Cái kết của người vợ ngoan Phần 37
Sau buổi gặp Linh xong, bỗng nhiên nàng thấy mình có được cảm giác về sự “tự do”! Nàng thực sự không hiểu vì sao cảm giác ấy lại đến với nàng trong hoàn cảnh không có gì là vui như thế!
Cả kể khi nàng nghĩ về sự lơ là của Sơn, chồng nàng, sự kín tiếng và âm thầm quyềt định của Mẹ, những dấu ấn không vui về những người đàn ông đi qua đời nàng… tất cả dường như chỉ còn là những hình ảnh nhạt nhòa! Nàng trở nên không bị vướng bận với những người đó nữa! Vâng thật sự là vậy, kể cả chồng của nàng!
Khi những lúc nàng cần ai đó lên tiếng mà đã không nghe được tiếng nói của họ, thì sau đó họ có nói gì cũng vô ích cả! Khi nàng cần biết bao sự yêu thương và thấu hiểu của ai đó mà đã không có được những điều ấy, thì sau đó những yêu thương và thấu hiểu có xuất hiện đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì! Nàng biết nàng là nàng và hiểu nàng đã làm gì…
Chuyến đi này là việc phải làm. Có thể ban đầu, nàng cảm thấy xót xa như thể mình bị lưu đày, bị trừng phạt vì những lỗi lầm. Cũng có thể ban đầu, nàng cảm thấy xấu hổ khi mình phải ra đi để tránh những tai tiếng, dị nghị của thiên hạ đối với bản thân và gia đình nàng. Hoặc cũng có thể ban đầu, nàng phải ra đi để làm công việc cho gia đình mà mình không muốn như thế. Nhưng bây giờ, chính nàng, nàng nhận thấy rằng chuyến đi đó cũng thực sự cần thiết cho nàng.
Nàng có dịp biết đến những nơi chốn và những con người khác với trước giờ nàng biết, nàng cũng có thể tự do sống cuộc đời của mình, đi đến nơi mình thích, làm những việc mình muốn, và nàng cũng sẽ có quyền yêu cũng như được yêu. Nàng nhận ra rằng mình không cần phải chạy trốn bản thân và né tránh sự đau khổ nữa… Và nàng cũng thấy rằng mình cũng có thể tìm thấy những niềm vui cho riêng mình, rồi tận hưởng đó. Cứ sống, tận hưởng, thực lòng, trong từng phút giây mà nàng hiện có, ngay tại nơi nàng đang hiện diện và với những ai đang thực sự gần nàng, cần nàng và quan tâm đến nàng…
Nàng cảm thấy nhẹ lòng khi rảo bước đi bộ về nhà, vào bếp chuẩn bị món súp mà bé con thích ăn, cặm cụi làm món thạch rau câu cho thầy giáo Phong sáng hôm sau, ủi mấy bộ trang phục cho chính nàng dùng trong những ngày tới và cùng chị giúp việc chuẩn bị bữa chiều cho Mẹ…
Bản năng cần chăm sóc ai đó tự nhiên trỗi dậy và nàng hài lòng khi bắt tay vào làm những việc ấy, trong tâm trạng yên bình và thanh thản…
Thật sự là khi viết nhật ký, người ta cũng có khi mong có ai đó đọc…
Nhưng khi đặt bút viết, thường chỉ là để viết cho mình…
Có lẽ Nàng cũng như thế!
Nhật ký khác với viết thư
Khác với nói chuyện
Khác với tự ngẫm nghĩ
Khác với viết văn
Khác với giao lưu trên mạng xã hội…
Nhật ký là sự hiện ra một phần của những suy nghĩ
Nhật ký cũng giúp người soi rọi lại bản thân
Và giúp người ta sống tiếp
Theo cách như người viết có thể…
Cuộc sống luôn đi tới
Sự việc thì đã xảy ra
Chỉ có nét chữ thì ở lại
Trên giấy
Và trong trí người viết
Cũng như trong trí của người đọc…
Nàng đã sống, đã trải qua, đã viết
Nàng cũng đã đọc những gì nàng viết
Và nàng cũng đang sống
Video đang HOT
Cũng đang đi tới…
- “Chị không học được nữa đâu! Tôi thấy chị không tập trung được! Có chuyện gì xảy ra cho chị vậy?”, thầy giáo Phong hỏi khi thấy nàng không tập trung lắm trong buổi học sáng hôm sau.
