Bực mình vì người yêu quá kiêu ngạo
Đúng là anh ấy có ngoại hình khá tốt nhưng cũng chưa đến mức phải khiến cho người khác phải ngất ngây. Anh cũng chẳng phải đại gia hay công tử nhà giàu. Anh cũng chỉ là một sinh viên có đồng ra đồng vào vì đi làm thêm.
Cháu đang đứng trước những vấn đề về tình cảm mà cháu thấy rắc rối và khó hiểu.
Cháu và anh mới yêu nhau. Khoảng thời gian đầu chúng cháu rất hạnh phúc. Nhưng gần đây cháu nhận thấy giữa chúng cháu có một khoảng cách. Cháu không biết là do cháu suy nghĩ quá nhiều nên cảm thấy vậy hay điều đó đúng là sự thật?
Anh kể cho cháu nghe về mối tình đầu của anh. Anh cũng thừa nhận là đã sai, và ân hận vì đã làm cho người con gái ấy đau khổ và phải cưới một người đàn ông khác. Trong những lần đi chơi với cháu, anh cứ liên tục lặp đi lặp lại điệp khúc: “Số anh đào hoa nên yêu anh em sẽ khổ!” Thật sự cháu không thích nghe những lời như vậy. Đúng là anh ấy có ngoại hình khá tốt nhưng cũng chưa đến mức phải khiến cho người khác phải ngất ngây. Anh cũng chẳng phải đại gia hay công tử nhà giàu. Anh cũng chỉ là một sinh viên có đồng ra đồng vào vì đi làm thêm.
Cháu học cùng với chị gái của anh. Anh là người sống tình cảm nhưng lại luôn không sống đúng như con người thật của mình. Cháu cảm thấy anh đang kiêu ngạo và quá tự tin vào bản thân mình. Anh so sánh cháu với người yêu cũ. Anh nói rằng cháu không cao và body không đẹp như cô ấy. Đi bên cạnh cháu mà anh lại gọi người yêu cũ là “bà xã”. Anh cho cháu xem tấm hình nhỏ của cô ấy mà trong suốt hai năm, kể từ khi chia tay, anh vẫn giữ lại bên mình. Anh nói với cháu rằng: “Anh trân trọng tình cảm mà người ta dành cho anh, cho anh giữ lại tấm hình này nhé!”.
Vậy tình cảm của cháu thì sao? Cháu là gì trong trái tim của anh ấy. Nếu cô ấy là người hoàn hảo nhất, đẹp nhất trong trái tim, trong suy nghĩ của anh thì tại sao anh không giữ lấy cô ấy. Cũng vì tính kiêu ngạo của anh mà cô ấy mới rời xa anh. Và nếu như không quên được cô ấy thì anh đến với cháu làm gì để cháu hụt hẫng như thế?
Cháu rất buồn và cảm thấy mình bị tổn thương. Lúc ấy cháu chỉ muốn đứng bật dậy, chạy đi đâu đó thật xa để hét, để khóc. Nhưng cháu đã không để lộ cảm xúc ấy ra ngoài. Cháu cũng không giận anh dù lòng thấy đau đớn. Lúc đó cháu vẫn mỉm cười và nói: “ Vâng, anh cứ giữ lại“. Anh hỏi cháu: “Nếu như anh yêu một lúc hai người thì sao?” Cháu ngậm đắng trong lòng và trả lời: “ Nếu như vậy em sẽ là người ra đi. Em không theo đuổi hay cố giữ lấy những gì không phải của em, hay đã không còn là của em”.
Bạn bè cũng nói: “Tại sao mày lại ngốc như thế, mày bao dung thế là đủ rồi. Anh ấy không xứng đáng với những gì mày đã dành cho anh ấy”. Anh không nghĩ rằng cháu sẽ buồn hay sao mà lại nói những lời ấy ra. Cháu và cô ấy là hai người hoàn toàn khác nhau và không ai là hoàn hảo cả. Cháu tôn trọng anh ấy và chưa một lần so sánh hay buộc anh ấy phải thay đổi một điều gì cả. Cháu cũng không muốn anh ấy phải yêu, phải sống theo bất kỳ một quan điểm nào của cháu. Cháu cũng chưa đòi anh ấy phải làm gì cho cháu. Cháu cũng đã nói rõ điều này với anh nhưng anh chỉ nói là cháu ngốc lắm. Khi yêu nhau, cháu không làm điều gì để ảnh hưởng đến công việc, tâm lý của anh.
