Cái kết đắng của cô vợ chê chồng giám đốc để cặp bồ với cấp dưới
Có nhiều thời gian tiếp xúc với Tuấn, ngưỡng mộ con người Tuấn thì chị Hương lại càng chán chồng mình. Dần dà, cũng không biết từ lúc nào, Tuấn cũng có tình cảm với chị.
Vợ chồng chị Thanh Hương cưới nhau được gần 7 năm, anh hơn chị 5 tuổi. Anh có một thời gian giá dài du học ở Anh. Về nước, anh vào công ty phần mềm làm việc và được trong dụng.
Sau 5 năm làm việc anh được cất nhắc lên trưởng phòng rồi phó giám đốc và bây giờ là giám đốc điều hành khi anh mới ngoài 30.
Công việc ngập đầu, bản thân lại lười chuyện yêu đương nên 35 tuổi anh vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Bố mẹ sốt ruột nên mai mối với con gái của ông bà bạn thân, đó là chị Thanh Hương.
Khi đó chị Hương đang làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu. Mới bước sang tuổi băm mà chưa tính chuyện chồng con nên bố mẹ suốt ngày thúc giục. Nghe nhiều khó chịu nên khi bố mẹ bảo đi ra mắt, chị nhắm mắt đi gặp cho vừa lòng ông bà.
Sau vài lần gặp gỡ, ăn cơm cả gia đình và đi chơi riêng, cảm phục anh chàng học cao, có tài, có tiền, có địa vị nên chị Hương đồng ý chuyện yêu đương. Yêu nhau được nửa năm thì bố mẹ giục làm đám cưới thì đôi bạn trẻ cũng đồng ý.
Dù chưa hiểu rõ về nhau lắm nhưng cặp đôi “tặc lưỡi” cưới về rồi tìm hiểu dần dần, hơn nữa hai gia đình đã quen nhau từ trước nên chẳng có gì phải lăn tăn cả.
Cũng không biết từ lúc nào, Tuấn và chị có tình cảm với nhau. (Ảnh minh họa).
Cưới nhau được 5 năm, anh chị đã có 1 cậu con trai đáng yêu, thông minh. Cuộc sống của gia đình chị Hương không phải suy nghĩ nhiều vì tiền bởi chồng kiếm được, bản thân chị đi làm cũng có mức thu nhập khá.
Video đang HOT
Duy chỉ có cuộc sống tinh thần là chị Hương lúc nào cũng cảm thấy thiếu thốn. Chồng chị Hương ngoài giờ đến công sở, khi về nhà anh đọc sách, xem các chương trình nước ngoài, còn lại việc chăm con, thu vén nhà cửa để mặc chị Hương lo hết.
Đó là còn chưa kể, trong các ngày kỉ niệm đặc biệt, chồng người thì mời vợ đi ăn, hay dành tặng vợ những món quà ngọt ngào thì anh tuyệt nhiên không có khiến chị vô cùng tủi phận.
Nhiều lúc nghĩ thôi thì chi tiêu không phải suy nghĩ là điều may mắn nhiều người mong không được, còn lại chuyện quà cáp hay đi chơi nếu muốn chị có thể rủ bạn bè đi cùng. Lúc vui thì nghĩ được vậy nhưng lúc xô bát xô đũa, chị lại tủi hờn, trách móc chồng.
Nhưng dạo gần đây, chồng chị Hương thi thoảng mời Tuấn – cấp dưới của anh về nhà ăn cơm. Tuấn khá khéo ăn khéo nói, chu đáo, nhiệt tình. Lần nào đến nhà anh cũng mua quà, khi thì hoa quả, lúc thì đồ chơi cho con chị.
Có khi, chồng chị Hương đi công tác còn nhờ Tuấn ghé qua nhà khi thì lấy hộ tài liệu, khi thì mang chút đồ của anh ở cơ quan về. Lâu dần, Tuấn trở thành khách quen trong nhà chị Hương.
Có nhiều thời gian tiếp xúc với Tuấn, ngưỡng mộ con người Tuấn thì chị Hương lại càng chán chồng mình. Dần dà, cũng không biết từ lúc nào, Tuấn cũng có tình cảm với chị.
Trong một lần chồng chị Hương đi công tác đột xuất có nhờ Tuấn mang một số tài liệu quan trọng về nhà đưa cho vợ. Hôm đó, Tuấn ở lại ăn cơm tối với mẹ con chị Hương. Và sau bữa tối, hai trái tim đồng điệu đã đến gần nhau và chuyện gì đến cũng đến.