- “Xin lỗi thầy! Em hơi mệt và có nhiều điều phải lo nghĩ nên không tập trung được! Xin phép thầy…”
- “Mình có thể tạm ngưng tại đây! Chị không cần cố gắng nữa! Mình chỉ nói chuyện thôi cũng được, nếu sau đó chị thấy ổn thì ta tiếp tục lại”.
- “Dạ!”
Nàng đứng lên, xin phép vào trong, rồi mang trà và thạch rau câu ra mời Phong. “Thầy nghỉ và dùng chút rau câu nhé! Hôm nay em làm hỏng buổi học rồi!”
- “Cám ơn chị! Không sao, chị cứ nghỉ một chút đí!”
Phong dùng chút trà, đưa mắt quan sát nàng khi nàng lấy dao cắt thạch thành những miếng nhỏ. “Tôi xin hỏi chi điều này!”
- “Sao ạ? Thầy cứ hỏi!”
- “Dường như chị không muốn đi tu nghiệp phải không?”
Nàng nhìn Phong, lúng túng, “Sao thầy nghĩ vậy?”
- “Tôi chỉ cảm thấy vậy! Chị hẳn sẽ thấy nhớ con khi đi xa, hoặc là… chị không thích công việc này lắm! Phụ nữ đã có gia đình mà phải đi xa trong 1-2 năm thì có nhiều điều phiền hơn, bất tiện hơn là nam giới. Vì tôi cũng đã từng xa nhà, tôi cũng hiểu phần nào cái khó của chị”.
- “Dạ, thầy để ý nhiều vậy sao? Em… không biết nói sao, nhưng hoàn cảnh lúc này em phải đi thầy ạ! Đúng là em không đành xa con và cũng không muốn đi nữa… Nhưng biết thế nào được!”
- “Chị cần tôi giúp gì không?”
- “Dạ, chắc không phiền thầy đâu! Đây là công việc của gia đình em. Em phải tự lo…”
Phong im lặng, nhưng vẫn đưa mắt nhìn gương mặt nàng. Nàng thấy lúng túng trước cái nhìn của Phong, nên lãng sang chuyện khác:
- “Thầy dùng thạch đi ạ!”
- “Vâng! Chị làm đấy à?”
- “Dạ!”, nàng cố mỉm cười và đáp.
Phong dùng thạch, có vẻ suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
- “Xin lỗi chị tôi hỏi điều này: Anh nhà cũng đồng ý cho chị đi chứ?”
Nàng lúng túng trở lại. Nàng cảm thấy khó nói nhưng cũng không thể tránh câu hỏi của Phong. ó lẽ Phong cảm nhận điều gì đó bất ổn ở nàng nên mới hỏi sâu như vậy. Nàng chỉ biết nhìn Phong và khẽ gật đầu.
- “Vợ chồng ở xa nhau cũng… khó khăn chị nhỉ! Tôi chưa có gia đình, nhưng ba mẹ tôi cũng từng có những giai đoạn xa nhau… Tôi cũng hình dung cái khó của chị… một chút!”
Giọng của Phong trầm xuống và nàng cảm thấy người thầy giáo trẻ ấy dường như đang mở lòng tìm người tâm sự…
- “Vậy… thầy có gặp ba mình thường xuyên không ạ?”
- “Cả một câu chuyện dài chị à!”, Phong đáp sau một chút ngập ngừng…
Nàng cảm thấy Phong dường như cũng có tâm sự. Anh đang bắt chuyện với nàng, vừa để lưu tâm đến chuyện của nàng và đồng thời cũng muốn có ai đó để tâm sự chuyện của mình chăng?
