Bước nhầm lên chuyến xe ngược về quá khứ
Em đã ngược dòng thời gian, ngược không gian và ngược cả lòng mình để tìm về thời nông nổi…
Vết thương đang chảy máu có thể lấy gạc băng, còn vết thương không nhỏ máu em biết lấy gì để xoa dịu nó bây giờ? Ảnh minh họa: Internet.
Ngày hôm nay em đã bước nhầm chân lên chuyến xe về quá khứ phải không anh? Anh đã đứng trước mặt em như ngày đầu tiên ta gặp. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy, vóc dáng ấy, nụ cười ấy… Em đã ngược dòng thời gian, đã ngược không gian và ngược cả lòng mình để tìm về thời nông nổi, tìm đến một người để tìm kiếm bóng dáng của chính người ấy xưa kia!
Video đang HOT
Anh à, người hôm nay đến tìm anh chẳng phải em đâu, đó là cô bé của hơn hai năm trước. Anh có nhận ra chăng? Trong cái nắng hè gay gắt ngoài kia anh có thấy đâu đó hơi hướm một ngày đông? Anh có thấy thấy phảng phất đâu đây hơi mưa thoáng lạnh? Anh vẫn vậy, vẫn nhìn em bằng cái nhìn chất chứa rất nhiều cảm xúc mà có lẽ cả cuộc đời này em cũng không hiểu hết đâu anh! Chỉ một ngày hôm nay thôi anh, chỉ một ngày hôm nay thôi anh được nhìn thấy em cười như thế, được nghe em huyên thuyên về chuyện ngày xưa, chỉ một ngày hôm nay nữa thôi anh còn được cầm tay em như thế. Anh có biết không, lúc em vẫy tay chào anh chính là lúc em giải thoát vĩnh viễn cho mình khỏi vòng tay rộng lớn của anh!
Em đã dặn lòng đừng bao giờ khóc vì con trai nhưng hôm nay khi trở về quá khứ em đã khóc, khóc giống như em trước kia. Anh đã đưa em đến chuyến xe về thực tại để rồi em mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh. Ngày hôm nay em đã mang trả lại cho anh mọi hờn ghen, mọi sầu đau, mọi yêu thương, mọi hy vọng… Em đã để nước mắt của mình rơi hết trong một buổi chiều và ngày mai thức dậy em lại trở về là em của tuổi 20.
Hôm nay em bị ngã, nhìn máu chảy nhiều như thế ai cũng nghĩ rằng em khóc vì quá đau nhưng vết thương đang chảy máu có thể lấy gạc băng, nó sẽ liền lại rất nhanh… còn vết thương không nhỏ máu em biết lấy gì để xoa dịu nó bây giờ? Anh sẽ chẳng bao giờ biết em đã yêu anh nhiều đến thế nào, chỉ vì em quá yêu nên chẳng biết làm cách nào để biểu đạt. Tình đầu phải chăng là tình sầu? Em không biết yêu hay là em không biết cách yêu? Em cố chấp, em khờ dại, em trẻ con, em làm mọi thứ rối tung lên để rồi nhận ra mình là người đau đớn nhất.
Hơn hai tháng nữa thôi em sẽ tạm biệt nơi đây, tạm biệt tất cả những kí ức không vui. Những dự định của anh anh hãy cứ để cho gió cuốn đi đi, hãy coi như anh đã để lạc mất em giữa phố xá đông người để rồi chẳng bao giờ tìm lại được. Em tạm biệt anh bằng một nụ cười, nụ cười hồn nhiên của cô bé 17 tuổi còn nước mắt em giữ riêng cho cô gái tuổi 20. Một ngày mai, ở miền trời xa em sẽ nhớ đến anh như một người đã mãi mãi ra đi trên cuộc đời này. Em chẳng dám nói rằng em yêu anh hơn người khác yêu anh mà chỉ có thể nói rằng em yêu anh như một phần trên cơ thể em mà vứt bỏ đi là đau đớn đến cùng tận.
