Bố mẹ l.y hô.n, mỗi lần gọi điện xin bố đóng tiề.n học, tôi có cảm giác như mình là kẻ mang tội
“Tiền? Lại tiề.n? Sao lúc nào cũng tiề.n tiền tiề.n thế? Đã không được cái tích sự gì rồi còn suốt ngày tiề.n!”.
Em dâu chơi trội biếu bố mẹ chồng 50 triệu đồng ăn Tết khiến tôi muối mặt Dọn phòng ngủ hộ con trai, mẹ chồng bất ngờ lôi ra một thứ từ góc tủ khiến con dâu ngượng chín mặt Đi dự tiệc tất niên của công ty, gái xinh phán một câu liền b.ị ch.ê EQ thấp, suýt bị tất cả đồng nghiệp nghỉ chơi
Mỗi lần đọc 1 bài viết nào đó nói về chuyện người lớn l.y hô.n và tìm đến hạnh phúc mới nhưng con trẻ mới là người đau lòng, tổn thương nhất thì tôi lại lắc đầu. Tôi là đứ.a tr.ẻ bố mẹ bỏ nhau từ khi tôi còn khá nhỏ. Đúng là lúc bé cũng buồn, cũng tủi nhưng tôi nhớ là chỉ tầm 15 – 16 tuổ.i là tôi đã đủ nhận thức để thấy rằng lựa chọn l.y hô.n là lựa chọn đúng đắn của mẹ. Thậm chí tôi còn cảm thấy may mắn vì mẹ đã quyết tâm rời bỏ cuộc hôn nhân độc hại đó.
Cuộc l.y hô.n của bố mẹ đã gắn liền với những ký ức không mấy dễ dàng trong tuổ.i thơ của tôi. Tôi ở cùng mẹ, cuộc sống có phần khó khăn, kinh tế hạn hẹp và mẹ tôi vừa phải làm quần quật nuôi con vừa phải chịu áp lực từ những lời bàn ra tán vào về chuyện chồng bỏ – b.ỏ chồn.g. Hai mẹ con tôi không về nhà ngoại ở vì nơi đó cũng chẳng ấm áp hơn nơi mà mẹ con tôi mới rời bỏ là bao.
Theo quyết định của tòa án, bố tôi có trách nhiệm đóng góp tiề.n học cho tôi hàng tháng. Mẹ tôi không yêu cầu chu cấp bất kỳ khoản nào vì biết kiểu gì cũng lắm chuyện với nhà chồng cũ nên đã yêu cầu bố tôi chủ động tự đóng học phí cho con để đỡ phải xoi mói sợ mẹ tôi tiêu mất. Những tưởng sòng phẳng, minh bạch thế là ổn rồi nhưng không, vẫn không thể nào yên ổn nổi với họ.
Bố tôi, mặc dù có điều kiện kinh tế khá giả, nhưng việc đóng học phí của ông thường xuyên muộn, tôi bị giáo viên nhắc nhở nhiều đến nỗi tôi sợ đi học, bạn bè hùa nhau vào bỉ bôi con nhà nghèo, có mỗi tiề.n học cũng không đóng nổi, tôi dần dần bị cô lập trong lớp. Đến giờ tôi vẫn không quên được chuyện giáo viên chủ nhiệm cố tình nhắc chuyện tôi thường xuyên đóng học phí chậm trước lớp để tôi bị bạn bè cười cợt, lôi ra làm trò đùa.
Mỗi lần tôi phải gọi điện xin bố tiề.n học là mỗi lần tôi dường như lấy hết can đảm để bấm số, sau khi trình bày xin tiề.n học thì tim cứ đậ.p ầm ầm chờ đợi xem phản ứng của bố thế nào. Tại sao việc đóng học phí cho con lại là một gánh nặng đối với bố? Dần dần tôi luôn có cảm giác mình có lỗi, có tội khi xin bố đóng tiề.n học phí – thứ vốn dĩ là trách nhiệm của ông.
Video đang HOT
Tâm lý của một đứ.a tr.ẻ luôn mong muốn được yêu thương và chấp nhận, nhưng những hành động của bố khiến tôi luôn tự hỏi mình có làm gì sai không. Tôi không dám nói chuyện này với mẹ vì tôi biết mẹ cũng áp lực tiề.n bạc lắm rồi nên chỉ cố gắng liên lạc với bố để mong ông đóng tiề.n học sớm cho. Thế nhưng nhiều lần như vậy, giáo viên đã gọi điện trách móc mẹ tôi về chuyện này.
