Buông tay hay cố gắng?
Đau khổ hết rồi lại đến tổn thương, chẳng có ngày nào hạnh phúc ở bên trọn vẹn.
Mình luôn có một phương trâm sống từ trước đến giờ là: đã làm một việc gì thì sẽ không nói lời hối hận, nếu sai chỉ cố gắng để khắc phục sai lầm đó. Nhưng với cuộc hôn nhân này, mình thực sự không thể không nói rằng mình rất hối hận, mình đã sai và thật sự cũng không có cơ hội để khắc phục sai lầm ấy. Không thể quay đầu và chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước con đường mà mình đã chọn. Không thể trách cứ ai, không thể đổ lỗi cho ai, không thể tìm ra lối thoát nào ít tổn thương cho mọi người nhất.
Mình đã sai khi quyết định kết hôn với một người mà tình cảm mình dành cho họ là gì mà chính mình cũng không thể hiểu rõ, một người mà mình chẳng thể chia sẻ và thấy an bình khi ở bên. Tại sao mình lại gắn bó với một người khi mà trái tim vẫn đóng kín, họ chẳng hiểu gì về mình, mình thì chẳng thể tìm thấy một điểm chung nào giữa hai người, không chung quan điểm sống, không chung một sở thích, không một tiếng nói hòa thuận… Vậy thì là tại cái gì? Tại số phận hay tại mình nhắm mắt đưa chân?
Dẫu gì cũng đã qua 3 năm sóng gió, 3 năm không một ngày nào trọn vẹn tiếng cười. Sai lầm này nối tiếp sai lầm kia. Đau khổ hết rồi lại đến tổn thương, mất mát, chẳng có ngày nào hạnh phúc ở bên trọn vẹn. Số phận cũng đã nhiều lần cho mình cơ hội để thay đổi, nhưng mình đã lại thiếu sáng suốt để quyết định khi mà sự ra đi của mình lúc đó có thể sẽ ít làm mọi người đau khổ, ít làm tổn thương đến nhiều người như lúc này.
Buông tay hay cố gắng đây? Nếu mình buông tay người đầu tiên mình sợ nhất là con. Con của mẹ! mẹ thật sự không dám nghĩ tiếp nếu bố mẹ chia tay nhau. Con của mẹ sẽ thế nào đây? Con trai sẽ ở với mẹ hay với bố? Với ai thì mẹ cũng là người đáng trách vì đã lấy đi của con một nửa cuộc sống. Thiếu cha, thiếu mẹ, con sẽ thiệt thòi lắm, cuộc sống của con khi lớn lên sẽ với một cái nhìn lệch lạc về mái ấm gia đình, con sẽ oán cha hay trách mẹ? Với mẹ, mẹ có đủ tình yêu thương để bên con cả cuộc đời và mãi mãi về sau, mẹ cũng đủ mạnh mẽ để bảo vệ con khi sóng gió bão tố cuộc đời con sẽ trải qua, mẹ cũng dạy con cách sống yêu thương mỗi ngày và đừng bao giờ làm người khác tổn thương hay đau đớn như bố con đã làm. Nhưng chắc một điều mẹ không thể dạy cho con biết cách làm một người đàn ông với những lý lẽ của một người đàn ông, cái nhìn cuộc sống của một người đàn ông vì suy cho cùng mẹ chỉ là phụ nữ, mẹ chỉ là mẹ, mẹ không thể thay thế bố con. Ở với bố? Con cũng sẽ lớn lên với một trái tim lạnh lùng, vì con sẽ chẳng được nghe câu hát ru cho con dịu lòng của mẹ, ai sẽ ủ ấm con khi đêm ngủ, ái kéo mền đắp chăn, ai lau nước mắt khi con tỉnh giấc mỗi đêm? Thôi, mẹ chẳng thể tiếp tục nghĩ nữa? Nhưng vì con mẹ sẽ làm tất cả…
Không thể quay đầu và chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước con đường mà mình đã chọn (Ảnh minh họa)
Buông tay ư? Mình sẽ chẳng thể nào kìm lòng khi nhìn vào đôi mắt mờ nhòa của mẹ, chẳng thể nào dám đối diện với bố và nhìn những sợi tóc bạc trên đầu ông, ánh mắt nghiêm nghị có đôi lần mình thấy dường như là bố khóc.
Video đang HOT
Buông tay ư? Mình sẽ đương đầu thế nào với cuộc sống bao nhiêu là khó khăn với một trái tim sứt sẹo và một cõi lòng tan nát. Mình sẽ đi về đâu, về nhà trước bao ánh nhìn của một kẻ thất bại ư? Mình làm gì để kiếm sống nuôi con, mình sẽ trả lời với con ra sao khi con hỏi sao nhà mình không có mái che hả mẹ?