Cháu quan tâm đến anh mỗi ngày. Vào mỗi buổi sáng sớm, hay trước khi đi ngủ, cháu đều gửi cho anh những lời yêu thương để khi anh ngủ hay thức dậy đều cảm thấy cháu đang ở bên. Nhưng cháu chưa nhận lại một lời chúc ngày mới nào của anh. Cháu cũng không giận, không trách anh. Cháu muốn dành cho anh sự thoải mái và muốn thấy nụ cười của anh hàng ngày.
Nhưng đột nhiên, khi đang nói chuyện qua điện thoại, anh ấy nói không thích cháu quan tâm đến anh ấy nhiều nữa. Cháu muốn có một lý do, nhưng anh không trả lời rõ ràng. Anh chỉ nói: “Em không cần phải làm gì cả, em có biết chưa ai quan tâm đến anh nhiều như em không, em đã tốt với anh nhiều rồi”. Anh nói ở bên cháu thấy hạnh phúc nhưng tại sao đột nhiên anh lại không muốn cháu quan tâm nữa? Hay vì anh đã có một ai khác quan tâm, yêu thương và chiều chuộng anh hơn cháu? Những điều anh hỏi cháu là thử thách cháu hay có hàm ý gì? Sự so sánh cháu và người yêu cũ chỉ là một sự vô tình hay vì hình bóng của cô ấy vẫn thường trực trong anh?…
Video đang HOT
Cháu lo rằng đêm anh sẽ khóc như mối tình đầu khi người ấy ra đi… (Ảnh minh họa)
Thật sự bây giờ cháu đang ở trong mớ bòng bong mà cháu không biết phải tháo gỡ như thế nào. Cháu đã nghĩ đến việc sẽ rời xa anh, nhưng cháu lại thấy thương anh. Cháu lo rằng đêm anh sẽ khóc như mối tình đầu khi người ấy ra đi. Và cháu lại thôi cái ý nghĩ đó.
Cháu rất mong nhận được phản hồi của bác sĩ sớm.
Cháu xin cảm ơn bác sĩ!
(T.T.Lan)
“Tiêu thụ” phụ nữ để nâng cao phẩm chất cá nhân
T.T.Lan thân mến!
Cháu đã nghĩ đến lúc rời xa anh ta nhưng cháu sợ anh ta lại bị tổn thương thêm một lần thứ nhì. Cháu đang giữ vai trò người “cứu thương” theo cả nghĩa nổi và nghĩa chìm.
Tôi nghĩ rằng tình yêu như lên xe hoa chứ không phải lên xe cứu thương. Trước khi lên xe thì cặp đôi có những nhận xét về thực tại đủ để gần nhau, để tin tưởng nhau. Sau đó, có lời hứa. Hai người đồng ý chọn chung một xe như một phương tiện để trao đổi thêm ý tưởng về tương lai, đi tới một mục đích chung đã ít nhiều định trước, rồi có kế hoạch chuẩn bị “dụng cụ” đi đường… Hai người luân phiên nhau cầm tay lái hay chỉ đường chọn hướng.
Thế thì tình yêu của người bạn trai của cháu là như thế nào?
Anh bạn này không thích chiếc xe anh đang đi. Anh ta mong muốn lên xe hoa của người khác (không phải xe của cháu đang chọn và muốn đi) và khi lên xe thì anh ta không thích cầm lái và chỉ biết chỉ trích hướng đang có mà không hề góp ý xây dựng.
