Cái kết như phim của cô gái đi ăn sáng quên mang ví gặp thanh niên xuất hiện đúng lúc cho vay tiền
Ngày mai thử một cú quên mang ví xem chân ái của bạn có xuất hiện không nhé!
Bạn có tin vào ngôn tình không? Có tin vào duyên số không? Thật ra, dù ngôn tình hay duyên phận thì mọi thứ đều chỉ là “ chất xúc tác”, nếu không có sự chủ động của bạn thì có duyên với nhau đến mấy cũng khó lòng mà đến được với nhau.
Câu chuyện tình yêu của một cựu sinh viên ĐH Kinh tế Quốc dân vừa được chia sẻ trên NEU Confessions mới đây càng khiến dân tình tin rằng: Một khi đã đủ ấn tượng, đủ quyết tâm thì tự mình cũng có thể tạo ra một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Câu chuyện ngôn tình sắp đặt đầy những cú twist ngã ngửa này đang hút hàng nghìn lượt like của dân mạng.
Đi ăn sáng bỏ quên tiền, cô gái gặp được “chân ái”
Mình K53, ra trường 3 năm rồi nhưng xưng hô là mình với mọi người cho thân thiện. Mình thì từ lúc bé tới lúc ra trường chẳng yêu ai cả, cấp 3 bố mẹ cấm yêu, lên đại học thì cứ tập trung học tập, năm đầu tham gia 1 câu lạc bộ xong nghỉ, năm thứ 2 thì đi làm, cùng với đó là học tiếng Anh học tại trường cho thật tốt, ra trường bằng giỏi… Và chuyện bắt đầu từ đây.
Lúc ra trường, mình có nộp CV vào nhiều công ty và cũng được gọi đi phỏng vấn rất nhiều…và mình chọn ra 1 công ty đó để đi vào ngày thứ 6.
Hôm đó lịch hẹn phỏng vấn là 9h00 bắt đầu, có mặt trước 15 phút. Mình chuẩn bị xong hết ăn mặc trang điểm đầy đủ nhưng đến nơi mới có 8h10 nên mình qua đối diện công ty có mấy quán ăn sáng.
Mình ăn phở bò thôi. Lúc ngồi xuống ăn thì có một anh ăn mặc quần áo sơ vin chỉnh tề cũng kiểu công sở, cũng gọi phở bò ngồi cùng bàn mà ngồi đối diện ăn. Mình phải ăn nhanh 1 chút vì sợ muộn, ăn xong thì lúc lấy tiền mình chợt nhận ra: “Thôi chết rồi! Quên mang tiền”, vì mình không có ví, tiền mình hay để trong túi luôn.
Hôm qua lấy ra mua mấy đồ ở tạp hóa quên bỏ vào, lúc đang loay hoay, mồm lẩm bẩm: “Thôi quên tiền rồi!”, định gọi cho người quen thì anh ngồi đối diện thấy mình như vậy liền hỏi:
- Em quên mang tiền à?
- Dạ vâng ạ, em quên mất.
Video đang HOT
(Ảnh minh hoạ)
- Vậy để anh gửi cho, anh cũng thỉ thoảng quên tiền ấy. Em chắc làm ở gần đây nhỉ, hôm sau em đi làm gửi lại anh cũng được, anh làm gần đây thôi.
- Dạ không ạ, em đến phỏng vấn thôi ạ. cũng chưa biết trúng hay không.
- À thế à, thế như nào nhỉ?
- Dạ thế anh cho em xin số điện thoại, em phỏng vấn xong em về lấy tiền gửi anh ngay ạ.
Thế là anh gửi cho mình, lúc đó mình cũng không biết làm thế nào nên nghĩ gì nói đấy, cũng tính là phỏng vấn xong về lấy tiền xong nhắn tin hoặc gọi điện cho người ta để trả, mình không quên cảm ơn.
Phi 1 mạch vào công ty, gặp chị lễ tân để làm thủ tục vào phỏng vấn, lúc đó là 9h kém 20 rồi. Mình tiếp tục ngồi chờ đến đúng 9h thì mình vào phỏng vấn, mình là người đầu tiên luôn. Mình nhìn lên bàn phỏng vấn nhận ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là anh lúc nãy cho mình vay tiền ăn sáng!
Thì ra “anh hùng cứu mỹ nhân” trong quán ăn chỉ là… sự sắp đặt!
Ngay chiều hôm đó, mình nhận được mail trúng tuyển, 2 hôm sau thì mình đi làm luôn. Ngày đầu tiên đến thì mình lại càng thấy bất ngờ khi anh ấy là trưởng phòng của mình, mình cũng không quên trả tiền anh.
Trong thời gian thử việc ở đây, anh giúp đỡ mình cũng nhiều và cũng để ý, quan tâm mình, quan tâm theo đúng kiểu là thích, cũng nhắn tin hỏi han. Mình lúc đó cũng sợ là không biết anh có người yêu hay có vợ rồi tán tỉnh mình không hay nhưng mình tìm hiểu là anh ấy cũng F.A… còn hơn cả mình.
