Bố mẹ vợ lên chơi ở lại 3 ngày, gia đình tôi liền xảy ra chuyện, tôi biết nguyên nhân nhưng chỉ dám cay cú trong lòng chứ không thể cãi
Ngay tối đó, tôi nghe được bà nói chuyện riêng với con gái. Vợ tôi được mẹ “nhồi” vào đầu tư tưởng đó thì thấm thía lắm.
Lương của tôi được hơn 40 triệu mỗi tháng, trong khi vợ chỉ khoảng 12-13 triệu. Tính vợ tôi thì tiêu xài hoang phí, cứ có tiề.n trong túi là mua sắm không biết điểm dừng. Hồi đầu cưới xong thì tôi cũng ngoan ngoãn nộp hết lương cho vợ giữ, trông cậy vào khả năng quản lý tài chính của cô ấy, hi vọng vợ sẽ tiết kiệm tốt để sớm mua được nhà. Nhưng không ngờ, sau 2 tháng, tôi đã phát hoảng.
Tháng nào vợ cũng hỏi: “Anh còn đồng nào không, đưa em đóng tiề.n điện” hoặc: “Anh chuyển cho em 3 triệu ngay nhé, em trả tiề.n ship”… Tôi hỏi 40 triệu chồng đưa đâu? Vợ tỉnh bơ trả lời: “Em tiêu hết rồi. Bao nhiêu thứ phải mua sắm đấy, anh không thấy à?”.
Thế nên sau đó, tôi phải ngồi lại với vợ, nghiêm túc phân chia việc quản lý tiề.n bạc và chi tiêu trong gia đình. Tôi sẽ đưa vợ mỗi ngày 200 ngàn để lo tiề.n thức ăn. Muốn mua gì khác thì cô ấy phải nói trước để tôi xem xét, nếu được thì tôi sẽ chuyển tiề.n, còn không được thì thôi. Cố gắng mỗi tháng 2 vợ chồng chỉ chi tiêu hết 15 triệu (bao gồm cả tiề.n thuê nhà và điện nước).
Tuy nói thế, nhưng tháng nào vợ cũng hỏi xin thêm vài triệu, khi thì “Kem chống nắng và sữa rửa mặt của em hết rồi, cho em xin 2 triệu để mua”, lúc lại “Em cần váy mới đi ăn cưới đứa bạn học, không thể kém chúng nó được” rồi “ Xe em hết xăng, hỏng lốp nên em bảo dưỡng luôn, hết 1,5 triệu”, “Văn phòng tổ chức đi ăn hải sản, mỗi người đóng 500 ngàn”… Toàn những thứ không thể không chi tiề.n ra được. Thế nên tháng nào cũng đi bay 20 – 22 triệu. Đây là tôi còn gạt bỏ nhiều thứ vợ đề xuất rồi đấy! Nhưng chí ít thì chúng tôi vẫn tiết kiệm được 30 triệu mỗi tháng. Đây cũng là con số không nhỏ đối với các cặp vợ chồng trẻ.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Vợ chồng ăn ý với nhau được 1 năm, để ra được hơn 300 triệu, thì hôm vừa rồi, bố mẹ vợ lên chơi ở lại 3 ngày nên biết chuyện. Bởi vì hôm nào cũng thấy tôi đưa tiề.n cho vợ đi chợ, và hôm nào cũng là vợ gọi tôi trả tiề.n ship, tiề.n điện nước, một số việc khác nữa nên mẹ vợ hỏi và biết tình hình trong nhà.