Hơn nữa, anh bạn này cứ như “mơ giữa ban ngày”: Có một phụ nữ bên cạnh mà cứ coi như món đồ vật an ủi cho mình, hầu như không dành tình cảm cho cô ấy. Vì thế anh ta mới nói với cháu chuyện tình cũ, đưa hình cho cháu xem mà bất chấp cảm xúc của cháu, giống như bệnh nhân kể hết căn bệnh cho bác sĩ, y tá… Cái nguy hiểm hơn là anh ta cho rằng chuyện tình của mình quá “khổ” nên yêu cầu ai cũng phải thông cảm để nghe câu chuyện ấy.
Anh bạn này dùng “số đào hoa” để tự biện hộ cho tính xấu của mình: Thay đổi người tình như thay áo. Anh ta “tiêu thụ” phụ nữ để nâng cao phẩm chất riêng của mình. Anh ta tưởng mình là “Star” mà khán giả chưa hưởng ứng, chưa biết tài.
Nói chung là người này vừa tự yêu mình, vừa có trạng thái sợ thời gian biến đổi vì yêu là một thử thách của tương lai mà anh ta sợ người đồng hành ảnh hưởng đến mình hoặc đem đến cái chết của cảm hứng bằng cái bình thường của cuộc sống hàng ngày.
Về tâm lý lâm sàng thì có người thành công trong tình yêu bằng cách cố công làm nó thất bại. Như thế thì “ chuyện nói, chê bạn và than phiền” như mình là nạn nhân của tình yêu là để thả câu tìm bạn sẵn sàng đến cứu tình yêu…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì kiêu ngạo, Tết này em mất anh
Cứ mỗi lần giận nhau, em lại đòi chia tay. Đầu tiên, anh còn năn nỉ, nhưng cuối cùng, anh đồng ý và không muốn "dây dưa" gì với em nữa.
Em đã đọc nhiều lời khuyên của chị và em muốn được nhận lời khuyên của chị cho câu chuyện của em.
Năm nay em 23 tuồi, còn 1 năm nữa em mới ra trường. Khi em học năm 2, em có nhận lời yêu một người cùng lớp, mới đó đã 3 năm trôi qua.
Xin được nói về người yêu của em, anh là con trai duy nhất trong gia đình có 3 người con, từ nhỏ, anh đã rất tự lập, từ ngày vào lớp 10, anh tự chăm lo cho cuộc sống của chình mình, cũng phải nói anh rất tài năng, mặc dù không học IT nhưng khả năng về máy tính và đồ điện tử của anh rất ổn, và anh tự nuôi sống mình bằng cách này. Vì từ nhỏ đã tự lập nên anh có thể tự làm được mọi thứ mà nhiều người chưa làm được. Qua nhận xét của riêng em, của gia đình em và bạn bè, em thật tốt số khi là người yêu của anh vì anh rất biết lo lắng cho tương lai và lên kế hoạch cụ thể để hoàn thành. Trong mắt em, phải công nhận anh rất hoàn thiện.
Còn em, em chỉ là một cô bé bình thường, không có điểm gì nổi bật, trong mắt mọi người, em lanh lẹ, thông minh và vui tính. Em được sống trong một gia đình hạnh phúc, ba mẹ và chị gái rất chiều chuộng em, nên dù đã 23 tuổi, em vẫn không biết làm những việc để chuẩn bị cho việc xây dựng môt gia đình như em không thể quán xuyến được việc nhà, nấu ăn bình thường (có lẽ ăn được, chứ không ngon), không biết cách sắp xếp nhà cửa...
Khi mới yêu nhau, anh yêu và chiều em đến mức, bất kì việc gì em làm dù sai, anh cũng không nói nặng lời, nên trong suy nghĩ của em, dù em có thế nào anh sẽ vẫn đối xử với em tốt như thế và sẽ luôn bỏ qua lỗi lầm của em.
Nhưng yêu nhau được hơn 1 năm, trong một lần giận nhau, em đòi chia tay, em không nhớ đó là lí do gì, anh năn nỉ, xin lỗi em nhiều lắm, làm hình thành trong em suy nghĩ, anh "sợ" mất em. Và đây là sai lầm của em, em lạm dụng từ chia tay mỗi khi em giận. Lần thứ 2, cũng không vì lí do gì, em đòi chia tay, anh một mực bắt em hứa, từ giờ không bao giờ được nói lời chia tay nữa, nhưng hình như em còn khờ, em không nhận ra sai lầm của mình, em vẫn tiếp tục, và lần 3, anh chấp nhận. Cảm giác lúc này của em, hụt hẫng, chông chênh, và sợ mất anh... Em quay lại năn nỉ anh đừng rời xa em, nhưng không, anh lạnh lùng như thể tình cảm anh đã không còn dành cho em nữa. Thời gian này em về nhà nghỉ hè, tụi em không liên lạc gì với nhau.