- “Chị à! Trưa nay, tôi mời chị dùng bữa trưa nhé! Có tiện không ạ? Dường như buổi chiều thì chắc chị sẽ bận đón và chăm bé?”
Lời mời đột xuất của Phong khiến nàng hơi bất ngờ. Nàng ngập ngừng nói với Phong:
- “Thầy đợi em chút, em vào trong xem việc nhà hôm nay thế nào đã nhé! Em sẽ ra ngay…”
Nàng đi vào trong, hỏi thăm chị giúp việc và điện thoại cho Mẹ. Sau một lát, nàng trở lại và nói với Phong:
- “Em thu xếp được rồi thầy ạ! Trưa nay, cô em ở lại nơi làm việc, không về. Em có thể đi được!”
Phong mỉm cười với nàng và nói một câu đùa dí dỏm: “Giống như hôm nay, cả thầy và trò cùng nhau cúp tiết nhỉ?”. Nàng mỉm cười và cảm thấy vui lây sau câu nói của Phong. Lúc đó chỉ mới 10g. Nàng xin phép thu dọn ấm tách trà và đĩa thạch mà Phong đã dùng xong. Rồi nàng xin phép vào trong để chuẩn bị.
Vào phòng trong, nàng tự soi mình trong gương. Đúng là hôm nay nàng trông khá mệt mỏi, đúng như Phong đã nhận thấy. Bộ trang phục công sở nàng đang mặc trên người trông có vẻ đơn điệu, lẽ nào mặc như thế này? Hay là nên thay đổi một chút cho tươi tắn hơn?
Nàng mở tủ quần áo, sau cùng lấy ra một chiếc đầm ôm ngắn, sát nách, màu xanh dương, chiếc áo mà nàng ít khi mặc, trừ vài lần đi tiệc với chồng trước đây. Ướm thử áo và soi mình trước gương, trong đầu nàng suy nghĩ: Liệu có hợp không khi mặc chiếc áo này đi cùng thầy giáo trẻ của mình? Nhưng có sao đâu nhỉ!
Nàng thay áo, không dùng tất da, dùng một dây thắt lưng mỏng chít nhẹ ở phần eo lưng, rồi mang một đôi giày bít trắng. Đánh một chút phấn, thoa phớt chút son môi, chải lại mái tóc đã được cắt ngắn ngang vai từ sau tuần lễ xuất ngoại trở về. Rồi nàng quay trở ra phòng khách…
Phong nhìn nàng với vẻ hơi ngạc nhiên: “Chị chuẩn bị nhanh thật đấy! Trông khác rất nhiều so với mọi ngày! Có lẽ chị chọn nơi đi, tôi không rành chỗ ở đây bằng chị!”
Nàng cười và nói với Phong: “Dạ! Thầy lấy xe ra trước ạ! Em lấy xe đi ra sau nhé! Gần đây
có quán cơm văn phòng và cà phê. Em sẽ chỉ chỗ cho thầy!”
Lòng thấy vui vui, nhẹ nhàng, nàng chạy xe phía trước dẫn đường, xe của Phong đi sau. Rồi hai người đến trước cửa một quán cơm văn phòng bên trong một con đường nhỏ, cách nhà khoảng hơn 5 phút chạy xe. Phong đế nghị vào bên trong phòng lạnh vì ngoài trời nắng rất gay gắt.
Đó là lần đầu tiên, hai “thầy – trò” cùng đi dùng bữa với nhau…
Phong cười nói với nàng: “Chị đã làm nhiều món cho tôi dùng mỗi sáng, hôm nay đến lượt tôi mời chị nhé!”. Nàng đáp lại: “Ồ! Lẽ ra trò phải mời thầy mới đúng chứ ạ!”
Cả hai cảm thấy tự nhiên hơn với không khí ngoài quán ăn, khác hẳn với không khí nghiêm túc, khách sáo, của những buổi học tại nhà mỗi sáng. Phong đưa quyển menu để nàng gọi món và sau đó, anh mở lời gợi chuyện trong khi họ đợi món:
- “Tôi đến nhà giúp chị học mấy tuần nay, và có nhận thấy vài điều thắc mắc… Không biết có tiện không khi hỏi chị những chuyện đó nữa?”
