Bước qua đời nhau
Có hạnh phúc nào hơn khi yêu và được yêu, cũng có đau khổ nào hơn khi đem tình yêu trao đi và nhận lại sự thờ ơ, hờ hững. Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo, thứ tình cảm khiến người ta phải dằn vặt và đau đáu khôn nguôi ấy chính là tình đơn phương.
Tôi và anh quen nhau thật tình cờ qua một trò chơi của tuổi học trò, những mảnh giấy thư đi tin lại trong hộc bàn đã dựng xây nên một thứ cảm xúc rất đẹp, ít ra là về phía tôi. Những câu chuyện học hành bài vở, đến những chuyện không đầu không cuối đã đưa chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Tôi không biết phải gọi thứ tình cảm trong tim mình khi ấy là gì bởi dẫu sao chúng tôi cũng vẫn chỉ là những cô, cậu học trò còn ngồi trên ghế nhà trường. Cho đến khi vào đại học, những cánh thư đi rồi mòn mỏi đợi tin về với những lời quan tâm hỏi han cũng đủ làm trái tim tôi tan chảy. Và tôi biết chắc mình đã yêu anh, nhưng không nghĩ rằng anh chỉ xem tôi như một người em gái.
Chúng tôi học khác trường, cách nhau chừng hai mươi cây số nhưng học tập rồi việc làm thêm đã choán hết thời gian và phương tiện lưu thông lúc ấy cũng không nhiều như hiện nay, nên việc gặp gỡ cũng vì thế khó khăn hơn. Ngày ấy ngoài thư tay thì phương tiện liên lạc dễ dàng nhất là Yahoo, chúng tôi hẹn nhau vào một giờ cố định rồi cùng ra tiệm internet để “chat”. Lần nào tôi cũng đến thật sớm và ngồi đợi nick chat của anh bật sáng, vẫn chỉ là những câu chuyện rất đời thường nhưng luôn làm tôi nôn nao hồi hộp. Có hôm anh bận đột xuất không lên mạng được, ruột gan tôi nóng như lửa đốt, đợi thật lâu rồi đành để lại những dòng tin nhắn thật dài. Tôi đã luôn nuôi ý nghĩ sẽ thổ lộ tình cảm của mình mặc cho định kiến “cọc đi tìm trâu” và tôi cũng luôn tin rằng anh sẽ là của tôi.
Thế nhưng, tôi chưa kịp bày tỏ lòng mình thì anh đã hồ hởi khoe về người con gái anh mới gặp. Anh còn nhờ tôi tư vấn để có thể quen được cô gái ấy. Tôi nghe mà tim như vỡ ra từng mảnh, tình cảm tôi nuôi dưỡng bấy lâu hóa ra chỉ là do bản thân tưởng tượng. Dẫu anh có dẫn tôi đi chơi, dẫu anh luôn nhắn tin, viết thư thăm hỏi thì đó cũng chỉ là việc của một người anh trai nên làm với em gái của mình. Nước mắt tôi đã bao lần rơi trước màn hình máy tính cùng những lần nói chuyện với anh. Thấy anh vui tươi với tình yêu chớm nở tôi cũng dằn lại nỗi đau để thành chuyên gia tư vấn tình cảm cho anh. Suốt 4 năm đại học tôi vẫn không thể xóa bỏ được thứ tình cảm mình đã trót dưỡng nuôi. Cũng không biết đã bao nhiêu lần anh và bạn gái giận hờn, mỗi lần như thế anh lại tìm tôi để được an ủi và không thể dối lòng rằng tôi đã rất vui. Vừa muốn anh được hạnh phúc nhưng cũng không ít lần tôi mong tình yêu của anh tan vỡ. Cảm xúc giằng xé ấy đã theo tôi suốt ngần ấy năm bên cạnh anh.
