Bố mẹ tôi suýt ngất khi anh trai đòi cưới gái nạ dòng hơn 7 tuổi
Bố mẹ tôi từng rất sốt ruột, thúc giục anh tôi cưới vợ, nhưng không ngờ, ngày anh đưa người yêu về ra mắt lại khiến bố mẹ tôi tái mặt.
Không khí gia đình tôi mấy ngày nay lúc nào cũng căng thẳng. (Ảnh minh họa)
Những ngày gần đây, gia đình tôi lúc nào cũng như nhà có đám, không khí căng thẳng, ngột ngạt, mẹ tôi hết mắng chửi lại đến gào khóc, rồi im lặng, bố tôi thì trầm tư, còn ông anh trai tôi vẫn ngang bướng, nhất định không chịu nghe theo lời bố mẹ.
Mọi chuyện bắt đầu khi anh trai tôi dẫn người yêu về ra mắt gia đình. Năm nay anh tôi 30 tuổi, có sự nghiệp vững vàng, là trưởng phòng kinh doanh của một công ty bất động sản có tiếng. Sở hữu ngoại hình sáng giá, cao 1m80, tính tình hòa đồng thân thiện, đã có rất nhiều cô gái từng đổ gục trước anh tôi. Thế nhưng anh vẫn không để ý một ai. Bố mẹ tôi sốt ruột về chuyện yêu đương, vợ con của anh, muốn mối lái, nhưng anh tôi cũng không chịu. Vài người nửa đùa nửa thật nói rằng: “trai đẹp thời nay thường yêu nhau” rồi gán anh tôi vào tập hợp “trai đẹp” ấy.
Bố mẹ tôi sinh con muộn, năm nay đã ngoài 60, nên lúc nào cũng muốn anh tôi lấy vợ để có cháu bế. Thế rồi, khi nghe tin anh kể, có bạn gái, bố mẹ tôi mừng như bắt được vàng, bảo đưa về ra mắt ngay.
Video đang HOT
Sau một thời gian úp mở, cuối cùng anh tôi cũng dẫn bạn gái về ra mắt cả nhà. Nhưng khi gặp, tôi hơi băn khoăn vì thấy chị ấy có vẻ lớn tuổi.
Khi mẹ tôi hỏi, thì biết, chị hơn anh tôi 7 tuổi và đã từng có một lần hôn nhân đổ vỡ.
Nghe đâu, chị bị chồng phản bội, nên đã ly hôn chỉ sau 1 năm chung sống. Họ chưa có con, chị sống độc thân từ đó đến nay.
Chị làm ở một công ty khác, nhưng cũng cùng lĩnh vực với anh tôi, cũng đã lên đến chức phó phòng. Nhìn chị không đến nỗi già, vẫn xinh đẹp, trẻ trung, nhưng đi với anh tôi thì đúng là chênh lệch về ngoại hình.
Ngay trong buổi ra mắt hôm đó, bố mẹ tôi đã kịch liệt phản đối 2 người, nhất là mẹ tôi. Còn anh trai tôi vẫn cầm chặt tay chị, khăng khăng nói rằng sẽ cưới người phụ nữ đó làm vợ.
Nếu đặt vào địa vị của bố mẹ tôi, thật khó để chấp nhận, tôi cũng đã thử nói chuyện với anh trai. Anh nói anh yêu và thương chị rất nhiều, cuộc đời chị đã chịu nhiều tổn thương vất vả, anh muốn là người khỏa lấp những nỗi đau đó trong chị. Anh tôi nói với tôi trong nước mắt, tôi hiểu cảm giác áp lực mà anh đang phải trải qua, nhưng cũng không biết phải làm sao nữa.
Mẹ tôi mấy ngày nay hết mắng chửi, giờ lại im lặng chẳng nói nửa lời, bà già đi trông thấy, mặt cũng gầy rộc, tôi nhìn mà xót lắm. Tôi ở giữa, hết khuyên anh lại đến khuyên mẹ, nhưng đều không ăn thua.
Tôi phải làm sao để gia đình lại êm ấm như trước kia đây?
Theo Kiến Thức
Tôi cũng thấy sai khi nhiều lần thúc giục bạn trai phấn đấu
Anh là người đầu tiên tôi yêu và tôi muốn cố gắng vì tình yêu đó nhưng chắc tôi đã trao niềm tin nhầm người.