Sau lần “bùng cháy”, chị Hương và Tuấn có qua lại với nhau nhiều hơn. Cùng đi ăn, đi xem phim, điều mà trước nay chị chưa bao giờ làm cùng chồng.
Chị lâng lâng hạnh phúc bên tình mới, thậm còn nghĩ đến chuyện bỏ chồng để cưới Tuấn. Nhưng một lân chị Hương bỗng phát hiện dấu hiệu bất thưởng ở niệu đạo, rát nóng khi đi tiểu. Triệu chứng tái đi tái lại kèm theo mủ vàng chị mới tá hoả đi khám thì được kết luận bị bệnh lậu ở thể nặng có nguy cơ vô sinh.
Khi biết chị Hương mắc bệnh xã hội, anh mới thú nhận mình trước đây cũng có cô người yêu chân dài, sống cùng nhau nhưng người yêu đứng núi này trông núi nọ lại mang cả bệnh xã hội về lây cho anh nên anh kiên quyết chia tay.
Biết vậy tình yêu của chị Hương dành cho Tuấn bỗng nhiên bay biến theo làn gió. Chị lại cảm thấy có lỗi với chồng con nhưng không biết mình nên làm thế nào. Chị sợ chồng chị sẽ biết chuyện và cho rằng chị là kẻ lăng loàn, nghĩ đến đứa con chị lại càng sợ hãi hơn. Chị đang sống trong dằn vặt, và không biết mình có nên nói cho chồng biết sự thật về lỗi lằm chị đã gây ra.
Theo Afamily
Cái kết đắng của người vợ 'tham vàng bỏ ngãi'
Nhà cao cửa rộng, có kẻ hầu người hạ, mua sắm thì có thẻ chồng đưa cho. Tôi chẳng thiếu thứ gì. Chồng mới còn biết mua quà cáp biếu bố mẹ vợ, chứ như Thắng thì có sang kiếp sau cũng chẳng có nổi.
Vốn có hình thức lại con nhà có điều kiện nên tiêu chuẩn chọn chồng của tôi khá khắt khe. Phải tới năm 27 tuổi tôi mới quyết định yêu Thắng. Một anh chàng có rất nhiều điểm tốt, trừ việc anh chưa có nhà Hà Nội. Thắng cũng rất yêu tôi, nên khi anh ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ, tôi đã ra điều kiện, anh phải mua nhà và có xe đẹp tôi mới đồng ý cưới, còn không thì tôi sẽ lấy người khác.
Trước những điều kiện của tôi Thắng không ngần ngại rút tiền tiết kiệm và chạy vạy, vay mượn để mua nhà, mua xe. Chỉ 3 tháng sau chúng tôi chính thức là vợ chồng. Vì anh làm xây dựng, thi thoảng trúng thầu to nên cuộc sống vợ chồng tôi rất thoải mái dư giả. Cũng vì tự hào về chồng nên chúng tôi khá hạnh phúc.
Ảnh minh họa.
Hôn nhân tràn ngập tiếng cười cũng chỉ kéo dài được một năm, chồng tôi làm ăn thua lỗ thất bát. Anh nợ nần chồng chất nên phải thế chấp nhà và xe. Hai vợ chồng tôi phải đến ở nhờ nhà anh trai chồng. Nghĩ cảnh đang sung sướng lại phải "ăn nhờ ở đậu" mà tôi bao phen rơi nước mắt. Thắng biết tôi không vui nên cũng tìm mọi cách để động viên vợ.
Những ngày sống ở nhà anh trai chồng, tôi thấy rất nhục nhã. Nhất là chị dâu luôn dè bỉu tôi, chê bai nói rằng tôi là kẻ ăn bám chồng: "Lẽ ra em nên kiếm một việc làm nuôi thân phòng khi cơ sự. Em cứ ở nhà ăn diện, giờ chồng thất bát không nuôi nổi miệng. Là phụ nữ cũng đừng ỷ lại đàn ông quá em à". Tôi nghe mà ứa nước mắt. Chồng giàu tôi cần gì phải bươn chải chứ. Sinh ra thân phụ nữ yếu ớt là để cậy nhờ chồng con, tham công việc làm gì cho nó khổ. Cũng chỉ tại chồng tôi không biết làm ăn nên mới sa cơ lỡ vận như vậy thôi.
Ở nhà anh chị chồng được 2 tháng tôi nằng nặc đòi về nhà bố mẹ đẻ sống, bỏ mặc Thắng với những khó khăn anh đang phải đương đầu gánh chịu. Vì sĩ diện nên Thắng không chịu về sống cùng tôi, dù bố mẹ tôi nhiều lần khuyên nhủ.
