Cái bụng ‘biết chửa’ của người đàn bà… điên
Ấy vậy mà đoàng một cái Xuyến chửa. Người làng bảo nhau chẳng biết thằng cha đâm mẹ chém nào lại dám ngủ với Xuyến. Bà mẹ già giờ cứ phải kè kè theo con. Bà lão sợ sểnh mắt ra nhỡ ‘cái con ngố rừng nó chạy tưng tưng phọt cả con ra thì khốn’.
Xuyến sinh năm 1985, quê Thái Bình, bị tâm thầm thể nhẹ, vẫn sinh hoạt được bình thường, nhưng ngố, lớn phỗng mà như đứa trẻ năm tuổi, lúc nào cũng cười hềnh hệch, không biết nói chỉ ú a ú ớ. Xuyến để đầu đinh, vết thuốc xanh chấm lở loét nhiều hơn cả tóc, người đen như vừa chui lên từ mỏ than. Mẹ Xuyến năm nay đã gần tám mươi, chẳng rõ người ở nơi nào đến, không chồng, không thân thích. Nghe người làng bảo có một ngày thấy người đàn bà đứng tuổi ôm theo đứa bé mới sinh đến ở nhờ miếu làng, rồi từ ấy cắm rễ ở đất này.
Mẹ Xuyến bị thọt một bên chân, nay ốm mai đau, lúc khỏe thì bà cụ vừa làm vừa coi chừng con. Nhưng lúc ốm nằm một xó, thì Xuyến như con chó thả rông, cả ngày long nhong bên ngoài. Có khi đêm hôm khuya khoắt vẫn thấy nó lang thang đầu đường xó chợ. Thế mà Xuyến cũng biết thương mẹ ra trò. Những lúc mẹ nó trái nắng trở trời, nó cũng biết đi xin ăn. Nó đứng chực ở mấy quán ăn trong chợ, xin đồ thừa. Những hôm xin được ít nước phở hay bún, nó không dám vừa đi vừa chạy loăng quăng, mà gói cẩn thận hai lớp túi bóng xách về cho mẹ.
Mùa hè cứ sáu, bảy giờ tối Xuyến lại ra ao đình tắm. Nó bơi ra mãi giữa lòng ao ì oạp. Mẹ nó le đánh suốt mà không chừa. Nhiều khi tối trời đi qua không để ý, bỗng thấy nó từ đâu ngoi lên trên mặt nước, re ré cười thì hồn vía cứ gọi là bay xoắn xác. Xuyến tắm xong cứ để nguyên quần áo chạy le te về nhà. Bộ ngực gầy lép nhô lên độc xương là xương. Xuyến cũng có kinh nguyệt, hôm nào nó đến tháng là cả làng biết. Đít quần nó sền sệt, máu kinh khô lại đóng thành vảy đi tới đâu ruồi bâu tới ấy. Nói phải tội, chứ nó có nằm tơ hơ giữa đường cũng chẳng ma nào thiết.
Xuyến tắm xong cứ để nguyên quần áo chạy le te về nhà. Bộ ngực gầy lép nhô lên độc xương là xương (ảnh minh họa)
Ấy vậy mà đoàng một cái Xuyến chửa, cái bụng ban đầu bé bằng mũ trẻ con, rồi bằng cái nón. Người làng bảo nhau chẳng biết thằng cha đâm mẹ chém nào lại dám ngủ với Xuyến. Bà mẹ già giờ cứ phải kè kè theo con. Bà lão sợ sểnh mắt ra nhỡ “cái con ngố rừng nó chạy tưng tưng phọt cả con ra thì khốn”. Hôm Xuyến đẻ bà lão để nó ở nhà tự đỡ, băng huyết tí chết, may làng xóm kịp thời đưa ra viện. Bác sĩ quát bà già: “Con với cái thế còn để nó đẻ”. Bà lão bấy giờ mới nức nở, một câu tại mẹ hai câu tại mẹ.
Video đang HOT
Hóa ra Xuyến bị cưỡng hiếp. Tên lưu manh ấy để ý Xuyến từ lâu, bà lão biết chứ, cả cái đêm Xuyến về nhà muộn, bà cũng ngờ ngợ điềm chẳng lành, linh tính của người mẹ có bao giờ sai. Nhưng bà lão chẳng làm gì được, dặn con bảo vệ bản thân thà dặn cái đầu gối còn hơn, mà bà thì chẳng thể suốt ngày lẽo đẽo theo con mãi được. Rồi trong lúc quẩn quanh, bà nghĩ mình như ngon đèn sắp cạn, nhỡ mai bà chết thì ai chăm lo nửa đời về sau cho con, thôi thì nếu trời thương cho nó đứa con cậy nhờ tuổi già, cách nào bà cũng chịu. Vậy nên dẫu biết đích danh cái kẻ khốn nạn đáng tuổi cha chú đã làm hại đời con gái, bà lão cũng không báo công an.