- “Dạ, thầy cứ hỏi!”
- “Uhm… Dường như chị chỉ sống với cô và chồng… Tôi chưa nghe nói về gia đình của chị… Ý tôi là gia đình bên ngoại của cháu bé?”
Nàng cảm thấy tim thắt lại khi nghe Phong hỏi. “Dạ… chuyện dài thầy ạ! Em chỉ có chồng em và cô em là những người thân ở đây thôi. Thỉnh thoảng em về quê bên chồng. Còn bên em thì… không còn ai để liên lạc cả!”
Phong gật đầu nhẹ, có vẻ như thấy không tiện hỏi thêm nên anh chuyển sang chủ đề khác:
- “Chị sắp sang bên đó trong hoàn cảnh chỉ có một mình nên tôi muốn chia sẻ một số hiểu biết của mình về môi trường sống bên đó với chị thôi”.
- “Vậy hôm nay, dùng cơm xong, em sẽ phiền thầy truyền lại cho một số kinh nghiệm sống bên đó thầy nhé!”
Phong mỉm cười “Đương nhiên rồi! Tôi sẽ giúp chi”. Rồi nàng mời Phong dùng bữa. Trong lòng tự nhiên thấy vui hơn lên, nàng lấy nước chấm ra chén nhỏ cho Phong, còn Phong thì chuẩn bị muỗng, đũa cho nàng. Ánh nắng gay gắt bên ngoài không lọt vào bên trong gian phòng có điều hòa mát lạnh bên trong, và trên chiếc bàn nhỏ, ở cái góc riêng này, nàng có một bữa ăn ấm áp, vui vẻ với Phong. Lâu rồi, nàng mới có bữa cơm ngon miệng như thế!
Cũng trong bữa ăn đó, nàng có dịp biết được nhiều điều về cuộc sống riêng tư của Phong, và ngược lại nàng cũng mở lòng cho Phong biết một số chuyện riêng tư về gia đình nàng…
- “Chị dùng chút bia nhé!”, Phong đề nghị.
- “Dạ, cũng được, nhưng em không uống nhiều được!”
- “Uhm, tôi cũng vậy!”
Nàng vui vẻ nhận lời khi thấy không khí nói chuyện trở nên thoải mái hơn. Rồi Phong đột ngột đổi cách xưng hô: “Chị Trang à! Chị không cần phải xưng hô khách sáo như lâu nay đâu! Phong nhỏ tuổi hơn chị mà”.
Mặt nàng hơi ửng đỏ, có lẽ do chút bia nên cảm giác hơi ngà ngà, “Không được đâu! Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy mà! Thầy Phong đừng ngại, em gọi thế quen rồi!”
Rồi Phong chỉ dẫn cho nàng thêm nhiều điều cần biết khi sang sống, làm việc ở Seoul, phong tục của người dân bên ấy, một số điều nên tránh và một số địa chỉ liên hệ cần biết. Thỉnh thoảng, nàng bắt được ánh nhìn của Phong với vẻ trìu mến đặc biệt khi nhìn vào mắt nàng. “Mình nghĩ gì vậy? Có gì nhầm lẫn không nhỉ?”, nàng thầm nghĩ, “Đừng như thế nhé! Anh ta còn cuộc đời tươi trẻ, mình không được gây nên những nhầm lẫn như thế! Không được! Không được!”