Em sẽ đi xa nơi này, xa anh để thời gian hàn gắn trái tim em, em sẽ chẳng còn viết về anh mỗi khi nỗi nhớ ùa về, em sẽ học cách quên, học cách không làm tổn thương người khác, em học cách xin lỗi, học cách thành thật với trái tim mình. Em sẽ cất anh vào một góc khuất trái tim và cố ru lòng mình thanh thản…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày mai rồi sẽ ra sao
Nó ơi, Hãy vượt qua mọi khó khăn nhé! Nó quen anh là một sự tình cờ. Tình cờ đến nỗi mà nó không nghĩ tới.
Trong một lần nó về nhà ngồi trên chuyến xe, nó đã đọc số điện thoại mới của mình cho bạn của nó và lúc đó anh cũng có mặt trên chuyến xe đó, anh về thăm chị gái của anh. Theo phản xạ, anh bấm số theo tiếng của nó vì lúc đó anh đang cầm điện thoại. Bẵng một thời gian, anh cũng quên số điện thoại đó. Tới một ngày, anh gọi cho nó vì thấy số điện thoại trong danh bạ rồi hai người nói chuyện và làm quen. Một lần nó về nhà, lúc lên thành phố, nó ghé qua trường anh.
Lần đầu tiên anh và nó gặp nhau. Gặp nhau, nó nhút nhát vì ở đó toàn là con trai. Nó và anh ngồi ở bờ sông nói chuyện. Lần gặp đầu tiên ấy chỉ có gần một tiếng đồng hồ. Sau đó anh thường xuyên gọi điện hỏi thăm nó hơn. Và nó cũng vậy, lúc nào rảnh, nó lại chạy xe hơn chục km xuống thăm anh. Xuống đó, nó được nghe rất nhiều về chuyện của các anh trong trường, nội quy, giờ giấc của bộ đội như thế nào... Và nó cũng cảm nhận được những thiếu thốn của các anh khi học trong môi trường quân đội.
Và rồi chuyện gì tới cũng phải tới, anh bảo anh yêu nó. Anh bảo lần ngồi trên chuyến xe ấy, anh đã có linh cảm rằng nó sẽ trở thành vợ của anh. Nó cười sao mà anh có thể chắc chắn như vậy chứ? Nó và anh trở thành một cặp, anh không phải ngồi quán cà phê một mình cuối tuần nữa vì nó thường xuống thăm anh hơn.
Yêu anh nhưng chẳng bao giờ nó đi xem phim với anh. Lúc nó bệnh, anh cũng không thể ở bên cạnh nó. Những ngày lễ, nhìn người ta có đôi có cặp mà nó và anh lại ở xa nhau. Những lúc ấy nó lại gọi cho anh. Và anh cũng hiểu được những thiệt thòi khi yêu anh nên hễ cứ rảnh là anh lại gọi điện hay nhắn tin cho nó. Nó chấp nhận tất cả vì công việc của anh như vậy rồi. "Yêu lính nhiều lúc cũng buồn nhiều nhưng niềm vui cũng nhiều", nó bảo vậy
Rồi cũng tới lúc anh ra trường. Lúc này nó khóc nhiều hơn vì anh phải về đơn vị cũ của anh công tác. Cũng như anh không thể ở lại trong này thì nó không thể về Bắc được vì có nhiều lý do cũng như anh. Nó bảo, nó chờ anh hai năm, hai năm sau, nó học xong chương trình học của nó và trong hai năm đó anh sẽ vào đây làm việc. Kết thúc liệu có bao giờ đẹp nhưng nhũng gì mình mong muốn đâu.
Thầm mong cho nó và anh sẽ tới được bến bờ của hạnh phúc. Nó hãy vui vẻ lên, phải sống vì ngày mai tươi sáng đang chờ nó ở phía trước. Cố lên nó nhé, mọi người luôn ở bên nó.
Ngày thật dài Không biết tự bao giờ, một ngày đối với em thật quá dài. Có lẽ là từ ngày mỗi buổi chiều về lại phải nhìn thấy cảnh anh ngồi buồn trong phòng. Em thật sự cảm thấy mệt mỏi và mất niềm tin khi hằng ngày cứ thấy anh trải mình trong nỗi buồn triền miên, đắm chìm trong những nghĩ suy. Không...