ảnh minh họa
Tôi là người đã viết bài "Tôi có sai lầm khi thúc giục bạn trai phấn đấu". Tôi viết bài ở trạng thái căng thẳng nên có lẽ câu chữ có phần nặng nề nhưng mọi sự việc tôi kể hoàn toàn là thật. Sau mấy hôm đăng lên, đọc được lời khuyên, nhận xét của mọi người, tôi cũng nhận ra mình quá đáng khi cứ giục giã anh liên tục như vậy. Tôi chủ động nhắn tin xin lỗi anh vì những lời phũ phàng tôi đã nói, vì không thể hiện sự ghi nhận những cố gắng gần đây của anh, vì đã quá vội vàng khi thúc giục anh liên tục, áp đặt anh phải thế này thế kia. Tôi sai ở đâu thì tôi nhận.
Về phía bạn trai tôi, sau khi tôi nhắn tin xin lỗi, anh hẹn tôi ngay tối hôm ấy nói chuyện rõ ràng để hiểu nhau. Tôi đồng ý và đến tối mở mạng sẵn để đợi anh. Tuy nhiên anh đã cho tôi leo cây một cách ngoạn mục. Đến 10h tối anh chưa online, mặc dù tôi rất bực nhưng đồng thời cũng lo anh bị làm sao. Tôi nhắn tin hỏi anh có gặp chuyện gì không. Anh trả lời thản nhiên là bận đi ăn tối với bố mẹ và đang về nhà bố mẹ ở ngoại ô thành phố. Lúc đó quả tình tôi ức lắm, nếu anh bận anh có thể nhắn tin báo trước tôi, tại sao bắt tôi đợi cả tối như vậy. Rồi anh nhắn thêm tin thứ hai là hôm nay anh mệt và muốn đi ngủ, hẹn tôi ngày hôm sau nói chuyện. Tôi hỏi anh có phải anh muốn thử thách tôi không, tôi cũng xin lỗi anh lần nữa những gì mình không phải, nhưng anh có cần phải đối xử với tôi như vậy không, không một lời xin lỗi, anh cứ thản nhiên như vậy đấy. Rồi anh nhắn lại một tràng những lý do vì sao không thể nói chuyện. Anh không xin lỗi tôi, anh bảo tôi nếu muốn nói chuyện sớm với anh thì nên nhắn tin bảo trước. Tôi cảm giác tất cả cứ như trò đùa với anh, anh không trân trọng tình yêu này, khi tôi và anh đang ở mức rạn nứt cao độ như vậy mà anh vẫn không hề nghiêm túc. Anh nói đã đọc được bài tôi gửi lên đây và trách móc tôi nói sai về anh. Tôi hỏi anh sai ở đâu, nếu sai thì anh cứ viết bài đính chính gửi lên đây để mọi người có cái nhìn khách quan nhận xét, tôi sẵn sàng nghe chỉ trích từ thiên hạ, nhưng anh nói anh không thích làm vậy. Anh nói tôi viết bài để người ta chỉ trích anh không ra gì.
Rồi anh hỏi có phải tôi nặc danh mà viết thêm bài thứ hai ngay sau đó là "Bạn trai tôi an phận thủ thường quá" không? Tôi thật tình không hề liên quan đến bài viết đó, chỉ là rất tình cờ hai bài về cùng chủ đề đăng lên một lượt thôi. Anh nói ở bài kia, ngược lại cô gái bị chỉ trích quá trời. Anh nói anh giống như người bạn trai trong bài kia, anh cũng an phận thủ thường và tôi hiểu ý anh là tôi xứng đáng bị chỉ trích giống bạn gái trong bài đó. Anh nói chẳng cần viết bài đính chính vì trời giúp anh rồi, anh đọc comment của bài kia là đủ thấy an ủi. Tôi nói tình huống của hai bài đâu có giống nhau, nếu anh làm việc vất vả và không than vãn như anh bạn trong bài viết đó thì tôi đã không thèm thúc giục anh, có điều anh vẫn khăng khăng là y hệt. Anh nói kiếm được một tháng mười mấy triệu rồi, cần gì phải làm vất vả như anh bạn trong bài kia.