Chúng tôi ra trường làm việc cách xa nhau nhưng thứ tình yêu dành cho anh vẫn không thể nào mờ nhạt. Rồi cuối cùng mối tình của anh cũng tan vỡ. Cô gái ấy phải theo gia đình ra nước ngoài sinh sống, anh suy sụp khi phải chia tay mà trong lòng còn yêu thương biết mấy. Không hiểu sao lúc này tôi chẳng thấy vui, nhìn anh đau đớn tim tôi như thắt lại. Chúng tôi đã ngồi bên nhau và khóc thật nhiều. Anh khóc cho mối tình đầu ngọt ngào phải ly tan. Tôi khóc cho mối tình đơn phương vô vọng.
Khoảng thời gian sau đó tôi như trở thành chiếc phao cứu sinh vớt anh qua hố sâu buồn khổ, anh đã dần lấy lại tinh thần. Tôi cũng không buồn vì mình chỉ là người thay thế trong một vài khoảnh khắc anh yếu đuối. Rồi anh bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng tuyệt nhiên người con gái anh chọn vẫn không phải là tôi.
Video đang HOT
Tôi đã đem tất cả thư từ và những món quà anh tặng ra đốt hết. Chẳng hiểu sao tôi không còn khóc nữa, có lẽ mọi khổ đau chất chứa ngần ấy năm qua đã theo làn khói trắng trở về với khoảng không vô tận. Chúng tôi cứ thế bước qua đời nhau. Chẳng biết ngần ấy thời gian đi bên cạnh nhau anh có điều gì luyến tiếc? Còn tôi, vẫn không hối hận vì những tình cảm đã cho đi, bởi đó là thứ cảm xúc chân thành và tươi đẹp nhất của thuở ban đầu lưu luyến ấy. Cũng từ đó tôi trở thành một tôi biết yêu thương bản thân mình hơn, bởi hạnh phúc chỉ có được khi bắt nguồn từ hai phía.
“Đã qua rồi những tháng năm yêu người vội vã
Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình…”
Nửa đêm dậy uống nước bỗng nghe tiếng khóc thút thít, tôi rùng mình khi nhìn vào phòng bố chồng
Tôi không dám kể với chồng về những điều mình mắt thấy tai nghe, vì sợ anh xấu hổ với vợ.
Nhưng cứ để như vậy tôi cũng không đành lòng. Nhiều người ngại sống chung với bố mẹ chồng, nhưng tôi lại khác. Tôi đã sống với bố mẹ chồng được 6 năm rồi, từ sau đám cưới và đến giờ gia đình vẫn thuận hòa, thỉnh thoảng xảy ra chút xích mích nhỏ không đáng kể.
Bố chồng tôi là người hiền lành, tâm lý, còn mẹ chồng là mẫu người phụ nữ truyền thống, khéo léo, đảm đang, chăm chồng chăm con rất khéo. Cũng nhờ bố mẹ chăm sóc 2 đứa con, lo lắng việc nhà cửa, cơm nước mà vợ chồng tôi mới yên tâm làm việc trong những năm qua.
Không chỉ vậy, thi thoảng vợ chồng tôi cãi vã, cũng may có bố mẹ chồng khuyên nhủ nên hai đứa mới sống hòa thuận với nhau đến ngày hôm nay. Chính vì vậy, từ sâu thẳm trong lòng, tôi rất biết ơn và tôn trọng bố mẹ chồng.
Cách đây 3 tháng, mẹ chồng tôi bị chẩn đoán ung thư gan giai đoạn đầu. Bố chồng lo cho sức khỏe của mẹ nên chạy vạy khắp nơi đưa bà đi khám bệnh, đồng hành cùng mẹ trong những ngày xạ trị. Lúc được về nhà, bố chồng còn mua đủ loại thuốc, món ăn bổ dưỡng cho mẹ tẩm bổ.