Nhưng dường như Phong đang biểu tỏ một cảm xúc khá lạ mà lâu nay nàng chưa từng nhận ra nơi Phong. Và đúng như nàng linh cảm, Phong bỗng trầm giọng nói với nàng: “Chị Trang! Phong thấy rất quý mến chị! Không hiểu sao nữa! Chỉ là tình cảm tự nhiên đến thôi… Chị đừng giận, đừng phiền khi Phong nói vậy nhé! Chị giống… một người bạn gái mà Phong đã chia tay khi còn học ở bên kia…”
Nàng nhìn vào mắt Phong. Đôi mắt ấy có vẻ rất chân thành. Mặt nàng lại ửng đỏ một lần nữa. Dường như nàng cũng thấy xúc động khi nghe Phong nói, sự xúc động khi có ai đó bày tỏ cảm tình chân thật với mình, dù rằng nàng nhận rõ đó không phải là tình yêu lứa đôi. Và có vẻ linh cảm của nàng đúng khi Phong đang tìm kiếm một ai đó để giải bày tâm sự của mình. Bất giác nàng lấy bàn tay mình đặt nhẹ lên bàn tay của Phong: “Thầy Phong à! Thầy sao vậy? Em làm thầy nhớ đến kỷ niệm buồn sao ạ?”
- “Không đâu! Chị khác với cô ấy nhiều điều, về cách nói chuyện, về tính tình. Chỉ có điều hơi giống cô ấy về ngoại hình mà thôi. Chiếc áo chị mặc hôm nay làm Phong gợi nhớ nhiều hơn về cô ấy…”
Và câu chuyện tình của Phong có dịp được kể ra, sau bữa cơm trưa đột xuất ấy…
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 23
Bé con lúc đó đã gần 15 tháng tuổi rồi, biết ê-a gọi "Bà", gọi "Mẹ". Được cổ vũ và nâng đỡ tinh thần từ Mẹ, nàng trở nên tươi tắn hơn rất nhiều mỗi khi bên bé con. Và một thông lệ đáng yêu mới được hình thành với hai mẹ con nàng: Đều đặn cứ mỗi chiều đến là hai mẹ con nàng cùng vào phòng tắm chung với nhau.
Nàng đã chăm chút lại phòng tắm, đặt vào đó vài lọ hoa nho nhỏ, lắp đặt lại bồn tắm và máy đun nước nóng, đính trên tường những bức tranh tươi vui và đặt trên thành bồn tắm những món đồ chơi nho nhỏ bằng nhựa cho bé con có dịp vui đùa khi tắm cùng mẹ. Nựng nịu bé con, nàng nói đùa: "Nếu có ba ở đây, ba cũng sẽ cùng vào với hai mẹ con mình. Hoặc ba sẽ chụp hình đẹp cho hai mẹ con đang tắm lúc này!" Rồi nàng cười vui cùng bé con. Bé không còn bú mẹ, nhưng những khi như thế thì không thể không tranh thủ sờ hai cái ti của nàng. Ôm bế con trong tay ngồi trong làn nước ấm, nàng cảm thấy thật yên lành và hạnh phúc khi nhìn thấy bé cười đùa, sờ nghịch hai núm vú mẹ.
Nàng ngủ với bé nhiều hơn, chứ không như trước đây bé thường ở cùng chị giúp việc. Và những khi Mẹ rãnh rỗi, cả ba bà cháu cùng tổ chức đi ra công viên hoặc ngồi quây quần chung vui bên tấm thảm rộng trải trong phòng ngủ lớn của Mẹ, cùng vui chơi và chuyện trò. Những lúc như thế giúp nàng vơi đi những lo toan khó chịu trong công việc.
-
Đêm thứ sáu, khi bé con đã ngủ, nàng bước qua phòng Mẹ. Trên giường Mẹ, nàng thấy một chiếc đầm màu đen được Mẹ trải ra sẵn trên nệm. Mẹ nhìn nàng cười và nói: "Mẹ chuẩn bị cho con đó!"
- "Để làm gì hở Mẹ?"
- "Con mặc nó khi đi gặp Kha sáng ngày mai. Mẹ muốn con đẹp và sang trọng khi xuất hiện trong công ty bên đó. Đừng ngại ngần gì cả! Kha phải thấy ở con một người tự tin, có ý kiến riêng và anh ta không thể chèn ép con được nữa..."