Hay là tiếp tục cố gắng? Tiếp tục cố gắng có nghĩa là mình phải học cách chấp nhận sống khi không còn là bản thân mình nữa, không biết vui, không biết buồn hay đau khổ, không kêu ca không oán thán và dửng dưng mà sống. Sống không còn vì bản thân mình mà sống vì con thôi. Chấp nhận tiếp tục sống bên một người dần trở thành xa lạ, sống với một trái tim đóng kín và một tâm hồn khô rát. Đêm đêm, mình sẽ tiếp tục mơ về một thế giới khác, thế giới chỉ có những người mình yêu thương. Tiếp tục là phải đeo thêm một chiếc mặt nạ đón nhận mọi lời chỉ trích, đón nhận hết lạnh lùng và chỉ để tồn tại.
Cố gắng để mỗi đêm nước mắt cứ rơi ướt gối và người nằm bên cũng vẫn ngon giấc. Cố gắng để ở bên con, chơi cùng con, chăm sóc cho con và mặc kệ người ta vi vu hóng gió bên ngoài. Cố gắng là để khi dù rất mỏi mệt vẫn ôm con ru con ngủ mặc kệ người ta nằm dài xem tin tức ở đâu đó có người nào đó đang đau khổ hay gọi điện hỏi han một người bạn đang đau ốm. Cố gắng là nuốt từng miếng cơm buổi tối bên mâm cơm lạnh lẽo và tiếng con khóc vì muốn mẹ bế. Cố gắng là mỗi ngày ôm con đếm từng bậc cầu thang lên xuống trong ngôi nhà rất to nhưng hoang vắng…
Cố gắng đến lúc buông tay!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong anh bình yên
Mong sao cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Anh yêu thương! Cho em được gọi anh như thế một lần cuối để em biết rằng em đã mãi mãi mất anh, mất đi tình yêu hạnh phúc của mình bao năm qua. Giờ em phải sống sao đây khi không còn có anh bên cạnh em nữa, giờ đây đối với em mọi thứ đều vô nghĩa khi em đã mất đi ý nghĩa sống. Đã nhiều lần em tự hỏi ý nghĩa sống của mình là gì? Câu trả lời của em vẫn như 3 năm về trước là tình yêu của anh dành cho em, nhưng giờ thì tình yêu đó không còn nữa, em phải trả lời sao đây?
Em biết anh không hoàn hảo, nhiều thứ không được như em mong muốn, nhưng tình yêu của anh dành cho em thì quá hoàn hảo. Dù ở xa nhưng anh vẫn yêu thương quan tâm lo lắng cho em hết mực, anh yêu em hơn cả cuộc sống của mình. Tại sao đến bây giờ khi không còn anh bên cạnh nữa em mới nhận ra điều đó?
Khi anh rời xa em để đến với người con gái khác, anh đâu biết rằng cảm xúc của em giờ đây chồng chất như thế nào? Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu yêu thương và hi vọng... Tất cả đều vỡ òa khi những kỉ niệm êm đềm và bình yên ngày xưa ấy không còn thuộc về riêng em nữa!
Anh biết không mấy ngày nay em không ăn không ngủ, em chỉ nghĩ về anh nhớ về những kỷ niệm êm đềm mà ta đã có với nhau, rồi lòng em đau nhói khi biết rằng tình yêu mà bao nhiêu năm anh dành cho em giờ lại dành cho một người con gái khác. Cuộc sống của em dường như chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Em đã cố gắng lao vào công việc, vùi đầu vào học tập, làm tất cả mọi việc để giết chết thời gian rảnh rỗi... nhưng rồi, những khi em chợt tỉnh, chợt nghĩ và chợt nhớ đến anh thôi, thì trong lòng em càng cồn cào, nhức nhối. Có lẽ anh chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của em một lần nên anh không thể hiểu được nỗi đau giờ này em đang phải trải qua. Anh chẳng thể nhận ra được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt em, không thể hiểu được trái tim em đang đau khổ như thế nào mỗi khi nghĩ đến cảnh anh đang tay trong tay với người con gái khác và, anh cũng chẳng thể biết được cuộc sống của em giờ đây tẻ nhạt và đơn độc như thế nào...!
