Cái kết “đắng” cho người vợ tần tảo kiếm tiền nuôi chồng
Hương cũng muốn lao vào cào cấu, đấm đá đôi nhân tình kia cho bõ tức nhưng cô lại không làm như vậy. Cô thấy chồng và người yêu cũ vẫn còn nặng tình lắm. Hương chỉ thương cho con và thương cho chính bản thân mình.
Đoàn và Hương yêu nhau được hơn 2 năm thì làm đám cưới. Khi ấy Đoàn đang làm trưởng phòng kinh doanh, thu nhập cũng khá nên hai vợ chồng chẳng có gì phải lo về kinh tế. Những tưởng cuộc sống đầy đủ cứ thế tiếp diễn ai ngờ…
Công ty Đoàn làm ăn thua lỗ và tuyên bố phá sản khiến hàng trăm công nhân mất việc lâm vào tình trạng lao đao. Đoàn cũng không nằm trong ngoại lệ, éo le nhất là lại đúng vào kì sinh nở của Hương.
Thấy chồng ngày ngày ra vào rầu rĩ Hương động viên chồng: “Anh cứ ở nhà ít hôm nghỉ ngơi cho khỏe rồi kiếm việc khác. Với khả năng và kinh nghiệm của anh, em tin anh sẽ tìm được việc nhanh thôi mà”.
Nhưng rồi năm tháng trôi qua Đoàn vẫn chưa kiếm được công việc mới. Tất cả những công ty anh ứng tuyển đều gọi anh đi làm nhưng bản thân anh lại từ chối vì chê lương quá thấp. Họ trả không bằng 1/3 mức lương ở công ty cũ.
Trong những ngày chồng thất nghiệp, Hương đã phải sử dụng hết tiền tiết kiệm của vợ chồng bấy lâu nay cho sinh hoạt ra đình và lo sữa bỉm cho con. Gần nửa năm mà chồng cũng chưa đi làm thì Hương bắt đầu lo lắng, cô bảo chồng: “Hay anh cứ đi làm tạm đi, vừa đi làm vừa kiếm. Được chỗ nào tốt hơn mình sẽ chuyển sang”. Nhưng Đoàn nhất định không chịu: “Anh không thích làm việc kiểu ấy. Tìm được chỗ ưng ý anh sẽ đi làm”.
Đoàn vẫn ngày ngày ôm cái máy tính online tìm việc. (Ảnh minh họa)
Hết sáu tháng thai sản Hương phải gửi con cho bà ngoại ở gần đấy để trở lại với công việc. Đoàn vẫn ngày ngày ôm cái máy tính online tìm việc. Nếu như ngày trước thu nhập của chồng khá cao Hương không phải lo thiếu thốn về kinh tế thì bây giờ, chồng thất nghiệp, con lại còn nhỏ khiến cô phải tìm mọi cách để xoay sở kiếm tiền.
Đang mùa nắng nóng, thấy hàng bán nước mía rất chạy thế là Hương đem ý định này bàn với chồng. Khi Hương bảo đi bán nước mía, Đoàn đã tuyên bố: “Anh học hành xong không phải để đi bán nước mía. Em cố đợi ít tháng nữa anh kiếm được việc ngon thì sẽ chẳng phải lo gì về tiền bạc nữa. Nếu em không chịu được thì thích làm gì thì làm. Còn anh nhất định không bao giờ anh làm cái việc ấy đâu”.
“Nhưng anh có biết nhà mình đã hết tiền rồi không? Không làm thì lấy gì mà sống, anh có thể nhịn ăn nhưng con anh nó không thể nhịn uống sữa được”, Hương vừa nói vừa giàn giụa nước mắt. “Anh không làm thì tôi làm. Thiên hạ người ta làm đầy ra. Nhà cao cửa rộng họ vẫn làm, chẳng có gì phải ngại cả”.
Thế là ngày đi làm, chiều tối Hương lại ra bán nước mía ở đầu ngõ nhà mẹ đẻ để kiếm thêm thu nhập. Có hôm về đến nhà, chưa kịp cho con bú cô đã vội vàng vác bó mía ngay ra chỗ bán để kịp làm cho khách không họ bỏ đi hàng khác thì tiếc lắm. Nhiều lúc vừa cho con bú cô vừa ép mía cho khách, ai nhìn thấy cũng phải thương cảm. Trong khi đó chồng cô vẫn ngồi ở nhà tìm việc trên mạng, chán thì ngủ chứ Đoàn nhất định không ra phụ giúp vợ.