Tôi xa chồng, bắt đầu công việc mới tại một công ty thiết kế mỹ thuật. Tại nơi làm mới, tôi đã phải lòng một anh chàng khác, anh ta là phó Giám đốc công ty tôi. Thấy tôi xinh đẹp, hoạt bát anh ta ra sức săn đón, mặc tôi có chồng. Mối tình vụng trộm diễn ra được một năm, tôi quyết định ly hôn chồng để bắt đầu cuộc sống giàu sang bên người mới.
Ngày tôi nói với Thắng, anh đã khóc và xin tôi đừng làm thế. Anh đang khó khăn nên cần một người vợ ở bên chăm sóc, động viên. Anh đã thuê một căn hộ chung cư mới để hai vợ chồng về sống với nhau. Nhưng tôi nhất quyết không chịu "Tôi không muốn ăn nhờ ở đậu, càng không muốn thuê mướn gì ở đây". Thấy tôi cự tuyệt anh ký vào đơn ly hôn rồi lặng lẽ đứng dậy ra về.
Không chờ tòa gọi, tôi và chồng mới làm đám cưới. Tới giờ tôi mới thực sự được nghỉ ngơi, sống sung sướng an nhàn. Nhà cao cửa rộng, có kẻ hầu người hạ, mua sắm thì có thẻ chồng đưa cho. Tôi chẳng thiếu thứ gì. Chồng mới còn biết mua quà cáp biếu bố mẹ vợ, chứ như Thắng thì có sang kiếp sau cũng chẳng có nổi. Khi tôi hạ sinh một thằng cu kháu khỉnh, chồng mới của tôi còn làm cỗ to mời họ hàng hai bên, cũng không quên mua xe thưởng cho vợ.
Đang hạnh phúc ngập tràn thì chồng mới của tôi bỗng dưng bị tai nạn, anh nằm liệt giường 7 tháng liền. Tôi đã khóc rất nhiều, chỉ cầu mong cho chồng nhanh khỏe để chúng tôi lại có cuộc sống vui vẻ như trước kia. Nhưng rồi mọi thứ ngày càng tệ hơn tôi tưởng. Khi tiền trong nhà dồn chạy chữa để anh có được đôi chân như trước kia, chúng tôi lại rơi vào cuộc sống bế tắc.
Tình cờ tôi gặp lại Thắng và biết rằng, sau khoảng thời gian tôi đi lấy chồng, anh nhờ có sự hỗ trợ của anh em bạn bè nên đã hồi phục lại công ty và giờ ăn nên làm ra. Thậm chí công ty anh còn nhận được nhiều công trình lớn ở Hà Nội. Thắng cũng không quên mời vợ cũ đi ăn, mua sắm. Chúng tôi đã rất vui bên nhau. Khi tôi kể chuyện gia đình và đứa con anh buồn lắm. Khi tôi khóc anh đã ôm tôi an ủi, cảm giác ngày xưa hạnh phúc bên chồng cũ ùa về. Nên tôi đã gợi ý anh được ôn lại kỷ niệm cũ trong một nhà nghỉ gần đó.
Từ hôm đó, tôi và Thắng thi thoảng qua lại với nhau, rồi cùng ôn những kỷ niệm đã qua. Nhưng khi tôi đề nghị anh quay lại, anh nói "Anh không muốn làm chồng của em nữa. Nếu chỉ vui chơi thì không sao cả. Sang tháng anh cưới vợ mới, là cô gái anh đã gặp khi anh thất bát với đôi bàn tay trắng. Cô ấy không
đẹp như em nhưng cô ấy có trái tim nhân hậu, yêu thương và không toan tính". Nói rồi anh khuyên tôi quay về với chồng mới đang bình phục tập tễnh lê từng bước đi.
Tôi đã khóc rất nhiều, tôi không ngờ mình lại ra nông nỗi này. Tôi xinh đẹp, tôi có quyền lựa chọn, nhưng sao tôi lại không thể có nổi hạnh phúc như người ta?
Theo VNE
Cái kết đắng của anh chàng bỏ người yêu để lái máy bay bà già Hóa ra giờ hắn sống như chó đeo gông, mụ già ấy đã không cho hắn những gì hắn muốn, nhưng hắn không thể nào thoát ra khỏi ách của mụ ta. Nếu hắn chỉ cần léng phéng thì mụ ta sẽ cho người tới dằn mặt. Giờ tôi không còn thấy đau, không thấy hận nữa. Tôi có thể giở facebook của...