Bỏ phố về quê, tôi dùng hết số t.iền nhiều năm tiết kiệm được và quàng thêm 1 khoản nợ lớn
Nếu biết trước về quê khởi nghiệp sẽ cực khổ vất vả thế này thì tôi đã không về nữa.
Suốt 14 năm làm việc ở thành phố, tôi có được khoản t.iền tiết kiệm là 500 triệu. Bạn bè khuyên tôi mua trả góp căn hộ chung cư, sau đó lấy vợ để yên bề gia thất bởi tôi cũng 37 t.uổi rồi, chẳng còn trẻ gì nữa.
Nhưng tôi lại không có suy nghĩ như đám bạn, tôi muốn kiếm được nhiều t.iền hơn nữa rồi mới tính chuyện cưới vợ. Mấy năm gần đây, công việc ở thành phố không được thuận lợi, thu nhập giảm sút, tôi tính chuyển về quê thuê đất mở trang trại chăn nuôi.
Từ trước đến nay, tôi luôn định hướng về quê, tôi thích lối sống tình cảm của bà con hàng xóm. Ở đó có bố mẹ và anh chị em tôi, mỗi khi nhà có việc là mọi người lại có mặt đông vui.
Được gia đình ủng hộ, đầu năm vừa rồi, tôi đã về quê để làm kinh tế. Qua tham khảo vài người làm nông, tôi được biết nhu cầu thực phẩm gà và lợn đang rất cao. Vì chưa có kinh nghiệm chăn nuôi nên làm đến đâu tôi tự mày mò học hỏi đến đấy. Lứa lợn đầu tiên bị dịch bệnh c.hết hơn 1 nửa, lứa gà thì mua phải giống kém chất lượng nên bán không đủ bù chi.
Video đang HOT
Giờ thì trắng tay, lại quàng thêm 100 triệu t.iền nợ. (Ảnh minh họa)
Không chịu đầu hàng trước khó khăn, sau lần đầu thất bại, tôi đã rút nhiều kinh nghiệm quý báu cho mình. Đợt tái đàn lần thứ 2, tôi kiểm soát được bệnh tật và chất lượng con giống. Thế nhưng đến lúc thu hoạch thương lái trả rẻ, thu không đủ trả t.iền cám, tôi do dự chưa muốn bán.
Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng có thương lái trả giá cao và tính ra nếu bán hết tôi sẽ lời được khoảng 50 triệu. Tuy con số không cao như mong đợi nhưng là tin vui, vạn sự khởi đầu nan.
Thế nhưng, bán lợn được 2 tuần mà chưa thấy thương lái trả t.iền. Tôi lo lắng tìm đến nhà thì biết được vợ chồng anh ta đang trong tình trạng vỡ nợ. Tôi gọi nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng anh ta cũng chịu bắt máy. Anh ấy hứa chắc chắn sẽ trả cho tôi không thiếu 1 đồng, hãy cho anh ta thêm thời gian.
Mấy hôm nay tôi như ngồi trên đống lửa. Toàn bộ số t.iền tiết kiệm trong 14 năm qua, tôi đã đổ hết vào khởi nghiệp, bây giờ có nguy cơ không đòi được thì trắng tay, lại quàng thêm 100 triệu t.iền nợ. Tôi phải làm gì tiếp theo đây?
Nhắc nhở chồng tiết kiệm để sinh con, tôi nhận lại câu trả lời như sét đ.ánh ngang tai
Ban đầu, tôi cũng thích thú với lối sống phóng khoáng, vô tư lự của anh, nhưng dần dần tôi cảm thấy lo lắng.
Tôi luôn biết Lực là người thích hưởng thụ, từ lúc mới quen nhau, anh đã thể hiện rõ điều đó. Làm được bao nhiêu, anh tiêu hết vào những bữa ăn trong các nhà hàng sang trọng, những chuyến du lịch đắt đỏ và cả những món đồ hiệu có giá trên trời. Ban đầu, tôi cũng thích thú với lối sống phóng khoáng, vô tư lự của anh, nhưng dần dần, khi cuộc sống vợ chồng ngày càng đi vào ổn định, tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Bằng chứng rõ ràng nhất về cách tiêu t.iền của anh là chuyến du lịch đến Châu Âu năm ngoái. Anh không ngần ngại chi một khoản lớn để thăm thú từ Paris đến Rome, mà không hề để ý đến tài khoản ngân hàng đang cạn kiệt. Kỳ nghỉ không chỉ đầy ắp kỷ niệm mà còn là khoản nợ tín dụng khi trở về.
Một lần khác, trong cuộc tụ họp nhóm, chúng tôi cùng ăn tối trong nhà hàng, anh đã lên tiếng sẽ bao toàn bộ chi phí bữa ăn để thể hiện sự phóng khoáng và có t.iền của mình. Dường như không tháng nào anh không mua một món đồ mới cho bộ sưu tập giày của mình, mỗi đôi giày có giá ngang ngửa nửa tháng t.iền nhà.
Chồng nói rằng mình kiếm được t.iền để hưởng thụ chứ không phải để vào két sắt. (Ảnh minh họa)
Khi tôi nhẹ nhàng nhắc nhở anh về việc nên tiết kiệm hơn cho tương lai, anh chỉ cười và nói rằng: "Cuộc sống thì ngắn ngủi, sao phải lo lắng về ngày mai chứ? Nay được ăn chắc gì mai đã có mà ăn, thế nên cứ tận hưởng đi em". Anh không hề hiểu nỗi lo của tôi. Tôi lắc đầu thở dài: "Chúng ta không tiết kiệm thì sau này có con sẽ thế nào? Chi phí nuôi dưỡng 1 đ.ứa t.rẻ lớn lắm".
Anh phẩy tay bảo tôi: "Ôi dào, em đừng lo, sau có con thì mình bớt đi du lịch lại, lấy t.iền đó lo cho con là được mà".
Cách anh giải quyết mọi vấn đề tôi đưa ra rất chóng vánh nhưng chẳng có gì là đáng tin cả. Giờ trong tay không có khoản tiết kiệm lớn nào, cứ làm đến đâu tiêu đến đấy thế này thì sau có việc cần gấp thì biết làm sao? Chồng tôi lại chốt 1 câu như sét đ.ánh ngang tai: "Đi vay". Ý của anh là cứ vay rồi làm trả, vay anh em bạn bè người thân hoặc vay ngân hàng. Anh chẳng lo lắng nếu công việc không suôn sẻ thì lấy gì trả nợ?
Cuộc tranh cãi bắt đầu từ đó. Cứ mỗi lần tôi đề cập tới việc tiết kiệm là anh lại chống chế rằng mình kiếm được t.iền để hưởng thụ chứ không phải để vào két sắt hay nằm im trong tài khoản. Cứ thế này thì tôi thật sự không dám sinh con cho anh!
Vừa hết Tết, bố mẹ chồng đùng đùng bỏ về quê chỉ vì lý do g.ây s.ốc Trước Tết hai tháng, vợ chồng tôi đón mẹ chồng dưới quê lên ở chung. Thế nhưng, chỉ vừa hết Tết, mẹ chồng đã đòi về quê sống vì một lý do g.ây s.ốc. Chồng tôi là con một trong gia đình, bố chồng đã mất sớm, chỉ còn mẹ. Trước Tết 2 tháng, hai vợ chồng đã xây được căn nhà mới,...