Cái cây vững vàng trong sương gió
Mình từng hạnh phúc theo cách giống với mọi người. Nhưng đó là định nghĩa về hạnh phúc khi mình còn trẻ.
Giờ mình hạnh phúc theo cách của riêng mình…
Chữ “già” nghe có vẻ nặng nề với nhiều người, nhất là những ai có sẵn định kiến về tuổi tác. Song với mình, già ở đây còn có một góc nhìn quan trọng hơn, là biết mình đã không còn phù hợp với những thứ thuộc về đám đông, những điều hào nhoáng và cả những thứ ép mình trở thành một cái gì đó không phải là con người mình… dù có thể tuổi mình vẫn còn trẻ!
Như lúc mình ở trong một bữa tiệc, dù vẫn còn rất vui nhưng đã quá khuya để có thể ở lại, vậy nên mình lặng lẽ rời đi vì mình cần một giấc ngủ đủ cho sáng mai tươi tỉnh làm việc. Như khi mình tự tin với gu ăn mặc đơn giản, nhẹ nhàng bất chấp xung quanh mọi người quần là áo lượt, miễn mình vẫn chỉn chu. Như mình từ chối những cái hẹn vô bổ chỉ để ở nhà xem một bộ phim yêu thích hoặc nghe một album nhạc cho thư giãn đầu óc. Như kiểu ngày lễ Tết, mình thích được tận hưởng cảm giác ngồi một góc phố uống tách café, đọc một cuốn sách và nhìn dòng người trôi đi chậm rãi, không còn háo hức ngược xuôi trên những nẻo đường để khám phá nơi này nơi kia như bao người khác.
Mình không đứng bên lề đời sống, nhưng cũng không để đời sống cuốn đi như một chiếc lá cứ dập dềnh theo con nước…
Mình từng hạnh phúc theo cách giống với mọi người. Nhưng đó là định nghĩa về hạnh phúc khi mình còn trẻ. Giờ mình hạnh phúc theo cách của riêng mình… Làm bất cứ điều gì, miễn mình thấy thoải mái mà không ảnh hưởng đến người khác. Không vì một câu nói vu vơ mà tổn thương sâu nặng. Cũng không vì một hành động vô tình của ai đó mà nghĩ xấu về họ. Biết ai nên là “bạn” và những ai chỉ nên là… “bè”.
Video đang HOT
Khi biết mình già… mà thấy vui, tức là tất cả những trải nghiệm tháng ngày trước đó đã giúp ích cho mình rất nhiều. Mình có thể từng qua rất nhiều nghịch cảnh, nhiều biến cố, nhiều mất mát lẫn chia lìa. Mình cũng có thể từng rất oán trách ông Trời vì quá bất công với mình, không cho mình thứ mình muốn hoặc lấy đi thứ mình vừa có… Nhưng đó là chuyện của quá khứ, hiện tại này mình thấy biết ơn mọi hành trình mà mình đã đi qua. Không còn phải so sánh hơn thua với bạn bè, đồng nghiệp, người thân quen.
Mình biết mình chỉ là một ngọn cỏ, không phải là cánh rừng!
Khi biết mình già… còn là khi nhận ra bản thân nhỏ bé đến vô cùng. Thế nên những mộng ước lớn lao đã đến lúc phải gác lại. Mình tập trung vào những mục tiêu đơn giản, những kế hoạch vừa sức, những mong muốn trong tầm tay. Mình mỉm cười phần nhiều, và nếu khóc thì biết cách chẳng để ai hay.
Khi già, mình cũng bắt đầu thích hoàng hôn, thích ngắm một đóa hoa đang vào hồi tàn lụi, thích những câu nói giản đơn không bóng bẩy. Và lắm lúc thích ngồi một mình với ly rượu vang, để thấy lòng mình như lau sậy vừa có một cơn gió mát thổi qua.
Một cái cây non thì bao giờ cũng cố gắng bằng mọi giá để cao lớn, đâm cành, nảy lá, ra hoa, kết quả rực rỡ nhất có thể, để không thua kém bất cứ ai. Còn một cái cây vững vàng trong sương gió rồi thì thêm lá, thêm cành hay ra hoa đã không còn là việc quan trọng. Quan trọng là mỗi ngày nó vẫn ở đó, tắm mình trong sương gió, lặng lẽ nhưng bình yên.
Khi mà bạn biết bạn già… nghĩa là bạn hiểu mình thích tận hưởng những niềm riêng.
Đang tận hưởng cuộc sống tự do sau ly hôn, mẹ chồng cũ tìm đến khuyên một điều khiến tôi sốc nặng
Sau 7 năm chịu nhiều ấm ức với mẹ chồng, tôi đã quyết định ly hôn, tận hưởng cuộc sống tự do từ đó đến nay.
Năm nay tôi 33 tuổi và đã lập gia đình cách đây 9 năm. Trước khi cưới, bạn bè, người thân ai cũng khuyên tôi sau khi kết hôn cứ ra ngoài mà ở thuê cho thoải mái, còn sướng hơn là đi ở nhà mẹ chồng... Lúc đó, chồng cũng đã bàn bạc và thống nhất từ trước, nhưng rồi mọi thứ đều không thực hiện được.