Bà lão chắt nước cơm đút cho cháu gái từng thìa nhỏ. Cái Xuyến mở mắt ti hí nhìn con, chẳng biết ai dạy nó hay bản năng của người mẹ, nó ú ớ lần cởi cúc áo, chỉ chỉ ngực mình. Bà lão lắc: “Gượm, sữa chưa về”. Nhìn cháu ngoại bé như cái tăm không có cả sức khóc, bà lão quệt nước mắt bảo, đợi cái Xuyến khỏe cho nó đi triệt sản, nhỡ may… Bà bỏ lửng câu nói ở đấy. Chân trời mây đen cuồn cuộn. Sắp giông.
Thiên Bình
Người đàn bà giữ gió
Tôi có một cô em họ, đã yêu gần chục lần, nhưng khi nào yêu cũng như yêu lần đầu tiên...
Hai năm nay, em yêu một người đàn ông đã hai lần ly dị. Khi nghe em hăng say kể về tình yêu ấy, tôi nói: "Chị không có thành kiến gì với người từng ly dị hai lần, nhưng dù kết hôn với ai, em cũng phải tìm hiểu kỹ, nhất là người từng qua hai lần đò, em suy nghĩ sao nếu một thứ quý giá mà nhiều người buông tay? Em phải biết, những người như thế đa số có hai trường phái, một là sẽ rất trân trọng hạnh phúc đến sau, hai là sẽ bất cần khi đã một lần đổ vỡ".
Em chắc như đinh đóng cột: "Anh này được lắm, tại các bà vợ anh ấy không chăm lo gia đình, không yêu anh ấy, chỉ chăm chăm vào tiền của anh ấy thôi...".
"Thì chị có đánh giá gì đâu, chỉ là chị dặn vậy, chỉ có em mới hiểu họ. Nhưng em cũng phải nghĩ, một người tốt, có công ty riêng, dù nhỏ hay lớn, cũng là người tài, nói như em anh ta tốt, thì cớ sao những người đàn bà có thể bỏ rơi? Chị nói thật nhé, đàn bà xấu hay tốt, đều muốn có một đàn ông tài và tốt. Đàn bà xấu đều ranh ma, lại càng biết giữ một người đán ông vừa tốt lại vừa có tiền lắm...".
Em cãi tôi nhiều nữa để bảo vệ người mà em đang yêu say đắm.
Tôi đành im lặng và nghĩ thầm, có thể tôi cũng già rồi, hay lẩm cẩm... và hơi khắt khe khi nhìn ai đó.
Bẵng đi một năm, em gọi điện thoại nức nở: "Chị ơi! Em phát hiện ra anh ta có mấy bồ nữa, mà em xấu hổ không dám nói với chị, khốn nạn hơn là những lời anh ta nói với mấy cô kia, giống với em lắm. Anh ta gọi em là vợ, gọi mấy cô kia cũng là vợ hoặc bà xã. Anh ta nói, cả đời chỉ yêu em nhất, thì mấy cô kia cũng vậy chị à!".
Em khóc, em kể dài lắm, giọng chứa đầy sự khinh bỉ và hận thù...
Nhưng rồi em chốt một câu: "Bao lần em muốn bỏ anh ta, nhưng em nhớ lắm, em nói với mấy cô kia rằng: Anh ấy là của chị, em bỏ thì bỏ chứ chị không bỏ, còn mấy cô kia cũng nói như em vậy. Giờ em nên làm gì?".
Vậy thì em đừng hỏi em phải làm sao, cứ như cách em lựa chọn đi. Đừng có gào thét lên để đòi hỏi quyền lợi của người đàn bà.
Bởi, người đàn bà đàng hoàng không phải gào thét với người nói yêu mình rằng: "Anh phải chỉ yêu mình em, anh phải chăm sóc em, anh phải có trách nhiệm với em, anh phải coi em là nhất...".
Chẳng ai có trách nhiệm với cuộc đời hay tình yêu của em cả, chỉ khi em phải có trách nhiệm với bản thân mình. Bằng cách, em tự kiếm tiền nuôi bản thân em, nếu có người đàn ông tự nguyện mua quà cho em thì quá tốt, có người có thể lo lắng trọn đời cho em thì tốt hơn... Nhưng trước tiên em phải lo cho mình, em phải nghĩ rằng nếu không có bất cứ người đàn ông nào, em cũng tự có thể làm ra tiền, mua cho mình cái áo mình thích, tự chi trả những chuyến du lịch mình đi, tự mua cho mình ngôi nhà mình thấy được. Hay không được như vậy, em cũng tự trả tiền thuê nhà, tự lo cuộc sống mà không cần bất cứ người đàn ông nào...
Chỉ đến khi đó, chị tin sẽ có nhiều người đàn ông tự đến với em, và họ sẽ rất chân thành...
Khi em còn phụ thuộc vào họ về cả kinh tế lẫn tình cảm, thì em sẽ là nô lệ cho họ...
Phụ nữ yêu một người đàn ông bạc bẽo giống như người cả đời có nhiệm vụ giữ GIÓ...
Theo Người đưa tin
Tự sự đêm và nỗi niềm của một người đàn bà đã cũ Có người bảo tôi nghĩ đơn giản đi mà sống, tôi thấy tôi đã rất đơn giản rồi mà sống vẫn không thấy có ý nghĩa! Đã đi qua rồi, không bao giờ còn có thể lấy lại được đâu. Con người rồi cũng sẽ đến lúc thấy nhàm chán chính những thứ mình yêu thương và thích thú nhất. Với tôi mỗi...