Ngay tối đó, tôi nghe được bà nói chuyện riêng với vợ tôi. Bà bảo vợ tôi “ngu ngốc”, để chồng nắm hết tiề.n bạc như thế thì sau này chồng ra bên ngoài léng phéng, về đòi b.ỏ v.ợ thì vợ trắng tay. Rồi lại đàn ông cầm tiề.n trong người dễ sinh hư. Bà lấy luôn ví dụ về bản thân. Trong nhà thì bà nắm hết tiề.n bạc nên nói gì là ông nghe răm rắp. Trái ý bà là bà cho ra đường ở luôn, nên gia đình luôn hạnh phúc, gắn bó với nhau mấy chục năm trời, ông chưa từng đối xử tệ với bà…
Vợ tôi được mẹ “nhồi” vào đầu tư tưởng đó thì nghe thấm thía lắm. Lúc quay lại giường, cô ấy liền nằng nặc đòi giữ sổ tiết kiệm và từ giờ sẽ quản lý tài chính. Mặc cho tôi giải thích rằng vợ không có khả năng giữ tiề.n, có phải tôi chưa từng cho cô ấy thử sức đâu, chẳng qua cô ấy không làm nổi. Chồng giữ thì cũng là tài sản chung của 2 người, vợ không thiệt đi đâu mà sợ. Nhưng vợ tôi nhất quyết đòi cầm, còn tỏ ra giận dỗi tôi, cho tôi thời hạn 2 ngày suy nghĩ, nếu không thì cô ấy sẽ bỏ về nhà mẹ đẻ.
Khổ thật đấy, tôi biết làm gì để vợ hiểu hoàn cảnh gia đình mình khác với bố mẹ đây? Đưa cho vợ thì tôi dám chắc còn lâu mới mua được nhà, khi cần tiề.n có lẽ còn không “bói” nổi ra một đồng. Nói sao cho vợ tôi từ bỏ ý định này hả mọi người?
Bố mẹ vợ lên chơi, chồng mang mấy cọc tiề.n ra tuyên bố một điều làm tôi chỉ muốn l.y hô.n
Tôi chỉ muốn l.y hô.n ngay vì không thể chịu đựng thêm chồng được nữa, nhất là hành động của anh ta với bố mẹ vợ.
Tôi kết hôn cách đây 6 năm, cuộc sống gia đình luôn ổn định. Vợ chồng tôi sớm có nhà riêng, sống tự do và hài lòng với những gì mình đã đạt được. Chồng tôi là dân làm ăn buôn bán, anh ấy khá nhạy bén trong kinh doanh nên thu nhập khá. Còn tôi làm nhân viên văn phòng cho một công ty lớn, mức lương cũng ở mức trung bình trong thành phố.
Dù không phải sống cảnh làm dâu nhưng tôi vẫn luôn quý trọng bố mẹ chồng, thường xuyên hỏi han, gửi quà. Vợ chồng tôi rảnh là về nhà nội chơi vì chồng tôi rất gắn bó với quê hương, anh ấy không thích đi đâu ngoài về quê. Bố mẹ chồng cũng quý trọng con dâu, ông bà hài lòng vì có người con dâu luôn hết lòng vì nhà chồng.
Tôi toàn tâm với nhà chồng như vậy nhưng chồng lại tỏ ra dửng dưng với nhà vợ. Anh ấy rất ít khi đưa vợ con về nhà ngoại, chỉ dịp Tết hoặc dịp quan trọng nào đó buộc phải về. Còn lại là tôi và con tự về, cũng thấy thoải mái mặc dù bố mẹ và họ hàng không thấy chồng tôi đâu là hỏi han, thắc mắc. Tôi cũng đã quen, chứ đi cùng chồng mà anh ấy không muốn, lại tỏ vẻ khó chịu, tôi lại mất mặt với họ hàng.
Trong đời sống hàng ngày, tôi và chồng không có những xung đột, cãi cọ nào. Chúng tôi phân định rõ công việc của mỗi người, hỗ trợ nhau những lúc cần thiết. Nhờ vậy mà gia đình yên bình, tập trung cho công việc và duy trì gia đình hạnh phúc. Tôi khá hài lòng với hôn nhân của mình, chỉ có một tật xấu của chồng khiến tôi khó có thể chấp nhận được.