Tìm việc không được Đoàn lại online facebook chát chít với bạn và vô tình gặp lại Vân – cô người yêu cũ thời đại học. Hồi trước Vân và Đoàn đã có mối tình sâu đậm nhưng do lúc ấy Vân quyết định đi du học nước ngoài hai năm nên hai người chia tay. Bây giờ Vân đã về nước và đang làm cho một công ty nước ngoài, cô vẫn chưa lập gia đình. Vân đã chủ động hẹn gặp Đoàn.
Video đang HOT
Khi gặp lại nhau cả hai vẫn không giấu nổi vẻ ngượng ngùng. Họ vốn chia tay không phải là do hết yêu mà là do hoàn cảnh nên tình cảm vẫn còn vương vấn. Không muốn mất mặt trước người yêu cũ, Đoàn đã giấu nhẹm chuyện gia đình hiện tại đang khó khăn và anh thất nghiệp. Hùng bảo Vân là mình vẫn đang làm trưởng phòng ở công ty cũ, và đang muốn tìm một công việc tốt hơn. Vân hứa sẽ giới thiệu Đoàn với sếp của mình.
Sau đó Đoàn và Vân thường xuyên gặp gỡ nhau hơn. Những thứ bảy ngày nắng nóng cháy lưng Hương vẫn phải phơi mặt ra bán nước mía thì Đoàn quần áo chỉnh tề đi hẹn hò với nhân tình cũ và nói dối vợ là đi phỏng vấn. Hương cũng chẳng mảy may nghi ngờ chồng vì từ trước đến giờ cô hoàn toàn tin tưởng vào Đoàn.
Một hôm Vân hẹn Đoàn ra quán quen và thông báo đã giới thiệu anh với sếp của cô ấy. Sang tuần tới công ty xếp lịch phỏng vấn và sẽ gọi cho anh. Khỏi phải nói Đoàn vui như thế nào. Trong lúc quá vui sướng, anh đã ôm choàng lấy Vân. Và chính cái ôm này đã gợi lại trong họ những tình cảm yêu đương thuở mặn nồng cách đây đã năm năm. Và rồi cái gì đến đã đến, họ đã đưa nhau vào nhà nghỉ để “ôn lại kỉ niệm xưa”.
Và rồi cái gì đến đã đến, họ đã đưa nhau vào nhà nghỉ để “ôn lại kỉ niệm xưa”. (Ảnh minh họa)
Chuyện này tái diễn nhiều lần sau đó nhưng Hương vẫn không hay biết. Hương chỉ thấy chồng nói rằng sắp tìm được việc lương cao và phải đi test nhiều lần. Chỉ đến một buổi chiều, lúc này vắng khách Hương đang ngồi cho con bú thì một chị bán hàng cùng ngõ chạy đến, ghé sát vào tai Hương: “Hương ơi, chị vừa nhìn thấy chồng em đi vào nhà nghỉ với một cô gái ăn mặc sành điệu và xinh lắm. Em ra nhanh vẫn còn kịp, đi mất 25 phút thôi”.
Hương vẫn tưởng chị ấy trêu mình: “Chị trêu em đấy à, chồng em đi phỏng vấn mà”.
Thế nhưng khi chị tả đúng bộ quần áo mà Đoàn mặc thì Hương mới vội vàng để con và quán nước mía lại cho chị ấy trông hộ rồi phóng xe ra cái nhà nghỉ ấy xem thực hư như thế nào.
Khi Hương vừa đến nơi cũng là lúc Đoàn và Vân ra khỏi nhà nghỉ. Hương đã nhận ra Vân vì cô biết mối tình trước đây của chồng. Tim Hương như bị bóp nghẹt. Hóa ra bấy lâu nay cô vất vả từ sớm đến khuya làm kiếm tiền nuôi gia đình thì Đoàn lại đi vui thú với người tình cũ. Chồng cô trả công cô như thế này đây.
Hương cũng muốn lao vào cào cấu, đấm đá đôi nhân tình kia cho bõ tức nhưng cô lại không làm như vậy. Cô thấy chồng và người yêu cũ vẫn còn nặng tình lắm. Hương chỉ thương cho con và thương cho chính bản thân mình. Hương thẫn thờ quay bước dắt xe ra về.
Tôi ấy Hương đặt sẵn lá đơn ly hôn lên bàn cùng với một bức thư cho chồng rồi bế con sang bà ngoại. Cô đã không cần người chồng không biết trân trọng vợ như Đoàn nữa.
Theo Blogtamsu
Em âm thầm rời khỏi đây để trừng phạt tôi
Khi đã biết chắc đó là sự thật, em âm thầm rời khỏi tôi để trừng phạt tôi, không cho tôi một cơ hội để giải thích, để xin em tha thứ.