Nhưng sau ngày cưới, vợ chồng lại buồn bã vì mẹ chồng không cho phép, bà bỗng dưng đổi ý, bà nói rằng giờ sức khỏe yếu, hơn nữa lại quý mến con dâu nên muốn sống cùng. Tôi cũng chỉ biết làm theo, chứ bản thân cũng thừa hiểu mẹ chồng thế nào với mình. Ở lại một cách bất đắc dĩ, tôi thấy mình thật sai lầm, giá như mình và chồng quyết tâm hơn thì đâu xảy ra những chuyện về sau.
Ở nhà chồng, tôi không khác gì người ngoài, làm nhiều việc nhưng mẹ chồng vẫn không hài lòng. Bà để ý con dâu từng chút một, không vừa lòng là nói ngay, không chút nể nang, cho dù nhà có khách. Tôi cũng vì chồng, vì con mà cố gắng chịu đựng. Sau 5 năm, vợ chồng tôi bàn bạc tính chuyện ra ở riêng, không phải là vì trốn tránh trách nhiệm phụng dưỡng, chăm sóc bố mẹ chồng mà là vì muốn tự lập, dạy các con ngày một lớn.
Biết tin chúng tôi có kế hoạch ra ở riêng, mẹ chồng đùng đùng nổi giận, cho rằng chúng tôi làm thế mất mặt với họ hàng, hàng xóm. Bà còn lấy lý do nếu chúng tôi khó khăn, vất vả, bà sẽ không đành lòng... Vậy là tôi vẫn phải ở lại nhà chồng, trong lòng ngổn ngang tâm trạng, đúng hơn đó là sự thất vọng. Cũng kể từ đó, tôi và chồng bất hòa dần với nhau.
Lời đề nghị của mẹ chồng cũ khiến tôi bất ngờ tới sốc. Ảnh minh họa
Chồng tôi cậy thế ở nhà bố mẹ nên giở thói gia trưởng, lười nhác và vô tâm với vợ con. Chúng tôi giận dỗi, xích mích với nhau mà không ai biết, bởi tôi là người nuốt nước mắt vào trong mà cố gắng. Có lần tôi bị chồng tát đỏ cả má, đau đớn mà vẫn phải nói dối bị va vào cửa. Rồi chúng tôi ly hôn, mẹ chồng cũng muốn giữ tôi lại nhưng mọi thứ đã là quá muộn.
Sau khi ly hôn, tôi dốc toàn bộ tiền tiết kiệm, bán vàng hồi môn, xin của bố mẹ đẻ và vay mượn thêm từ bạn bè, người thân mua một căn nhà nhỏ để mấy mẹ con chung sống. Cuộc sống mới bắt đầu, dù khó khăn, nhưng tự do và rất thoải mái, công việc làm ăn cũng tiến triển tốt, trả hết nợ, đổi nhà mới rộng hơn...Tôi đang hài lòng với cuộc sống hiện tại, đã quên đi chuyện quá khứ thì bỗng dưng mẹ chồng cũ tới gặp. Bà hỏi han tôi và các con, tấm tắc khen tôi cứng rắn và bản lĩnh.
Bất ngờ, mẹ chồng cũ đưa ra lời khuyên: "Con có cuộc sống ổn định, có của ăn của để rồi, tụi nhỏ cũng đã lớn dần rồi. Giờ theo mẹ, con quay lại với chồng, để cả hai vì con mà làm lại từ đầu. Bố tụi nhỏ giờ cũng có chút thay đổi, giảm bớt rượu chè. Nó cũng muốn xin lỗi con, mà sợ con không chấp nhận nên mẹ chủ động qua gặp con. Con nên bán nhà rồi về ở với mẹ, cho gia đình đoàn tụ, đông vui. Mong con suy nghĩ lại, chứ cứ ở thế này mãi sao được".
Lời khuyên của mẹ chồng cũ khiến tôi khá sốc, tôi chưa chuẩn bị cho việc phải nghe những lời như vậy. Có thể bà muốn tốt cho các cháu nội và cả tôi nữa, nhưng chồng cũ của tôi thì chưa thể biết anh ta thế nào. Chắc gì đã thật lòng quay lại với tôi, có khi chưa có ai đến với anh ta nên mẹ chồng cũ muốn tôi quay về để lo cho cả nhà...
Nhưng điều mà mẹ chồng cũ làm tôi băn khoăn, suy nghĩ nhiều đó là tương lai của các con, chúng cũng cần có cả bố và mẹ. Tôi có nên vì con để thử một lần cho chồng cũ một cơ hội để quay lại không?
Không dám lấy chồng vì sợ một điều Dù tìm được người mình yêu nhưng tôi ngập ngừng, đau khổ không dám quyết định chuyện trăm năm vì lo sợ tương lai không có ai hương khói cho mẹ già. Mẹ góa chồng khi đang mang thai tôi. Một thân một mình, mẹ cầm cố căn nhà nhỏ của cha lấy tiền lo ngày vượt cạn. Ít học lại mang bệnh...