Anh yêu người đó chắc hẳn sẽ được hạnh phúc hơn là yêu em vì người ta ở gần anh có thời gian đểyêu thương chắm sóc anh hơn em, nghề nghiệp người ta cũng ổn định hơn em và hơn nữa gia đình người ta gia giáo hạnh phúc chứ không tan nát như gia đình em. Và anh đã chọn người đó thay em, cũng đúng thôi vì ai cũng có quyền chọn lựa những cái tốt nhất cho mình mà. Nhưng nếu tình yêu mà đưa ra cân đo đong đếm giữa người này với người kia thì đó đâu phải là tình yêu nữa hả anh?
Chưa bao giờ em thấy cuộc sống của em thật khó khăn và khổ sở như bây giờ. Nếu phải chọn giữa sự sống và cái chết thì chắc em sẽ chọn cách vui vẻ để sống tiếp, nhưng em không thể sống vui vẻ được, lòng em đau lắm. Em tự trách mình không biết trân trọng những gì mình đang có để chạy theo đam mê của công việc của cuộc sống. Em rời xa anh bỏ anh lại một mình trong cô đơn tuyệt vọng, em biết em có lỗi khi phải bắt anh chờ đợi trong mòn mỏi. Em có lỗi khi đã thất hứa với anh ra trường em sẽ ra bắc nhưng thay vì ra bắc em lại vào nam... Nhưng tình cảm em dành cho anh thì vẫn không thay đổi, em còn trẻ em còn có đam mê, còn muốn bay nhảy nhưng mục đích sau cùng của em là vẫn muốn được trở về với anh và mình bên nhau mãi mãi. Em đã rất tin anh tin tình yêu của anh đủ lớn để chờ em quay về. Nhưng cuộc sống không ai biết trước được chữ ngờ...
Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn (Ảnh minh họa)
Những gì em làm em sẽ rất hối tiếc chứ không hối hận, vào đây em học được nhiều thứ, em cảm thấy mình trưởng thành và lớn hơn rất nhiều. Em không còn là cô bé nhút nhát và yếu đuối như ngày xưa nữa, nhưng cái giá em phải trả khi có được những thứ này đó là em phải mất anh, mất mãi mãi.
"Một người đang quên, một người nhớ... một người hạnh phúc, một người đau" - Nhớ tới câu thơ này em chợt bật khóc, khóc nức nở vì nuối tiếc những gì đã qua.
Giờ em chẳng làm được gì em sống như cái xác không hồn, anh biết điều đó, nhưng tình yêu anh dành cho em đã không còn thì em có làm sao cũng vô nghĩa. Anh không quan tâm nữa, em gọi điện anh không nghe máy, em nhắn tin anh không nhắn lại giờ anh bảo em phải làm sao đây?
Anh nói em hãy nghĩ thoáng ra một chút còn không em cứ tiếp tục như thế thì cả hai đều đau khổ, em nghe lời anh, em cố gắng xem hạnh phúc của anh như hạnh phúc của em với ý nghĩ rằng em thật may mắn vì đã có anh ở bên cạnh em trong suốt bao năm qua, trong những lúc em khó khăn đau buồn nhất, anh đã giữ chặt bàn tay em để em không bị gục ngã. Anh là người chân thành và tốt bụng, em phải nhường anh cho người khác để anh được hưởng hạnh phúc vậy là em vui rồi, nhưng sao lòng em lại đau nhói nước mắt cứ trào ra vì em biết rằng em đang lừa dối chính mình...
Mọi chuyện bây giờ đã quá muộn anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Mỗi buổi tối em không còn được nghe tiếng chuông điện thoại đặc biệt của em nữa, em không còn được anh yêu thương vỗ về mỗi khi em gặp khó khăn trong cuộc sống nữa. Anh nhẫn tâm chối bỏ tất cả những mình đã có với nhau?
Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả? Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng? Em cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra...! Nhưng giờ đây, mỗi khi nhớ đến ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền từ của anh, những kỉ niệm bên anh, vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng nàn anh trao... tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua!
Cuộc sống đã dạy cho em biết yêu thương và giờ đây, cuộc sống cũng đang dần dần dạy em cách phải biết chấp nhận. Chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà em chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài con trên đường của riêng em... Chấp nhận tất cả để mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những vấp ngã và mất mát này!
Mong sao cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết. Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt hiền từ của anh...!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chắc anh đã quên! Có lẽ anh đã quên cái lần em khóc trong điện thoại khi em nói rằng, em đã yêu đơn phương một người. Anh còn nhớ không cái ngày đầu tiên em gặp anh tại sân kí túc xá? Nhìn anh rất đẹp trai và thân thiện, vẻ hiền lành toát lên trên khuôn mặt anh. Em đã có một cảm giác gì...