Em đau khổ khi lần này anh không quay lại (Ảnh minh họa)
Vào năm học, em vô sớm vài ngày, vì tụi em ở cùng khu chung cư nên gặp nhau cũng không quá khó, em quyết định qua phòng anh chơi và hôm đó, hình như là khó khăn để anh có thể cho em một cơ hội và bắt em hứa, em sẽ chăm chỉ hơn, tốt hơn. Tụi em yêu nhau như thể chưa từng được yêu, anh vẫn dành cho em tình cảm nồng nàn như trước, như trong tụi em, đã chưa từng có lời chia tay. Em thay đổi được vài tháng, và mọi chuyện lại tiếp tục như cũ, em vẫn còn lạm dụng lời chia tay, dù sau mỗi lần em nói ra, anh đồng ý, em đau khổ dữ lắm.
Trong một lần giận nhau, em đòi chia tay, và anh lại đồng ý, tụi em cứ như chơi trò đuổi bắt với tình yêu vậy. Lại là điệp khúc khóc lóc, năn nỉ, hứa sữa lỗi lầm của em, lần này anh nói, chỉ có thể tiếp tục yêu và xây dựng gia đình với người mà mình tin tưởng và yêu thương, anh đã không còn tin em sẽ làm tốt vai trò làm vợ, làm mẹ nữa rồi, chúc em hạnh phúc, có lẽ ta không dành cho nhau. Em buồn và đau khổ, em ra sức níu kéo, nhưng càng níu, anh càng nới lỏng, em làm vậy được hơn 1 tuần, không có kết quả gì từ anh, anh còn nói em đừng làm vậy, anh sợ đó. Em buông tay, tự tạo cho mình cuộc sống không có anh bên cạnh, giai đoạn đầu hụt hẫng và chênh vênh, vì trước kia, dù làm bất kì chuyện gì, em cũng nhận được sự giúp đỡ của anh, mà gần như việc gì anh làm cũng tốt nên em không phải làm gì cả, giờ như bắt đầu lại mọi thứ, sau 1 tháng, em quen dần. Giai đoạn này, em cũng về nhà nghỉ hè.
Sau đó, vì có việc cần gặp anh, nên em hẹn gặp, sau 1 lần em tự đi du lịch một mình, gặp nhau, nói chuyện như những người bình thường, đột nhiên anh hẹn em đi chơi, và em đồng ý. Tối hôm đó, anh tặng em móc khóa cặp và mong em đừng buồn vì thời gian qua, anh hy vọng mình cho nhau cơ hội để làm lại từ đầu, em rất quan trọng với anh, anh còn yêu em nhiều lắm... không suy nghĩ nhiều em đồng ý, vì đây cũng là điều em mong muốn.
Quay lại được nữa năm, em cũng thay đổi theo hướng tốt hơn mà anh muốn tuy nhiên không được nhiều, nhưng tụi em vẫn rất hạnh phúc bên nhau, mỗi lần quay lại, cứ như tụi em chưa từng nói lời chia tay. Tụi em đã lên kế hoạch đi chơi giao thừa, tuy nhiên, hôm đó vì anh có việc bận đột xuất nên nguyên ngày anh phải đi làm, không được cả ngủ trưa, tối về anh rất mệt, chỉ muốn về nhà (nhà anh gần chỗ chung cư tụi em ở) và rủ em về nhà anh chơi (dù yêu nhau đã gần 3 năm, nhà anh gần, nhiều lần anh mời em về nhà gặp ba mẹ anh mà em chưa đồng ý, một phần vì em chưa muốn, và em sợ nếu vụng về như mình, sợ mẹ anh không vừa ý), nhưng em từ chối.