Tôi và em quen nhau đã 3 năm. Em là một cô gái rất đơn giản, từ phong cách bên ngoài đến tính cách bên trong. Em không đỏng đảnh hay chảnh chọe, đua đòi khi quen một người con trai nhà giàu như những cô gái tôi đã từng quen trước đây. Và em cũng là con của một gia đình mặc dù hiện đại nhưng rất gia giáo.
3 năm yêu nhau, chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và những nụ hôn mà chưa bao giờ đi quá giới hạn. Nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn luôn sâu đậm từng ngày. Tôi cũng không còn là một gã đào hoa như ngày nào kể từ khi yêu em.
Ngày tôi đưa em về ra mắt gia đình, mẹ tôi nhìn em và mỉm cười rất trìu mến - Điều mà chưa bao giờ có ở những cô gái trước đây của tôi. Tôi hiểu rằng bà đã ngầm đồng ý cô con dâu này. Hôm đó cả nhà ăn tối và trò chuyện rất hạnh phúc. Hai gia đình bàn bạc và quyết định năm sau sẽ tổ chức cưới cho 2 đứa vì năm nay là năm xấu. Dù rất muốn rước em về dinh ngay nhưng cha mẹ 2 bên đã nói vậy nên tôi đành phải chấp nhận thôi.
Em là một cô gái rất đơn giản, từ phong cách bên ngoài đến tính cách bên trong (Ảnh minh họa)
Và rồi một ngày, em bảo phải ra sân bay đón người bạn thân ở nước ngoài về mặc dù trời đang mưa. Vì thế nên tôi không yên tâm và tự lái xe qua đưa em ra sân bay. Sau đó cả 3 cùng đi ăn tối. Tôi được biết về cô bạn ấy từ trước vì em đã nhiều lần kể tôi nghe về cô bạn ấy. Hai người chơi thân từ hồi học tiểu học cho đến bây giờ.
Ăn tối xong tôi đưa cả 2 về nhà. Và những ngày sau đó, tôi bị em "bỏ rơi" để hẹn hò cùng cô bạn đó. Nhưng tôi không buồn vì tôi biết họ đã rất lâu không gặp nhau.
Cho đến một ngày, tôi qua đón em đi dự sinh nhật của cô bạn đó. Nhưng tối đó bệnh rối loạn tiền đình của em lại tái phát nên em bảo tôi đi thay em. Tôi hơi ngại nhưng vì họ là bạn thân, không tới thì rất kỳ, nên tôi đồng ý đi. Tôi tự nghĩ rằng chỉ cần qua tặng quà xong sẽ về chứ không ở lại.
Đến nơi, tôi thật sự rất ngạc nhiên vì chẳng thấy ai ngoài cô bạn thân của em. Tôi hỏi thì cô ấy bảo chỉ mời em và tôi chứ không mời ai cả. Tôi thấy càng ngại hơn nên giải thích rằng em bị bệnh nên tôi thay mặt em đến để tặng quà và xin phép về. Nhưng cô ấy bảo là sinh nhật của cô ấy, người bạn thân đã không đến được nên mời tôi ngồi xuống cạn với cô ấy ly rượu rồi hãy về. Tôi cảm thông nên đã đồng ý.
Chúng tôi có trò chuyện với nhau và sau khi uống đến ly thứ 3 thì tôi bắt đầu thấy mệt. Vì tôi không giỏi uống rượu, nhưng cũng chưa phải gọi là say nên đứng dậy xin phép ra về. Đột nhiên cô ấy bất ngờ nhào đến ôm lấy tôi và hôn. Tôi giật mình đẩy cô ấy ra, cô ấy bảo đã yêu tôi ngay từ lần đầu gặp ở sân bay,dù biết là bồ của bạn nhưng không thể ngừng yêu tôi được.
Tôi đứng như trời trồng vì chưa biết phải xử lý ra sao thì cô ấy tự mình trút bỏ tất cả quần áo trên người xuống. Một lần nữa tôi đờ người đi khi đứng trước một cô gái trên người không 1 mảnh vải che thân. Nhưng tôi kịp định thần lại, định bỏ đi thì cô ấy lao vào tôi như con thiêu thân khiến cho dục vọng của một người đàn ông 3 năm không gần phụ nữ như tôi thức dậy. Và rồi tôi say trong men tình ái mà quên mất rằng người tôi yêu nhất đang bị bệnh và đợi tôi về.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi mở điện thoại và giật mình khi thấy gần 20 cuộc gọi nhỡ, tin nhắn của em. Em gọi vì lo lắng cho tôi. Tôi vội mặc quần áo và lao nhanh ra khỏi nhà khi cô bạn kia vẫn còn ngủ.