Tình cảm của bố dành cho mẹ khiến tôi rất cảm động và ngưỡng mộ. Ngày thường bố đối xử với mẹ rất tốt, gần như chẳng khi nào to tiếng, cãi vã với vợ. Giờ mẹ bị bệnh, bố cũng hết lòng chạy chữa, chăm sóc. Tôi chỉ mong tình cảm giữa vợ chồng tôi sau này cũng được như bố mẹ chồng.
Tôi rất ngưỡng mộ tình cảm bố chồng dành cho mẹ, chỉ ước vợ chồng tôi cũng được như bố mẹ. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng cách đây mấy hôm, "tượng đài" bố chồng trong lòng tôi bỗng chốc sụp đổ. Đêm hôm đó, tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm vì khát nước. Do trong phòng hết nước nên đành phải xuống nhà lấy nước uống.
Khi vừa xuống dưới tầng 1, tôi bỗng nghe tiếng khóc khút thút phát ra từ phòng bố mẹ chồng. Là tiếng khóc phụ nữ, của mẹ chồng chứ không còn ai khác vào đây.
Tò mò không biết có chuyện gì xảy ra, tôi nhẹ chân bước lại gần, định xem mẹ chồng có làm sao không, có cần tôi giúp gì được hay không. Nhưng khi chuẩn bị gõ cửa, tôi bỗng phát hiện ra cửa phòng chưa đóng kín và đang sáng đèn.
Qua cánh cửa khép hờ, tôi thấy mẹ chồng đang ngồi bệt dưới sàn nhà, khóc lóc nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt. Trong khi đó bố chồng đang ngồi chễm chệ trên giường, nhìn vợ bằng ánh mắt hằn học, lạnh lùng mắng nhiếc:
- Đúng là đồ ăn hại, bao nhiêu tiền của, thuốc men mà bệnh tình vẫn chưa chuyển biến gì. Không biết đến bao giờ mới dứt được cái bệnh này để bà đỡ làm tình làm tội bố con chúng tôi. Chết sớm còn đỡ khổ hơn. Nửa đêm không ngủ nằm đó cứ rên với rỉ.
Nghe những gì bố chồng nói với mẹ mà tôi ớn lạnh, sững sờ không thể tin nổi. (Ảnh minh họa)
Nghe nghe những lời bố chồng nói mà tôi ớn lạnh. Tôi không ngờ bố lại là người hai mặt như vậy, trước mặt chúng tôi luôn ôn nhu, tận tình chăm sóc mẹ chồng, nhưng khi chỉ có hai người bố lại bộc lộ bản chất thật. Chẳng nhẽ vì giữ mái ấm này, vì muốn giữ thể diện cho bố mà bao lâu nay mẹ chồng vẫn luôn nhẫn nhịn, chịu đựng?
Tôi không rõ chồng có biết chuyện này không, nhưng nói anh chẳng mảy may biết gì thì tôi không tin. Có lẽ vì muốn giữ thể diện, mặt mũi cho bố nên anh mới không dám nói ra. Sợ anh xấu hổ, gượng gạo khi đối mặt với tôi, tôi cũng chẳng dám kể những gì tai nghe mắt thấy với anh.
Nhưng phải giả vờ như không biết, tôi lại không làm được. Mấy hôm nay tôi luôn lảng tránh ánh mắt của bố chồng, nhìn mẹ chồng tôi rất thương bà. Đã ốm yếu, bệnh tật quấn quanh còn bị chồng mắng nhiếc, ghẻ lạnh. Tôi nên làm gì để giúp đỡ mẹ chồng đây?
Một cuộc đào tẩu Buôn Ma Thuột một ngày cuối năm. Ảnh minh họa ITN. Bầu trời u ám với những tảng mây to ụ như hình hài một gã khổng lồ với cái miệng rộng hoác tưởng sắp nuốt chửng mọi sinh vật vào cái bụng trống rỗng của hắn. Một chút se lạnh, cao nguyên lại dịu dàng và tĩnh lặng. Chuyến bay cuối cùng...