“Bỏ t.iền mua lấy niềm đau em nhé”
Dung cảm thấy hận bố mẹ khi đã ngăn cấm cô yêu một người đàn ông như Hân. Tình yêu đó có gì sai?
Thùy Dung là cô tiểu thư chính hiệu. Dung xinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có. Bố mẹ Thùy Dung làm kinh doanh, giàu có, và điều quan trọng Dung là cô con gái duy nhất của hai ông bà. Bởi thế mà ngay từ nhỏ, Dung đã quen với những câu nói: “Sau này ai lấy được con bé Dung chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo”. Nhưng Dung không quan tâm những điều đó.
Dung sống mộng mơ, hồn nhiên và khao khát tìm được một tình yêu lãng mạn như trong chuyện cổ tích. Cô gái t.uổi đôi mươi ấy được nuôi dưỡng trong một sự bao bọc quá hoàn hảo nên không biết ở ngoài kia, cuộc đời đầy rẫy nhưng thách thức và l.ừa l.ọc. Bởi thế mà lần đầu tiên biết yêu, Dung đã vấp ngã, ngã đau!
Đó là chuyến đi du lịch dài ngày tại một vùng biển mà bố mẹ cùng Dung đi thưởng ngoạn. Cả chuyến đi, cảnh sắc nơi cô đến không phải là điều ấn tượng với Dung mà chính là anh chàng hướng dẫn viên điển trai. Dung c.hết mê, c.hết mệt cái giọng nói ngọt ngào của Hân. Hân quá khéo léo và tinh tế khiến một cô gái quen được nuông chiều như Dung cảm thấy xao động. Và rồi kết thúc chuyến đi, Hân có số của Dung. Nó bắt đầu cho một chuyện tình diễn ra phía sau đấy!
Hân quá khéo léo và tinh tế khiến một cô gái quen được nuông chiều như Dung cảm thấy xao động. Và rồi kết thúc chuyến đi, Hân có số của Dung. Nó bắt đầu cho một chuyện tình diễn ra phía sau đấy! (Ảnh minh họa)
Hân thường xuyên điện thoại cho Dung, nhắn tin nói những lời yêu thương khiến Dung sung sướng và hạnh phúc. Yêu Hân, Dung được đi tới rất nhiều nơi mà trước giờ một cô gái tiểu thư như Dung chưa từng đặt chân đến. Mọi thứ với Dung đều quá mới mẻ và thú vị. Dung cảm thấy mình đang sống một cuộc đời thực sự từ khi yêu Hân.
Thế nhưng trớ trêu thay khi Dung giới thiệu Hân với gia đình, bố mẹ cô tuyệt nhiên không đồng ý. Dung khóc như mưa không hiểu vì sao bố mẹ lại ngăn cản một người đàn ông tuyệt vời như Hân. Hân có gì sai? Hân có gì không tốt để bố mẹ lại ra sức ngăn cản như vậy? Càng nghĩ Dung càng cảm thấy hận bố mẹ vì đã ngăn cấm mối tình đầu của cô.
Kinh nghiệm của nhưng người nhiều năm làm việc trên thương trường khiến bố mẹ Dung không có lòng tin vào Hân. Nhưng ông bà càng ngăn cấm thì Dung càng như thiêu thân lao vào lửa. Dung nghĩ bố mẹ mình không đồng ý là vì chê Hân nghèo, chê gia đình Hân không môn đăng, hậu đối với sự giàu có của bố mẹ Dung. Cứ nghĩ như vậy thì Dung lại càng cảm thấy yêu và muốn hi sinh mọi điều cho Hân.
Video đang HOT
Mặc cho bố mẹ ngăn cấm, Dung vẫn cứ yêu Hân. Cô sợ làm tổn thương người mình yêu nên tìm mọi cách để che giấu sự thật bị gia đình phản đối đó. Nhưng trái lại, Hân tỏ ra rất điềm tĩnh. Anh luôn động viên Dung, khuyên cô không nên cãi cự cha mẹ vì điều đó chỉ càng làm cho hình ảnh của Hân trong mắt bố mẹ thêm xấu đi mà thôi. Hân nói thời gian sẽ khiến cho bố mẹ em hiểu được con người anh là như thế nào. Những lời Hân chia sẻ càng khiến Dung c.hết mê, c.hết mệt người đàn ông hiểu biết, đứng đắn.