Đỉnh điểm là khi mẹ đọc được tin nhắn bố gửi cho tôi:
“Tiền? Lại tiề.n? Sao lúc nào cũng tiề.n tiền tiề.n thế? Đã không được cái tích sự gì rồi còn suốt ngày tiề.n!”
Ngay sau đó, mẹ tôi đến thẳng nhà bố tôi, yêu cầu ông ký vào tờ giấy từ chối trách nhiệm chu cấp học phí cho con gái. Bố tôi vui vẻ ký ngay lập tức, giũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm của 1 người làm cha trong sự hân hoan, vui sướng!
Kể từ đó, mẹ tôi làm mọi cách để tự mình nuôi con, may sao ông trời thương, sự vất vả ấy cũng không kéo dài quá lâu. Mẹ tôi may mắn tìm được công việc ổn định và cuộc sống của mẹ con tôi cũng không còn khốn đốn như trước.
Năm tháng trôi qua, tôi lớn lên và may mắn có được một công việc ổn định, thu nhập khá. Tôi lười lấy chồng vì muốn ở cùng mẹ nhiều hơn, mẹ tôi cũng chẳng giục giã tôi chuyện lập gia đình, tôi hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.
Tôi có thu nhập tốt và chưa vướng bận con cái nên đủ năng lực để cho mẹ những điều tốt đẹp nhất. Đưa mẹ đi du lịch nước ngoài, mua xe cho mẹ, sắm cho mẹ bất kỳ món đồ nào mẹ thích… và điều này có vẻ như bằng cách nào đó đã đến tai bố tôi.
Kỳ khôi là có những người đàn ông không muốn có trách nhiệm với con cái nhưng lại rất thích đòi hỏi quyền lợi. Thấy tôi mua cái này cái kia cho mẹ, bố tôi – người không ngần ngại mà thẳng tay ký vào tờ giấy từ chối trách nhiệm nuôi con lại muốn tôi báo hiếu.
Lần đầu thì ông nhắn tin bảo tôi chuyển cho 50 triệu để mua xe máy mới. Tôi thậm chí còn không đọc được tin nhắn lọt vào tin nhắn rác đó.
Lần thứ hai ông ấy gọi điện nói rằng “em trai tôi” làm ăn thua lỗ cần 150 triệu để trả nợ nếu không sẽ bị kiện đi tù.
Tôi đương nhiên đâu có vấn đề gì về nhận thức đâu mà lại đồng ý trả nợ hộ “em trai” từ trên trời rơi xuống, thậm chí tên không biết, mặt chẳng hay.
Tôi không thể nào quên những giọt nước mắt của mẹ, những nỗ lực không ngừng nghỉ để đảm bảo cuộc sống của tôi được đầy đủ và hạnh phúc. Mẹ là người đã ở bên tôi trong mọi khoảnh khắc, dù vui hay buồn, mẹ luôn là bến đỗ vững chắc nhất của tôi. Và đó là người duy nhất tôi cần phải báo hiếu chứ không phải là người đã bỏ rơi tôi từ lâu.
Với 1 người đàn ông như vậy thì cố gắng duy trì hôn nhân để làm gì? Tôi không cổ súy chuyện l.y hô.n nhưng nếu cố gắng ở với nhau để rồi con cái phải sống trong cái cảnh chẳng hạnh phúc gì thì cố gắng để làm gì đâu? Cho đến giờ, tôi luôn thấy may mắn khi mẹ tôi là người phụ nữ đủ quyết liệt, đủ dũng cảm để bước chân ra khỏi vũng bùn mình chẳng may giẫm phải!
L.y hô.n bỏ lại con cho chồng, tôi khóc cạn nước mắt ngày gặp lại
Tôi không ngờ quyết định để chồng cũ nuôi con lại là điều khiến tôi hối hận suốt đời và bị người ta khinh miệt, co.i thườn.g.
L.y hô.n là quyết định đa.u đớ.n nhất trong cuộc đời tôi. Không chỉ vì phải chia tay người chồng từng gắn bó, mà còn vì tôi buộc phải để lại con trai nhỏ cho gia đình chồng chăm sóc.
Tôi biết, quyết định ấy sẽ bị người đời dè bỉu, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Khi ấy, tôi chỉ là người phụ nữ tay trắng, không việc làm ổn định, không có chỗ dựa. Tôi hiểu rằng, nếu mang con đi, tôi sẽ không thể lo cho con cuộc sống đủ đầy, càng không thể đảm bảo con được chăm sóc chu đáo.