Đó là một chiếc đầm đen kiểu vai lệch, bên phải là ống tay dài bằng vải ren, bên trái thì để hở trần nguyên cả bờ vai và cả cánh tay. Thân áo hơi ôm nhẹ và vạt áo dài đến gần trên gối. "Ồ! Đẹp quá Mẹ ạ! Con phải mặc thế này sao? Đâu phải đi dự tiệc đâu Mẹ!", nàng trầm trồ với Mẹ.
- "Không phải hễ cứ dự tiệc hoặc dự sự kiện thì con mới phải làm đẹp. Con còn là chủ nhân của một cửa hiệu thời trang, nói cách nào đó thì cũng là một nữ doanh nhân, con có quyền làm đẹp cho chính bản thân mình".
Rồi Mẹ nhắc nhở nàng thử áo, chuẩn bị sẵn một số nội dung nói chuyện để nhớ khi nói chuyện với Kha, rồi giục nàng nghỉ ngơi sớm. Nàng ôm Mẹ và cảm thấy biết ơn Mẹ vô cùng...
Với kiểu đầm màu đen, lại rất gợi cảm bởi một bên tay để trần và tay kia phủ bởi vải ren, nàng muốn thể nghiệm một phong cách thời trang mới mà lâu nay ít khi được thấy ở nàng. Nàng nghe theo lời cô, chọn kiểu giầy mũi bít nhọn màu đen, gót cao vừa phải và không đi tất da. Các phụ kiện cũng thật ít và chỉ trang điểm nhẹ. Tuy nhiên, sáng hôm ấy, nàng tô son môi đỏ đậm hơn mọi khi. Mẹ cũng nói rằng màu đen trong thời trang phụ nũ cũng có thể vừa là biểu tượng cho một thứ quyền lực mềm, vừa vẫn thu hút và quyến rũ.
Buổi sáng nàng vẫn dậy sớm, đi lễ nhà thờ với Mẹ, rồi sau đó trở về nhà, thay đổi trang phục, rồi đến công ty gặp Kha theo hẹn. Cuộc hẹn vào lúc 9 giờ sáng và Mẹ cùng đi theo xe đưa nàng đến. Xe chạy vào sân công ty, nàng bước xuống, tài xế đưa Mẹ về cửa hiệu. Mẹ hẹn sẽ cho xe quay trở lại đón nàng vào lúc 10g30. Mẹ nghĩ nàng không nên ở lâu tại công ty của Kha và cũng không nên theo Kha đi đây đi đó ngoài việc cứ ở lại làm việc với Kha tại công ty mà thôi. Mẹ đi theo cũng là điều muốn báo với Kha rằng Mẹ luôn theo sát và bảo vệ cho nàng.
Linh, cô nhân viên văn phòng mà nàng đã biết, đợi nàng ở phòng khách. Cô dẫn nàng lên phòng làm việc của Kha. Nàng hơi bị áp lực một chút khi đến căn phòng này, bởi vì những lần nàng đến căn phòng này đều để lại cho nàng những ký ức tồi tệ khó phai.
Kha, được Linh báo trước, đã đứng sẵn ngoài hành lang đón nàng, rồi dẫn nàng vào phòng. Ngắm nàng trong trang phục lạ mắt, Kha lên tiếng trầm trồ: "Có vẻ em đang chuẩn bị cho một dạ tiệc hơn là một buổi làm việc! Thật thú vị khi thấy em như thế này!"
- "Làm việc xong, khoảng 10g30, Mẹ sẽ đón em đi gặp một số bạn thân của Mẹ, nên em chuẩn bị trước thôi!"
