ấy đã kể hết cho vợ tôi, bố mẹ tôi cũng như một số người hàng xóm "rình mò" nghe được câu chuyện thực mà như hư ấy. Người ấy bảo rằng, chỉ muốn đem con đến nhận mặt cha, nhận mặt ông bà cũng như tổ tiên người đã sinh ra đứa bé. Mẹ tôi đã nhận đứa bé là cháu và đưa đứa bé vào thắp hương cho tổ tiên nhà tôi. Sau đó hai mẹ con cô ấy ra đi mà không hẹn ngày gặp lại.
Tôi đã hết sức bàng hoàng khi nghe vợ kể lại tất cả mọi chuyện. Trong mắt mọi người giờ đây tôi là một thằng đàn ông chẳng ra gì. Đến máu mủ ruột rà của mình mà tôi cũng lạnh lùng bỏ rơi.
Vài năm sau, vợ chồng tôi cũng nguôi dần chuyện tôi có con ngoài giá thú và quyết định sinh thêm một đứa con trai. Vợ tôi đã phải đi soi trứng, cả hai vợ chồng đã phải làm hết cách để mong sao mong muốn của chúng tôi sẽ thành hiện thực. Vợ tôi cũng phải xin nghỉ phép gần 2 năm công việc của mình để trốn đến một nơi khác sinh con. Thật may mắn biết bao khi chúng tôi đã được toại nguyện với thằng cu con kháu khỉnh hơn 3,5kg.
Giờ đây, tôi không còn lo lắng hay đau khổ về việc nối dõi tông đường như trước kia. Vợ tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị phạt khi cơ quan phát hiện ra việc sinh con thứ 3. Người đàn bà trong đêm mưa năm ấy và khúc ruột do tôi sinh ra đã bặt vô âm tín không một lời để lại. Và chính tôi cũng chưa bao giờ có ý định sẽ đi tìm. Đôi khi tôi cũng cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình những khi ngồi một mình...
Theo VNE
Vừa 'yêu' tôi, anh vội đi tìm đến nhân tình Tôi là một bà mẹ độc thân và đang sống cùng với đứa con gái 5 tuổi của mình. Trớ trêu thay, thời điểm con bé được sinh ra cũng là lúc vợ chồng tôi đứng trên bờ vực chia tay. Lý do là anh ta đã phản bội tôi, gian díu với người con gái khác ở công ty. Giờ thì họ...