Tôi gọi và biết em đang đi dạo ở công viên gần nhà. Tôi chạy thẳng đến đó và ôm chầm lấy em. Tôi nói rất nhiều lời xin lỗi khiến em cũng bất ngờ vì sự khác lạ của tôi. Nhưng sau đó tôi đã cố bình tĩnh và giải thích rằng tối qua tôi nhậu nhà thằng bạn, say nên ngủ quên. Em chỉ cười và bảo: "Em rất lo cho anh, nhưng anh không sao là em yên tâm rồi". Tôi ôm em vào lòng và rất lo sợ em sẽ biết chuyện tối qua giữa tôi và cô bạn thân của em.
Tôi đã trở thành một thằng đàn ông tồi khi không thể cưỡng lại được sự quyến rũ cũng như lời mời gọi từ cô bạn kia (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi tôi đã trở thành một thằng đàn ông tồi khi không thể cưỡng lại được sự quyến rũ cũng như lời mời gọi từ cô bạn kia. Và chúng tôi đã lén lút quan hệ với nhau, phản bội lại tình yêu và niềm tin của em dành cho tôi.
Cho đến một ngày em gọi cho tôi và bảo về quê vì có đám giỗ. Vì em vẫn thường về quê mỗi khi có giỗ nên tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì cả. Tôi bảo sẽ đến đưa em ra bến xe, em cũng không từ chối. Ra đến bến xe em bảo để quên điện thoại ở nhà nên sẽ không liên lạc được trong vài ngày tới. Tôi rất buồn vì ngày nào cũng muốn được nghe tiếng em. Nhưng quay về thì không kịp nên đành phải chấp nhận.
Tôi hỏi em về mấy ngày lên, em nói vẫn như mọi lần. 3 ngày sau tôi gọi cho em nhưng không được. Tôi nghĩ có lẽ em chơi vui nên lên trễ hơn 1 ngày. Nhưng đến ngày thứ 5, tôi vẫn không gọi được. Tôi bắt đầu linh cảm có điều gì đó không ổn.
Tôi gọi cho cô bạn kia thì cô ấy thề là không hề nói chuyện của chúng tôi cho em biết. Tôi vội chạy qua nhà em thì mới biết em không hề bỏ quên điện thoại ở nhà. Và mẹ em đã trao cho tôi một lá thư rồi nói: "Các con đã hết duyên phận. Con đừng đi tìm nữa". Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, 2 tay tôi run lên khi nhận lá thư từ mẹ em.
Đọc những dòng chữ nhòe đi vì nước mắt mà tôi đau đớn vô cùng. Trong thư em viết: "Không cần anh hay em phải nói lời chia tay, mà chỉ cần em buông tay thì chuyện của tụi mình đã kết thúc rồi anh à". Dòng chữ nhòa đi vì nước mắt của em như bóp nghẹt trái tim của tôi, bởi vì tôi rất yêu em. Tôi yêu em hơn chính bản thân mình và yêu bằng cả trái tim mình.
Hóa ra khoảng 1 tháng trước, em đến nhà bạn chơi, khi ra về em quên chìa khóa và quay lại thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của cô bạn thân khi cô ấy gọi cho tôi. Và em đã biết được tất cả mọi chuyện.
Em đau khổ nhưng âm thầm chịu đựng, theo dõi chúng tôi để xác định chắc chắn những gì em nghe và thấy là sự thật. Và rồi em âm thầm rời khỏi tôi để trừng phạt tôi, không cho tôi một cơ hội để giải thích, để xin em tha thứ.
Tôi đi tìm em khắp nơi, hỏi thăm tất cả những người quen, bạn bè và đồng nghiệp nhưng không ai biết em ở đâu. Nhiều lần tôi đến nhà năn nỉ, quỳ gối xin mẹ em tha thứ và cho tôi biết em ở đâu nhưng tất cả đều vô nghĩa. 3 tháng rồi tôi bỏ cả công việc để đi tìm em. Còn em vẫn trừng phạt tôi như thế. Cô bạn kia cũng trở về Mỹ vì thấy hối hận với người bạn thân.
Còn tôi, sẽ vẫn tìm kiếm em, dù em không tha thứ. Tôi vẫn muốn gặp em để nói lời xin lỗi với người con gái mà tôi yêu nhất trong cuộc đời này.
Theo Blogtamsu
Em là gì trong cuộc đời anh? Anh nói rằng em là góc khuất, là một cái gì đó anh sẽ buông sẽ dừng và anh lại là anh - một con người hoàn hảo, vô tình em lại làm mình tổn thương khi không đủ kiên nhẫn để tiếp tục mối quan hệ mơ hồ. Tại sao vậy anh? Tại sao em và anh lại đến với nhau và...