“Bỏ tiề.n để mua lấy niềm đau em nhé”
Dung thiếp vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi sau khi Dung đã… trở thành người đàn bà của Hân.
Thùy Dung là cô tiểu thư chính hiệu. Dung xinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có. Bố mẹ Thùy Dung làm kinh doanh, giàu có, và điều quan trọng Dung là cô con gái duy nhất của hai ông bà. Bởi thế mà ngay từ nhỏ, Dung đã quen với những câu nói: “Sau này ai lấy được con bé Dung chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo”. Nhưng Dung không quan tâm những điều đó.
Dung sống mộng mơ, hồn nhiên và khao khát tìm được một tình yêu lãng mạn như trong chuyện cổ tích. Cô gái tuổ.i đôi mươi ấy được nuôi dưỡng trong một sự bao bọc quá hoàn hảo nên không biết ở ngoài kia, cuộc đời đầy rẫy nhưng thách thức và lừ.a lọ.c. Bởi thế mà lần đầu tiên biết yêu, Dung đã vấp ngã, ngã đau!
Đó là chuyến đi du lịch dài ngày tại một vùng biển mà bố mẹ cùng Dung đi thưởng ngoạn. Cả chuyến đi, cảnh sắc nơi cô đến không phải là điều ấn tượng với Dung mà chính là anh chàng hướng dẫn viên điển trai. Dung chế.t mê, chế.t mệt cái giọng nói ngọt ngào của Hân. Hân quá khéo léo và tinh tế khiến một cô gái quen được nuông chiều như Dung cảm thấy xao động. Và rồi kết thúc chuyến đi, Hân có số của Dung. Nó bắt đầu cho một chuyện tình diễn ra phía sau đấy!
Hân thường xuyên điện thoại cho Dung, nhắn tin nói những lời yêu thương khiến Dung sung sướng và hạnh phúc. Yêu Hân, Dung được đi tới rất nhiều nơi mà trước giờ một cô gái tiểu thư như Dung chưa từng đặt chân đến. Mọi thứ với Dung đều quá mới mẻ và thú vị. Dung cảm thấy mình đang sống một cuộc đời thực sự từ khi yêu Hân.
Thế nhưng trớ trêu thay khi Dung giới thiệu Hân với gia đình, bố mẹ cô tuyệt nhiên không đồng ý. Dung khóc như mưa không hiểu vì sao bố mẹ lại ngăn cản một người đàn ông tuyệt vời như Hân. Hân có gì sai? Hân có gì không tốt để bố mẹ lại ra sức ngăn cản như vậy? Càng nghĩ Dung càng cảm thấy hận bố mẹ vì đã ngăn cấm mối tình đầu của cô.
Kinh nghiệm của nhưng người nhiều năm làm việc trên thương trường khiến bố mẹ Dung không có lòng tin vào Hân. Nhưng ông bà càng ngăn cấm thì Dung càng như thiêu thân lao vào lửa. Dung nghĩ bố mẹ mình không đồng ý là vì chê Hân nghèo, chê gia đình Hân không môn đăng, hậu đối với sự giàu có của bố mẹ Dung. Cứ nghĩ như vậy thì Dung lại càng cảm thấy yêu và muốn hi sinh mọi điều cho Hân.
Mặc cho bố mẹ ngăn cấm, Dung vẫn cứ yêu Hân. Cô sợ làm tổn thương người mình yêu nên tìm mọi cách để che giấu sự thật bị gia đình phản đối đó. Nhưng trái lại, Hân tỏ ra rất điềm tĩnh. Anh luôn động viên Dung, khuyên cô không nên cãi cự cha mẹ vì điều đó chỉ càng làm cho hình ảnh của Hân trong mắt bố mẹ thêm xấu đi mà thôi. Hân nói thời gian sẽ khiến cho bố mẹ em hiểu được con người anh là như thế nào. Những lời Hân chia sẻ càng khiến Dung chế.t mê, chế.t mệt người đàn ông hiểu biết, đứng đắn.
Yêu nhau được gần 1 năm, Hân vẫn kiên trì tình yêu trong sự bí mật. Càng yêu Dung càng cảm thấy bất mãn về sự ngăn cấm của bố mẹ mình. Dung thấy Hân là người đàn ông “không thể đào đâu ra trên đời này” bởi lẽ yêu nhau ngần ấy thời gian chưa một lần Hân trách cứ Dung. Anh luôn ngọt ngào, dịu dàng và tuyệt đối không bao giờ đòi hỏi Dung “chuyện ấy”. Dung thấy hạnh phúc quá đỗi khi bên anh.
Video đang HOT
Bố mẹ Dung biết chuyện cô vẫn còn đi lại với Hân nên tìm cách ngăn chặn. Quá cáy cú, Dung dọn ra ngoài ở để chứng minh cho bố mẹ thấy mình đã lớn và dám sống hết mình cho tình yêu. Dung thuê một căn nhà nhỏ xinh và nghĩ rằng Hân sẽ rất vui khi cô kiên quyết bảo vệ tình yêu tới như vậy. Nhưng không, khi Hân nghe cô báo qua điện thoại, anh đến nơi và bắt Dung phải quay về:
- “Em không được phép làm như vậy. Em làm thế sẽ khiến bố mẹ nghĩ anh xúi bẩy em. Bố mẹ sẽ nghĩ như thế nào về anh? Chắc chắn sẽ không bao giờ có ấn tượng tốt. Nếu em thương anh thật lòng thì quay về đi”.