Sốc khi chứng kiến hành động ngạ.o mạ.n của con rể với bố mẹ vợ. Ảnh minh họa
Cuối tuần vừa rồi bố mẹ đẻ tôi có lên chơi, thăm con cháu. Đã lâu rồi bố mẹ tôi mới lên, mặc dù hai chúng tôi ở riêng. Tôi và các con vui mừng, còn chồng tôi lại khá dửng dưng. Bố mẹ tôi chọn ngày nghỉ lên chơi để không ảnh hưởng tới công việc của các con. Vậy mà chồng tôi bình thường ở nhà, nhưng hai hôm đó lại lấy cớ bận việc.
Chồng mải mê ăn nhậu, đến tối muộn mới về, ăn nói lung tung, khen bố mẹ vợ nhưng thực ra không khác gì chê trách: "Bố mẹ lên đây thấy vợ chồng con có khổ không? Con thì đi tối ngày cũng chỉ để kiếm miếng cơm manh áo cho gia đình, còn đưa vợ tiề.n để dịp lễ, Tết gửi về biếu ông bà ngoại. Bố mẹ cứ ở luôn đây đi, để vợ con khỏi suốt ngày chỉ nghĩ đến về quê ngoại".
Rồi chồng tôi mượn rượu để khoe khoang, gây sự với vợ và bố mẹ vợ. Anh ta cứ tỏ ra mình là người trách nhiệm với gia đình, quý mến nhà ngoại... Nhưng thực chất là đang giễu cợt, mỉ.a ma.i nhà vợ thì đúng hơn. Chồng tôi còn mở tủ, lấy ra mấy cọc tiề.n và tuyên bố: "Con có đầy tiề.n, thừa sức nuôi bố mẹ. Nếu không chê con nghèo thì bố mẹ ở luôn đây đi, cho vợ con đỡ phải về quê ngoại".
Trước mặt bố mẹ tôi cố giữ bình tĩnh, trong lòng giận chồng nhiều lắm. Đêm hôm đó, tôi và chồng dù không to tiếng nhưng nổ ra nhiều tranh cãi. Chồng tôi còn thẳng thừng: "Từ giờ trở đi, nhà cô thì cô lo, nhà tôi thì tôi lo. Cô không về nhà nội cũng được, tôi chẳng cần cô vác mặt về nhà tôi".
Tôi rất sốc trước thái độ của chồng với bố mẹ vợ và với vợ nữa. Tôi không biết bố mẹ đẻ tôi đã làm gì để rồi con rể lại thái độ, có những hành động ngạ.o mạ.n như vậy. Có vài lần tôi nghe chồng than trách không được nhờ nhà vợ, tôi nghĩ đó là trêu đùa, nhưng không ngờ đó lại là thật. Nhà chồng tôi cũng đâu có gì hơn nhà tôi đâu, giờ anh ta lại quay sang đổ lỗi, than vãn như vậy.
Từ hôm đó đến nay tôi nghĩ nhiều đến l.y hô.n, tôi không thể chịu đựng được người chồng như vậy nữa. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy thương con nên lại cố gắng chịu đựng. Tôi rất thất vọng về chồng, phải làm sao để anh ta tôn trọng nhà vợ? Nếu như tình trạng này không thay đổi, tôi có nên l.y hô.n không? Hãy cho tôi lời khuyên!
Trong lúc bệnh nằm bẹp dí trên giường, con gái liền gọi điện cho chồng cũ, tôi thoáng nghe cuộc nói chuyện của 2 người mà nước mắt không ngừng rơi Nghe được những lời của anh nói trong điện thoại mà tôi khóc không thể ngừng. Sau khi l.y hô.n, Tiểu Tịnh sống cùng con gái, đến khi con gái học mẫu giáo, Tiểu Tịnh phải thay đổi công việc để có nhiều thời gian chăm sóc con hơn. Tiểu Tịnh và chồng cũ thường gặp nhau trên đường đi đón con. Vậy...