Anh đề nghị vậy thì vẫn tiếp tục kế hoạch của tụi em đã bàn trước đó nhưng nhìn vẻ mệt mỏi và ít hào hứng của anh, em đỏng đảnh từ chối, mặt tỏ vẻ không vui, và bắt đầu thấy giận anh. Về đến nhà, anh vẫn nhắn tin với em, nhưng em không thèm trả lời. Hôm sau anh lên, việc đầu tiên anh làm là gặp và làm lành với em, tuy nhiên, em vẫn giữ khuôn mặt không mấy vui vẻ để gặp anh, anh tức quá, bỏ về luôn. Khi đó, em nhắn tin trách móc, hờn dỗi anh, và hỏi anh có muốn chia tay không. Thực ra lúc đó, em chỉ muốn anh dỗ dành em thôi, vậy mà anh đòi chia tay luôn. Bực quá, em đồng ý và hẹn gặp anh để trả đồ, anh bảo anh mệt đến mức chỉ muốn ở phòng, em muốn quăng đồ đi đâu cũng được.
Lúc này, em nhận ra, em quá đáng. Hôm sau, hôm sau nữa, dù em hẹn gặp anh vẫn một mực từ chối và nói không còn gì để nói với em nữa. Tuy nhiên, khi em yêu cầu quá, anh đã gặp em, anh nói, em đã đánh mất toàn bộ niềm tin còn sót lại trong anh, hiện giờ, hình ảnh em trong anh là một người ích kỉ, không biết cảm thông, chia sẻ và lo lắng cho người khác, anh không tin em sẽ làm tốt mọi việc trong gia đình sau này, không tin em sẽ dạy con tốt. Đã 2 lần chia tay, em không nhận ra chuyện gì là quan trọng và cần thiết, đó không phải là người anh cần, cũng không phải là người anh mong muốn sẽ cùng anh xây dựng gia đình.
Anh bảo, lần trước anh quay lại với em là vì bạn thân của anh khuyên nên cho nhau cơ hội đề làm lại. Lần này, anh đã hỏi ý kiến cô anh, sau khi kể cô nghe mọi chuyện cô bảo, không nên giữ nhau làm gì nữa. Lần nói chuyện này, anh dùng từ rất nặng lời với em, anh bảo em "ngu" quá, như vậy không xứng đáng làm một nửa của anh. Giờ em hãy thay đổi và làm lại mọi thứ với người khác đi, chứ xây nhà với anh chỉ có đổ thôi. Anh lạnh lùng quay đi, bỏ mặc em chực khóc mà không đếm xỉa gì đến cả. Hôm qua, có việc cần nhờ anh vì máy tính em gặp vấn đề, anh từ chối vì anh bận, và yêu cầu em lên Internet tự tìm hiều đi, chưa khi nào anh nói với em như vậy cả. Em không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc mình lúc này, em bơ vơ...
Đôi khi em nghĩ có lẽ em nên tìm người phù hợp với mình, một người bình thường, đừng nhiều ưu điểm như anh, vì vốn dĩ, em không có nhiều ưu điểm, sẽ phù hợp hơn chị ạ, nhưng trái tim em lại nhói đau khi nghỉ đến điều đó. Em chia tay được một tuần rồi, ngoài mặt em cười nhiều lắm nhưng chỉ mỗi em biết, em khóc mỗi đêm. Hình ảnh anh để lại trong em quá lớn, em khó bắt đầu lại với người khác mà không thể không có sự so sánh. Em phải làm sao bây giờ?
Em mong nhận được lời khuyên của chị. Cảm ơn chị. (Em gái).
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vì kiêu ngạo, Tết này em mất anh Cứ mỗi lần giận nhau, em lại đòi chia tay. Đầu tiên, anh còn năn nỉ, nhưng cuối cùng, anh đồng ý và không muốn "dây dưa" gì với em nữa. Em đã đọc nhiều lời khuyên của chị và em muốn được nhận lời khuyên của chị cho câu chuyện của em. Năm nay em 23 tuồi, còn 1 năm nữa em...