Anh trường đi làm rồi tập trung học thạc sĩ, tập trung công việc đến giờ vẫn chưa có người yêu sau 6 tháng mình làm ở đó, anh ngỏ lời với mình. Mình đồng ý.
Lúc đồng ý được 2 tháng thì anh khai là, anh gặp mình ở công ty rồi nhưng thấy mình đi ra đoán đi ăn sáng nên đi theo, lúc ấy anh đi vào còn mình đi ra mình không chú ý, thấy mình vào quán phở bò nên cũng vào ăn, cố tình ngồi đối diện, anh còn định xin số điện thoại nhưng đúng trong hoàn cảnh mình không mang tiền nên anh không cần xin, mình tự xin số điện thoại anh.
Anh nói cũng là duyên. Anh là người chủ động muốn có thông tin của mình nhưng thực ra mình lại là người chủ động với anh. Anh cũng bảo lần đầu gặp mình đó cũng nghĩ: “Đây chắc là người mình tìm kiếm bấy lâu nay”.
(Ảnh minh hoạ)
Chúng mình yêu nhau như vậy là hơn 2 năm, trong hơn 2 năm qua anh ấy đối xử tốt với mình lắm. Đi làm xong việc cái là hỏi han mình đang ở đâu, về chưa, ăn uống gì chưa vì anh không còn làm phòng mình nữa mà lên vị trí cao hơn rồi.
Ngày kỉ niệm hay những ngày có ý nghĩa đều tặng quà, đi công tác trong Nam về cũng tặng quà. Anh cũng cố gắng mua nhà rồi xe luôn, hồi yêu mình anh đã có nhà rồi chỉ chưa có xe, tự tay anh làm ra hết. Càng yêu thì mình với anh càng thấy 2 người hợp nhau.
Cách đây 1 tuần, tự dưng 2 đứa đi ăn phở bò, đúng quán mà anh với mình gặp nhau lần đầu tiên. Gọi 2 bát phở bò ra ăn, hôm nay anh không ngồi cạnh mà cũng ngồi đối diện như ngày hôm ấy, ăn xong thì anh hỏi:
- Em có dùng tăm không?
- Em có.
- Xòe tay ra anh dốc ra cho còn nhìn nữa.
Lúc mình xòe tay ra, anh ấy không dốc tăm ra, mà trong lòng bàn tay anh có cái nhẫn tự rơi vào tay mình luôn xong anh bảo là:
- Em làm vợ anh nhé. Từ giờ em không phải vay mượn ai tiền ăn sáng nữa nhé!
Lúc đó hạnh phúc lắm mọi người à, cũng chẳng biết nói gì, chỉ bảo là:
- Vâng mà gớm, bình thường đi ăn sáng toàn anh trả tiền em cũng có phải vay mượn ai đâu mà thù dai thế!
Mình chỉ tâm sự chút mối tình duyên số của mình thôi chứ ko có ý khoe khoang gì đâu, mình với anh đều là mối tình đầu cái duyên đưa 2 đứa đến với nhau và giờ sắp về một nhà. Mình viết văn ko hay nên mong mọi người thông cảm cho.
Theo Trí thức trẻ
Giáng sinh đến rồi, hãy cứ để tôi 'Ế...bình an'
Không ít người nói với tôi những câu khá nhẫn tâm và nhàm chán, như mở lòng ra đi, bớt "kén cá chọn canh" đi và tệ nhất là: già rồi, còn có người già cùng.
Không ít người nói với tôi những câu khá nhẫn tâm và nhàm chán, như mở lòng ra đi, bớt "kén cá chọn canh" đi và tệ nhất là: già rồi, còn có người già cùng.
Chúng ta, mỗi người đều có một hình mẫu, một lý tưởng nào đó về người có thể bên cạnh ta trọn cuộc đời. Nhưng một khi trái tim đã rung động, mọi tiêu chuẩn đều chẳng còn ý nghĩa gì. Nhiều khi, bạn loạn nhịp trước một người bạn chẳng thể nào ngờ đến. Mọi thứ thuộc về người đó có thể ngược với những tiêu chuẩn bạn hằng mong. Có người còn mang nhiều điểm mà bạn rất ghét, nhưng bạn lại chính là người phủi sạch tiêu chuẩn để chấp nhận lao vào.