Không còn cách nào khác, Dung quay về nhà và tự nhủ với lòng cả đời này sẽ không bao giờ yêu người đàn ông nào khác ngoài Hân. Chuyện tình của họ lại tiếp tục trong sự thậm thụt. Hân vẫn thường động viên Dung: “Em không cần phải lo cho anh. Anh không cảm thấy thiệt thòi điều gì cả bởi vì được yêu em đã là một niềm hạnh phúc rồi. Anh chẳng có gì phải hối tiếc”.
*****
Buổi chiều hôm ấy, Dung điện thoại cho Hân muốn đi chơi nhưng anh từ chối. Đây là lần đầu tiên Dung muốn mà Hân không đáp ứng:
- “Anh xin lỗi nhưng… hôm nay không được rồi. Gia đình anh ở quê có chút chuyện. Anh không còn tâm trí đâu để đi chơi cùng em nữa. Em thông cảm nhé. Hôm khác anh sẽ đưa em đi”.
Chỉ một câu nói đó của Hân thôi đã khiến Dung lo sốt vó. Dung lao đến bên Hân và thấy anh tiều tụy. Điều đó làm cho trái tim Dung như có ai bóp nghẹt. Phải gặng hỏi mãi Hân mới chịu nói rằng mẹ anh ở quê bị bệnh, cần một khoản tiề.n lớn để phẫu thuật. Vậy là chẳng ngại ngần, Dung về nhà, tìm cách… “giấu bố mẹ mang đi”.
Dung không quá khó khăn để lấy được một khoản tiề.n không hề nhỏ của bố mẹ và mang ra khỏi nhà. Khi Dung cầm tiề.n đến đưa Hân. Hân đã bật khóc. Anh nói không muốn lợi dụng cô, càng không muốn bố mẹ cô thêm hiểu lầm. Sự đứng đắn đó của Hân khiến cho Dung thấy tin tưởng:
- “Bố mẹ em làm ăn khá nên với họ số tiề.n này chẳng thấm là bao. Nhưng bố mẹ anh thì khác. Chúng mình yêu nhau, hai đứa như một đâu có gì phải ngại”.
- “Đêm nay, em ở bên anh được không. Anh thấy cô đơn lắm”.
Vậy là Dung gật đầu. Đêm hôm ấy, hai người thuê một căn phòng khách sạn để ở. Đó là đêm đầu tiên Dung ở với một người đàn ông. Cô cảm thấy hạnh phúc và không có gì phải hối tiếc. Dung thiếp vào giấc ngủ với một nụ cười trên môi sau khi Dung đã… trở thành người đàn bà của Hân.
Sáng hôm sau, Dung tỉnh dậy và không thấy Hân đâu. Cô cảm thấy lo lắng. Nhưng rất nhanh thôi, Dung nhìn thấy trên bàn mẩu giấy nhỏ: “Đêm qua em đã hạnh phúc đúng không? Hãy coi đó như món quà tôi tặng lại cho em nhé. Cảm ơn em về số tiề.n. Đúng là với nhà em nó chẳng thấm vào đâu, vì thế coi như tiề.n em bỏ ra để mua cảm giác sung sướng đêm qua và mua bài học đắt giá về tình yêu cho mình. Chào ngốc!”.
Dung khóc ngất đi… Khi cô mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong ngôi nhà của mình. Dung cũng không biết vì sao mình về được nhà, có lẽ là do… bố mẹ cô!
Theo Guu
Tuổ.i 18 gửi Tuổ.i 20 !
Xin chào, Tôi - cô gái 20 đằm thắm trẻ trung và xinh đẹp. "Tôi" này, khi ở tuổ.i 20 cô phải ghi nhớ trong đầu rằng : Dù cho giông bão kéo đến cuồn cuộn, cuốn hết thảy những thứ vật chất đi, cô vẫn còn gia đình, vẫn còn bạn bè, vẫn còn người để yêu...biết chứ?
Tôi biết, khi cô bước hết 1/3 của quãng đời,chắc là cô sẽ nuối tiếc những tháng ngày rong chơi, cắp sách đến trường, nuối tiếc những tháng ngày vùi đầu vào ngôn tình và đi khắp phố phường khi buồn chán, đúng không ?
Nhưng đừng vội, cô còn cả con đường dài cơ mà ! Còn những ngõ ngách Sài Gòn chưa khám phá, còn những miền đất giấc mơ chưa đặt chân, còn những món ngon chưa được nếm, còn những buồn vui chưa trải nghiệm, còn chút tuổ.i trẻ..chưa đi qua.