Nàng đáp và ngồi xuống chiếc sofa đặt trong phòng của Kha. Kha ngồi đối diện nàng. Anh ta hỏi thăm về Mẹ và những ý kiến của Mẹ về khuynh hướng làm ăn sắp tới, nhất là ý Mẹ về việc hợp tác với Mr Cho. Nàng trả lời chung chung, không đi vào cụ thể lắm, vì có lẽ Mẹ sẽ nói rõ hơn trong cuộc gặp với Cho hôm sau. Rồi Kha bắt chuyện sang khả năng nàng hợp tác với công ty của Kha để tổ chức sự kiện, về kế hoạch của nàng như thế nào khi muốn phát triển việc kinh doanh bên KS, vân vân và vân vân... Rồi Kha bỗng hỏi nàng: "Em có muốn trở lại phòng trưng bày để xem chiếc tủ giày của anh không? Anh muốn cho em xem thêm một số kiểu giày mới". Nàng hơi bất ngờ khi Kha đề nghị. "Đây có phải là nội dung làm việc chính sáng nay không ạ?", nàng cũng bất chợt hỏi lại Kha. Anh ta nheo mắt và mỉm cười một cách hữu ý: "Cũng có thể lắm! Nhưng em đến phòng đi rồi sẽ thấy". Nàng gật đầu đồng ý vì cũng muốn thấy được những ý chính mà Kha muốn bày tỏ hôm nay với nàng. Điều này có thể cần thiết cho cuộc gặp làm việc của Mẹ ngày mai chăng? Nàng dự đoán như thế và nàng nghĩ Kha có lẽ cũng muốn thông qua cuộc gặp nàng sáng nay để chuẩn bị gì đó cho ngày mai.
Thế là nàng đi theo Kha xuống trở lại tầng lầu kế ngay bên dưới, nơi mà nàng đã có một thời gian ở lại làm việc với công ty của Kha, cũng là nơi có căn phòng với chiếc tủ trưng bày của Kha. Dãy hành lang dài vắng lặng gợi cho nàng những cảm giác đắng! Tiếng gót giày của nàng vang lên nghe như nàng đang đi trong những "buổi tập" ngày nào. Nàng và Kha đi ngang qua căn phòng làm việc cũ của nàng và... căn phòng mà Kha dành cho Mr Cho cùng với nàng vào buổi tối định mệnh ấy... Thoáng thấy vẻ ưu tư trên gương mặt nàng, Kha hỏi: "Em sao vậy? Ổn chứ?". Nàng quay lại nhìn và nói: "Không sao!".
Rồi Kha mở cửa phòng trưng bày. Máy điều hòa và đèn đã mở sẵn khi nàng bước vào, điều đó cho thấy Kha đã sắp xếp trước việc dẫn nàng đến đây. Nàng chợt nhớ ở hành lang và trong phòng này đều có gắn camera, vì thế nàng rất thận trọng về cử chỉ và hành động của mình. Nàng bước vào đi dọc theo chiếc tủ, ngắm nhìn những đôi giày cao gót của Kha, những đôi giày đã đưa nàng đi thật xa và làm thay đổi quá nhiều điều trong cuộc đời nàng. Hôm nay, liệu có chuyện gì mới sẽ xảy đến, một dịp cho chuyện không may hay là một cơ hội để nàng vươn ra khỏi các mắc mứu hiện có?
Nàng bất chợt quay lại và nhìn thấy trên tường, ngay phía trên chỗ đặt bộ sofa, có treo một bức ảnh lớn. Bên trong ảnh là một phụ nữ khỏa thân đang ngồi nghiêng trên chiếc bục gỗ, tư thế cúi xuống với hai cánh tay làm động tác mang giày. Đôi giày cao gót màu ánh bạc và chiếc mặt nạ màu xanh che nửa phần trên gương mặt. Mái tóc được bới cao và gọn phía sau làm cho phần gáy và vai sáng lên do ánh đèn rọi từ phía trên xuống... Ôi, tất cả thật rõ ràng! Chính là nàng của ngày hôm ấy!
Nàng bỗng thấy chao đảo và đôi chân như nhũn ra không còn đứng vững được nữa...
Theo Afamily
Cái kết của người vợ ngoan Phần 1 Sáng ra, nàng gần như là ngưồi trong nhà thức dậy sớm nhất. Nàng thường thức dậy trước cả cô giúp việc. Bé con còn nhỏ, nên phải có người chăm giúp ở nhà khi nàng phải ra ngoài làm việc mỗi ngày. Sinh xong chỉ khoảng 6 tháng sau thì nàng trở lại với công việc và hầu hết thời gian trong...