Yêu nhau được gần 1 năm, Hân vẫn kiên trì tình yêu trong sự bí mật. Càng yêu Dung càng cảm thấy bất mãn về sự ngăn cấm của bố mẹ mình. Dung thấy Hân là người đàn ông “không thể đào đâu ra trên đời này” bởi lẽ yêu nhau ngần ấy thời gian chưa một lần Hân trách cứ Dung. Anh luôn ngọt ngào, dịu dàng và tuyệt đối không bao giờ đòi hỏi Dung “chuyện ấy”. Dung thấy hạnh phúc quá đỗi khi bên anh.
Bố mẹ Dung biết chuyện cô vẫn còn đi lại với Hân nên tìm cách ngăn chặn. Quá cáy cú, Dung dọn ra ngoài ở để chứng minh cho bố mẹ thấy mình đã lớn và dám sống hết mình cho tình yêu. Dung thuê một căn nhà nhỏ xinh và nghĩ rằng Hân sẽ rất vui khi cô kiên quyết bảo vệ tình yêu tới như vậy. Nhưng không, khi Hân nghe cô báo qua điện thoại, anh đến nơi và bắt Dung phải quay về:
Càng yêu Dung càng cảm thấy bất mãn về sự ngăn cấm của bố mẹ mình. Dung thấy Hân là người đàn ông “không thể đào đâu ra trên đời này” (Ảnh minh họa)
- “Em không được phép làm như vậy. Em làm thế sẽ khiến bố mẹ nghĩ anh xúi bẩy em. Bố mẹ sẽ nghĩ như thế nào về anh? Chắc chắn sẽ không bao giờ có ấn tượng tốt. Nếu em thương anh thật lòng thì quay về đi”.
Không còn cách nào khác, Dung quay về nhà và tự nhủ với lòng cả đời này sẽ không bao giờ yêu người đàn ông nào khác ngoài Hân. Chuyện tình của họ lại tiếp tục trong sự thậm thụt. Hân vẫn thường động viên Dung: “Em không cần phải lo cho anh. Anh không cảm thấy thiệt thòi điều gì cả bởi vì được yêu em đã là một niềm hạnh phúc rồi. Anh chẳng có gì phải hối tiếc”.
*****
Buổi chiều hôm ấy, Dung điện thoại cho Hân muốn đi chơi nhưng anh từ chối. Đây là lần đầu tiên Dung muốn mà Hân không đáp ứng:
- “Anh xin lỗi nhưng… hôm nay không được rồi. Gia đình anh ở quê có chút chuyện. Anh không còn tâm trí đâu để đi chơi cùng em nữa. Em thông cảm nhé. Hôm khác anh sẽ đưa em đi”.
Chỉ một câu nói đó của Hân thôi đã khiến Dung lo sốt vó. Dung lao đến bên Hân và thấy anh tiều tụy. Điều đó làm cho trái tim Dung như có ai bóp nghẹt. Phải gặng hỏi mãi Hân mới chịu nói rằng mẹ anh ở quê bị bệnh, cần một khoản t.iền lớn để phẫu thuật. Vậy là chẳng ngại ngần, Dung về nhà, tìm cách… “giấu bố mẹ mang đi”.
Dung không quá khó khăn để lấy được một khoản t.iền không hề nhỏ của bố mẹ và mang ra khỏi nhà. Khi Dung cầm t.iền đến đưa Hân. Hân đã bật khóc. Anh nói không muốn lợi dụng cô, càng không muốn bố mẹ cô thêm hiểu lầm. Sự đứng đắn đó của Hân khiến cho Dung thấy tin tưởng:
- “Bố mẹ em làm ăn khá nên với họ số t.iền này chẳng thấm là bao. Nhưng bố mẹ anh thì khác. Chúng mình yêu nhau, hai đứa như một đâu có gì phải ngại”.
- “Đêm nay, em ở bên anh được không. Anh thấy cô đơn lắm”.
Cô cảm thấy hạnh phúc và không có gì phải hối tiếc. Dung thiếp vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi sau khi Dung đã… trở thành người đàn bà của Hân. (Ảnh minh họa)
Vậy là Dung gật đầu. Đêm hôm ấy, hai người thuê một căn phòng khách sạn để ở. Đó là đêm đầu tiên Dung ở với một người đàn ông. Cô cảm thấy hạnh phúc và không có gì phải hối tiếc. Dung thiếp vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi sau khi Dung đã… trở thành người đàn bà của Hân.
Sáng hôm sau, Dung tỉnh dậy và không thấy Hân đâu. Cô cảm thấy lo lắng. Nhưng rất nhanh thôi, Dung nhìn thấy trên bàn mẩu giấy nhỏ: “Đêm qua em đã hạnh phúc đúng không? Hãy coi đó như món quà tôi tặng lại cho em nhé. Cảm ơn em về số t.iền. Đúng là với nhà em nó chẳng thấm vào đâu, vì thế coi như t.iền em bỏ ra để mua cảm giác sung sướng đêm qua và mua bài học đắt giá về tình yêu cho mình. Chào ngốc!”.