Ảnh minh họa: Internet
Như chị bạn tôi cực kỳ ghét mùi thuốc lá nên bao lần dự định tiến tới, câu đầu tiên chị luôn hỏi là người đó có hút thuốc không. Vài lần lý trí ngăn cản, chỉ vì đối tượng hút thuốc, dù mọi điều kiện khác đều đáp ứng đầy đủ. Sau này, do duyên số, chị thương một anh hút thuốc lá nhiều năm. Chị bằng lòng kết hôn khi anh hứa sẽ bỏ thuốc. Thật may là anh làm được. Chị bảo trước kia từng mang định kiến và rất khắt khe với những người hút thuốc. Đến khi gặp anh thì rung động bất chấp, dù vẫn không thể ngửi được khói thuốc còn vương trên áo anh. Chị thủ thỉ với anh, em có thể yêu một người đã từng hút thuốc chứ không phải là người đang hút thuốc. Anh, vì yêu và trân quý chị, nên chị vừa là động lực vừa là áp lực giúp anh bỏ thuốc lá thành công.
Tôi biết rõ điều tôi thích và ghét ở một nửa thực sự của đời mình. Có điều, hình như tôi chưa bao giờ chắc chắn rằng, người đó nhất định phải thế này hay thế kia. Kỳ vọng của mỗi người vốn không giống nhau. Có thể người ta cũng mang rất nhiều hy vọng khi gặp tôi và tôi không thể đáp ứng nổi, dẫu có thương nhau. Vài lần, tôi cũng đã cố gắng gặp người tôi có ấn tượng không thích ngay từ đầu, để rồi cảm giác nếu muốn phát triển mối quan hệ này, tôi phải cố gắng nhiều lắm, mà cái cần cố gắng lớn nhất là tình cảm, là rung động với người ta. Điều này còn khó hơn cả việc gạt bỏ quy chuẩn hay định kiến.
Lẩn thẩn nghĩ, có khi tại tôi thật. Hình như tôi đã chẳng đặt ra một tiêu chuẩn nào rõ ràng. Phải như bạn tôi ngày xưa, cứ đinh ninh sẽ lấy chồng già và giàu. Chồng già mau chết, bạn sẽ hưởng tài sản, rồi kiếm chồng trẻ. Bạn nói đùa mà như thật. Cũng may, cuối cùng bạn lấy chồng giàu và trẻ. Cô bạn khác thì chăm chăm phải lấy Việt kiều, nhất định phải đi Mỹ, gửi đô-la về báo hiếu cho cha mẹ. Qua bao năm chọn lựa, cuối cùng bạn chốt được một anh và sang Mỹ sau khi cưới. Những cô gái đó đều đặt ra mục tiêu rõ ràng, tiêu chuẩn dứt khoát và quyết không thỏa hiệp khi người đàn ông chưa đạt tiêu chuẩn. Thật lạ, những người đàn ông ấy đã sớm xuất hiện, để họ không phải chờ lâu. Thành ra, tôi hay đùa, bất kể làm gì, cứ tập trung ắt sẽ có kết quả, kể cả cua trai hay tán gái.
Chuyện mở lòng hay kén chọn, thiệt tình không phải do chúng tôi mà do đối tượng đã chẳng đủ kiên tâm. Nói gì thì nói, có yêu thương thực lòng thực dạ thì dời non lấp bể, việc chi cũng chẳng nề hà. Chỉ cần yêu thật lòng thì tình yêu thứ mấy cũng sẽ như tình đầu. Chỉ cần chân thành thì đường dài núi thẳm, mưa gió mấy cũng qua. Chỉ cần gặp đúng người thực sự yêu thương mình, kể cả mình có phức tạp bao nhiêu thì trái tim cũng sẽ tự mở toang, khỏi cần kêu gọi.
Nên đã chờ được lâu vậy rồi, chờ thêm dăm ba bữa nữa cũng chẳng sao. Kế hoạch có người yêu trong mùa đông hay trước tết có lẽ hơi mơ hồ. Những buổi tối mưa lạnh, nằm ung dung nghe nhạc, đọc sách, chưa có chồng, nên tôi cũng chẳng phải lo lão ấy giờ đang ở đâu, chém gió ở quán nhậu hay đang vui vẻ cặp kè em xinh nào đó trong quán cà phê vắng. Suy cho cùng, tôi đang trong một cuộc ế bình an mà không cần cố gắng.
Ở thời điểm nào đó, tôi đã thỏa hiệp với những mong cầu giản đơn của bản thân. Chẳng đòi hỏi ở người ta điều gì lớn lao ngoài sự chân thành. Trước khi tìm thấy một người sẵn lòng thương mến mình bằng những chân thành, bằng tất cả những gì mình có và nguyện mang những điều tốt nhất trong khả năng của họ, tôi bằng lòng trong cơn ế bình an như nhiều năm qua vậy thôi.
Theo guu.vn
Đàn ông luôn phải nhớ: người ở bên cạnh lúc anh khó khăn mới chính là chân ái! Người ta đã từng bảo nhau rằng "hãy lấy lửa để thử vàng, lấy vàng để thử đàn bà và lấy đàn bà để thử đàn ông", câu nói đó quả thật chưa bao giờ là sai khi nói về lòng người. Gia đình anh chị tôi được xem là cặp vợ chồng đẹp đôi và gương mẫu với nhiều người. Ai cũng...