Tôi ra đi với lòng tin rằng, mẹ chồng sẽ yêu thương và chăm sóc con trai tôi. Bà từng là người phụ nữ hết lòng vì gia đình và tôi biết tình yêu của bà dành cho cháu nội là thật tâm.
Dù gia đình chồng cũ ruồng bỏ và co.i thườn.g tôi, tôi vẫn tin, họ sẽ không bao giờ để con tôi thiếu thốn. Tôi nghĩ, chỉ cần mình phấn đấu và thành công, một ngày nào đó, tôi có thể quay lại đón con, chuộc lỗi và bù đắp tất cả.
Ngày trở lại gặp con, tôi đã hoàn toàn suy sụp (Ảnh minh họa: iStock).
4 năm trôi qua, tôi đã nỗ lực không ngừng. Tôi làm việc ngày đêm, chịu đựng mọi áp lực và lời đàm tiếu để xây dựng lại cuộc sống. Giờ đây, tôi có được sự nghiệp ổn định, tài chính dư dả và một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi. Nhưng khi tôi quay lại để đón con, mọi thứ không còn như tôi tưởng tượng.
Con trai tôi - người mà tôi luôn yêu thương và nhớ nhung từng ngày - giờ đây lại không nhận ra tôi. Ánh mắt con đầy xa lạ, lời nói của con khiến tôi đau như cắt: "Mẹ cháu là bà nội. Cô là ai?".
Tôi trách mình thời gian xa con ít về thăm, cũng ít gọi điện cho con. Thực tế, nhà chồng cũ không có quyền cấm tôi làm điều đó nhưng mỗi lần về, họ đều tỏ vẻ co.i thườn.g, khinh miệt. Chồng cũ đã lấy vợ mới, tôi không muốn bước chân vào gia đình đó. Con chưa có điện thoại riêng nên gọi cho mẹ chồng cũ cũng rất bất tiện.
Tôi gọi con hàng trăm lần, nhưng con chỉ đứng lặng, không một chút cảm xúc. Tôi hiểu, bao năm qua, gia đình chồng cũ đã lấp đầy chỗ trống mà tôi để lại. Họ cho con tình yêu, sự chăm sóc và hình thành trong con một thế giới mà tôi không còn chỗ đứng.
Những lời nói của con như nhát dao đâ.m vào trái tim tôi. Tôi biết lỗi của mình, nhưng liệu ai có thể hiểu được lý do đằng sau quyết định năm ấy? Tôi không b.ỏ co.n vì không yêu thương, mà vì tôi muốn con có cuộc sống tốt hơn. Tôi luôn nghĩ đến con trong từng bước đi của mình, lấy con làm động lực để vươn lên nhưng giờ đây, điều đó chẳng còn ý nghĩa.
Gia đình chồng cũ cũng không cần tôi nữa. Họ từ chối sự giúp đỡ của tôi, từ chối mọi của cải tôi muốn dành cho con. Tôi là mẹ ruột, nhưng giờ đây lại chỉ là người ngoài trong cuộc đời của con mình.
Người ta gán tội cho tôi là người mẹ t.ệ bạ.c, là kẻ đã bỏ rơi con để theo đuổi cuộc sống riêng. Tôi không trách ai nhưng đau khổ vô cùng. Mỗi đêm nằm trong căn nhà đủ đầy, tôi không ngừng rơi nước mắt vì nhớ con, vì cảm giác tội lỗi không thể nguôi ngoai.
Tôi biết, có những lỗi lầm không bao giờ sửa chữa được. Nhưng nếu con trai tôi có thể hiểu được tình yêu và nỗi đau mà tôi đã mang theo suốt những năm qua, tôi chỉ muốn nói với con rằng: "Mẹ đã sai nhưng mẹ yêu con hơn tất cả mọi thứ trên đời".
Có lẽ, phần đời còn lại của tôi sẽ dành để tìm cách chuộc lại lỗi lầm ấy, dù chỉ là từ xa. Nhưng lòng tôi vẫn hy vọng một ngày nào đó, con sẽ tha thứ và gọi tôi một tiếng "mẹ".
Ngoạ.i tìn.h rồi đòi l.y hô.n, tôi không ngờ mình lại khốn đốn với vợ mới Đám cưới thứ hai của tôi diễn ra linh đình. Điều đó chẳng là gì khi tôi thành đạt, vợ mới lại là hoa khôi. Tuy nhiên, sau khi cưới, tôi mới nhận ra... Cuộc hôn nhân đầu của tôi từng hạnh phúc. Nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ trở nên tẻ nhạt. Tôi bận rộn với dự án mới, thời gian...