Dung khóc ngất đi… Khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong ngôi nhà của mình. Dung cũng không biết vì sao mình về được nhà, có lẽ là do… bố mẹ cô!
Theo Khampha
Hãy để trái tim em được ngủ yên!
Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Ngày đó khi em còn là cô bé tròn 20 với trái tim nhân hậu, căng tròn nhựa sống... những ước mơ trong em chất đầy trang nhật ký. Anh cùng em bước qua bao buồn vui, thăng trầm t.uổi học trò em yêu quý anh biết mấy. Em xích gần với anh hơn qua những câu chuyện gia đình anh kể: "Đ ước gia đình mình cũng có một giờ cơm sum vầy, vui vẻ vang tiếng cười nói như gia đình H, nhà Đ lúc nào cũng ăn cơm với nước mắt", em dường như hiểu và thương anh hơn. Ngày đó em đâu biết tình yêu là gì nhưng rồi em cũng cảm nhận được tình yêu thương anh dành cho em.
Anh đã cùng em vượt qua bao khó khăn trong thời sinh viên. Những chuyến xe buýt 2 tiếng đồng hồ mới gặp mặt được và cả những lần em đạp xe dường như một buổi sáng chỉ để lên thăm anh. Những năm tháng sinh viên của anh rồi cũng trôi qua, anh cố nán lại cho tới ngày sinh nhật của em mới đi ra Bắc làm việc. Em thật bình tĩnh, không rơi một giọt nước mắt nào khi tiễn anh lên xe, thế nhưng anh đâu biết khi em về với phòng trọ giọt nước mắt chực trào trên đôi mi thất thanh gọi: "anh ơi"... Những tháng ngày sinh viên em không có một người thân nào nơi thành phố chật hẹp ấy, nguồn động viên lớn nhất vẫn là anh. Em tự dặn bản thân cố gắng chăm ngoan học giỏi, không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ và anh.
Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu (Ảnh minh họa)
Bao nỗi nhớ em phải cất giấu vào trang nhật ký, đôi lúc em vừa viết và vừa khóc. Những lúc đó em cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng nơi đất Sài Thành. Sinh nhật 22 ấy là lần sinh nhật không có bánh kem, không có nến nhưng có anh đón cùng em và cũng là ngày yêu thương trọn vẹn cuối cùng. Anh đã rời xa em mãi mãi không một lý do dành riêng cho em. Trái tim em quặn thắt nghĩ về anh, cảm giác như mình bị đối xử thật tê, em đã chạy xe một mình mỗi khi đi làm thêm về cùng những giọt nước mắt rơi lã chã trong đêm khuya. Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu. Thứ tình cảm mà bấy lâu nay em cứ dối lừa cảm xúc. Hay vì em sợ mất anh, ích kỷ giữ anh cho riêng mình? Hay em dặn lòng mình cố nắm giữ và quý trọng những gì mình đang có?
Đã bao giờ anh hiểu được cái cảm giác tiễn người mình yêu thương nhất lên một chuyến xe đi xa và sẽ rất lâu nữa mới gặp lại? Cái cảm giác người ở lại anh biết không? Một cô gái mạnh mẽ như em cơ mà, em vượt qua được. Em đã là nguồn động viên lớn nhất để anh cố gắng học thế nhưng anh đã để em ở lại lúc em cần những lời động viên nhất. Mọi chuyện đã qua và sẽ trở nên tốt đẹp, em đã gói gém tất cả vào quá khứ, khóa chặt lại những trang nhật ký em viết dành riêng cho anh. Em sẽ yêu một người khác, nơi ấy em thấy được bình yên, ấm áp. Trái tim em xứng đáng được như vậy anh à.
Em đã không sai khi gạt bỏ lòng tự trọng một bên để níu kéo anh, và giờ đây em nhận ra rằng người đáng phải khóc với những nỗi đau chưa kịp đặt tên ấy là anh bởi anh đã mất đi người hiểu và yêu thương anh nhất. Trong quá khứ anh vẫn mãi là anh nhưng hiện tại anh là người dưng anh ạ. Chúng ta không thể gặp mặt và cũng không thể là bạn thân như anh muốn. Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Theo VNE
Em đã ngã vào vòng tay người khác "Anh hãy quên em đi,em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em". Vậy là mình đã chia tay nhau được hơn một năm rồi em nhỉ? Chính xác là 1 năm 1 tháng 11 ngày rồi em à! Cái ngày định mệnh ấy anh không bao giờ muốn nghĩ đến.Thời gian mình quen...