Về phía mình, tôi công nhận tôi đã sai vì thúc giục anh quá nhiều. Nhưng tôi không phải loại người ham tiền, tôi thúc giục anh chỉ vì muốn anh tốt lên, bản thân tôi chưa bao giờ bắt anh phải cho tôi cái gì. Yêu anh, tôi sẵn sàng bỏ qua những khác biệt, dù cách biệt địa lý, tuổi tác, dù anh chưa có gì trong tay khi đã 37 tuổi, tôi cũng không vì thế mà từ bỏ. Tôi không cần anh có nhà, có xe, chỉ cần anh chăm chỉ làm việc, lạc quan và bớt than phiền. Nếu anh muốn làm ăn, muốn đầu tư, cần có vốn thì cũng nên hạ cái tôi một chút mà khéo léo nhờ vả người khác, chứ không phải trông chờ vào sự tự nguyện của người ta. Còn nếu anh đã nói là anh chỉ an phận thủ thường, vậy thì anh hãy sống đúng tư tưởng đó, bớt than vãn đi. Tôi cũng đang nỗ lực để tiến lên với anh. Yêu xa như vậy tốn kém tình phí lắm chứ. Chúng tôi đã đi chơi khoảng 6,7 lần chỉ trong hơn một năm yêu nhau. Đi chơi chung chúng tôi chia sẻ công bằng gần như 50-50. Tôi không để anh phải trả cho tôi bất kỳ thứ gì trừ phi anh tự nguyện, còn tôi luôn đề nghị cưa đôi. Có mỗi lần đi chơi mới nhất đây, anh lần đầu tiên muốn chi trả toàn bộ nên nhất quyết nhét trả tiền khách sạn vô ví tôi, tôi lại đãi bù anh một bữa ăn sau đấy.
Anh là người đầu tiên tôi yêu và tôi muốn cố gắng vì tình yêu đó nhưng chắc tôi đã trao niềm tin nhầm người. Giờ đây, anh trách móc tôi, anh nói tôi chỉ hiểu sai về anh, không biết công nhận cố gắng của anh, thấy tôi khóc anh mới xin lỗi tôi vì đã để tôi phải đợi cả tối. Tôi trước giờ cũng mạnh mẽ lắm, hồi bé còn đánh nhau với con trai, mà sao từ hồi yêu anh trở nên bánh bèo vô dụng, hay khóc mỗi khi anh hiểu sai về con người tôi. Nếu ở gần nhau tôi đã không giục giã anh như vậy, vì bố mẹ tôi sẽ cho nhà để ở, chỉ cần lo làm ăn là xong. Nhưng đến với anh thì tôi biết sẽ phải tự lập hoàn toàn, tôi cũng xác định sẵn như vậy nên luôn ám ảnh phải kiếm tiền để tự lập. Bên nhà anh bố mẹ rất khá nhưng chặt chẽ, sẽ không cho anh gì hết nên tôi cũng nhiều lần động viên anh là hãy tự thân vận động, đừng trông đợi ở bố mẹ.
Tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ cho anh vay khoản tiết kiệm suốt mấy năm nay của mình để anh làm ăn khi nào thật sự cần. Tôi biết anh đợt này cũng vất vả, anh trách tôi không hiểu cho anh vì anh đang phải làm 6 ngày/tuần, tăng ca nhiều, tháng này anh còn được thưởng vì làm việc tốt. Sức khỏe của anh chỉ có vậy nên tối anh không thể làm thêm gì nữa. Anh cũng trách tôi không chịu tin anh là sẽ lo được cho tôi. Có lẽ mọi thứ đã chấm dứt với tôi rồi. Tôi tạm thời không muốn tiếp tục với anh nữa. Tôi vẫn thấy ấm ức vì anh. Tôi không chịu được cái cách anh nghĩ về tôi như tôi kể ở trên, rằng tôi chỉ nói sai về anh, rằng tôi nặc danh viết bài thứ hai, rằng tôi là kẻ tham lam, ích kỷ. Tôi đã mệt rã rời, chỉ muốn an yên.
"Anh, ngày hôm nay (15/10), em lần đầu tiên chặn anh hoàn toàn trên mạng xã hội. Em khóc cả đêm và ngủ thiếp khi đã mệt. Sáng dậy, em cất mọi kỷ niệm về anh, xóa số anh và toàn bộ tin nhắn. Em không muốn thấy anh nữa. Em kiệt sức rồi. Chúng ta đã gây quá nhiều tổn thương cho nhau. Anh sai, em cũng chẳng đúng. Có thể em quá nhạy cảm so với mọi người, nhưng em là vậy đấy, quyết định cô đơn vì muốn mình được bình yên".
Theo VNE
Tân hôn xong tôi mới hiểu vì sao 1 thằng phụ hồ lại được cho không vợ hot girl Sướng như bắt được vàng, Tú về nhà nói chuyện với bố mẹ đến hỏi cưới cô nàng đó ngay. Theo yêu cầu của nhà gái, đám cưới phải được diễn ra 2 tuần sau... Xuất thân từ gia đình thuần nông, lớn lên đi làm phụ hồ kiếm sống. Giờ đã 29 tuổi rồi, Tú vẫn chưa dám nghĩ đến chuyện lấy...