Tôi biết, nếu như cô còn đi học,thì có thể cô sẽ học đại học hoặc cao đẳng gì đó rồi. Mà nếu như cô đã tạm ngưng khoảnh khắc làm sinh viên thì chắc giờ cô đang bù đầu với cuộc sống lo toan và những khoản chi tiêu cho bản thân phía trước. Cô có là sinh viên hay là người bươn chải, dù là ai, tôi biết cô vẫn hằng ngày cố gắng phấn đấu cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Đừng ngừng nâng cao chất lượng cuộc sống, quan trọng nhất vẫn là đừng bao giờ nản lòng, cô hãy tin và phải tin mình làm được.
Cô thuộc cung Cự Giải, cho nên yếu mềm vô cùng, dễ bị tổn thương và luôn ghi nhớ tổn thương sâu sắc, những khoảnh khắc với niềm đau nó cứ chạy mãi chạy mãi như một thước phim ở trong tim vậy. Nếu như ở tuổ.i 20 và đang có người để yêu, cho dù có chịu bao nhiêu tổn thương, cô hãy cứ yêu đi, vì yêu là không giới hạn, là sự hi sinh không tính toán.Hãy cứ yêu trong khi còn trẻ, để khi làm vợ, làm mẹ tình yêu ấy đủ lớn sẽ hoá thành trách nhiệm và tình thương.
Tôi ơi, cô đừng ngại cho đi lòng nhân ái, đừng ngại rằng người ta sẽ hãm hại hay dùng những thủ đoạn với mình, luôn truyền đạt tình thương với những người khốn khổ, giúp họ bằng cách này hay cách khác. Vẫn phải giữ " thú vui " nuôi chó, cho dù người yêu không có nhưng chó là phải có một con, bởi vì những khi cô buồn, chúng sẽ biết cách an ủi cô, chẳng hạn như dụi đầu vào lòng cô chỉ để nói rằng chúng đói, như thế thôi đã đủ ấm áp rồi, phải không ?
Tôi à, cuộc sống không bao giờ là muôn màu cả, cũng chẳng phải con đường bằng phẳng trải đầy hoa đâu, cuộc sống là những chuyến đi, những trải nghiệm thú vị, hãy biết tận hưởng từng trang giấy, viết nên bao uớc mơ và sứ mệnh, hãy sống đúng ở tuổ.i 20 - đầy nhiệt huyết năng động, đừng vùi mình vào những khoản tối, nếu có vấp ngã, phải biết tự mình mà đứng lên, tránh phụ thuộc vào người khác nhiều quá, để rồi sau này phải tự hào với chính bản thân, cô đã hoàn thành đúng cuộc sống của chính mình.
Đừng bao giờ phán xét người khác khi chưa biết nguyên do, hãy nhìn sự việc cũng như cuộc sống bằng cặp mắt sáng suốt và tinh anh, đừng đặt chiếc kính cận vào đôi mắt, như thế sẽ không xinh đâu, ví như đã đeo một chiếc kính vào đôi mắt phải biết chọn kính không mờ ảo, vẫn đủ ánh sáng để nhìn đường đi, đeo nhầm kính, đi nhầm đường. Cô chỉ có một cuộc đời để sống, chỉ có duy nhất một lần tuổ.i 20, hãy tận hưởng những gì là tuổ.i trẻ, ưu phiền hay vui sướng, bay nhảy hay đứng yên, miễn sao làm những gì mình thích là được.
Nhớ đấy, cô gái tuổ.i 20, lúc này phải biết chín chắn hơn tôi bây giờ, phải biết suy nghĩ cho mai này, không được lêu lổng rong chơi, tháng ngày này là để trải nghiệm,tích cóp chút kinh nghiệm vào vốn sống nhỏ bé của mình.
Đừng tự ti vì vẫn còn béo, vì béo tròn khoẻ mạnh thì vẫn xinh, nhưng nếu đã mi nhon hơn một chút, phải biết chăm sóc bản thân hơn, thân thể này cha mẹ cho, có hi sinh thì cũng trả cha mẹ, chớ hàn.h h.ạ mình vì những người không đâu.
Nếu như cô vẫn còn hay mít ướt, thì đừng lo, hãy cứ mít ướt với bản thân nhưng đừng yếu đuối để người khác nhìn thấy là được.
" Bản thân buồn để bản thân biết, đừng cho ai biết, họ cười ."
Tôi dành tặng cô những lời này, cốt cũng chỉ muốn cô yêu đời lên, đừng suy nghĩ nông cạn, cuộc đời còn dài, còn những đường đi gập ghềnh chưa bước tới, hãy cố gắng tiến lên mà sống, chớ gục ngã ... " tôi " ơi !
Thân gửi cô ( 20 tuổ.i ).
Kí tên :
Tôi béo ( 18 tuổ.i )
Theo iblog
Bí ẩn của làn nước Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền sông biết bao nhiêu là chuyện đời đã diễn ra. Nhất là về đêm, trên làn nước của dòng sông quê hương tôi lấp lánh hằng hà những đốm sáng bí ẩn, có cả điều bí ẩn của đời tôi. Năm ấy, nhằm trúng đỉnh...