Bố mẹ chồng đòi ly hôn, hai vợ chồng đi cả đêm về quê thuyết phục, nhưng cuộc hôn nhân của tôi kết thúc
Tối hôm đó sau khi lần lượt nhận cuộc gọi từ bố và mẹ chồng, hai vợ chồng tôi liền đi xe cả đêm về quê để giảng hòa cho ông bà, nhưng không ngờ cuối cùng chính tôi lại là người đòi ly hôn.
Tôi và chồng đã kết hôn gần 10 năm, có với nhau 2 đứa con, nếp tẻ đủ cả. Kinh tế khá ổn định, con cái chăm ngoan, nên ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ, khen gia đình thật hạnh phúc. Nhưng người ngoài nhìn vào thì ước ao, ngưỡng mộ, người trong cuộc lại thở dài.
Cuối tuần rồi về quê, tôi thấy bố mẹ chồng có điều gì đó bất thường. Ông bà phớt lờ nhau, mặt ông căng ra, luôn tỏ vẻ khó chịu, nhưng mẹ chồng vẫn nói chuyện với chồng tôi bình thường.
Trước khi rời đi, mẹ chồng định kéo chồng tôi qua một bên nói chuyện riêng. Bố chồng thấy vậy liền ho khan như ra hiệu, nhắc nhở điều gì đó nên mẹ chồng mới thôi không nói nữa. Cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Thế nhưng 10 giờ tối hôm đó, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bố chồng:
- Bố không muốn sống với mẹ các con nữa, bố chịu bà ấy hết nổi rồi. Ngày mai các con về đây đưa bố mẹ đi làm thủ tục ly hôn đi.
Sau khi cúp máy, tôi nhanh chóng nói chuyện này với chồng, nhưng anh lại xua tay nói bố mẹ cãi nhau là chuyện bình thường, ông cứ nói vậy thôi chứ không ly hôn thật đâu vì đây không phải lần đầu bố mẹ anh đòi ly hôn. Lúc nãy tôi đang tính về quê, sợ có chuyện gì không hay xảy ra. Nhưng khi nghe chồng nói vậy tôi cũng chẳng để tâm nữa, cho hai con đi ngủ rồi nghỉ ngơi.
Tối hôm đó tôi bỗng nhận được cuộc gọi từ bố chồng và mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Không ngờ vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì tôi lại nhận được điện thoại của mẹ chồng.
- Bố con đòi bỏ mẹ, ông ấy đang đập phá đồ đạc trong nhà. Mẹ sợ quá, các con về xem sao đi.
Không yên tâm về bố mẹ, hai vợ chồng đành nhờ mẹ tôi sống gần đó qua trông con hộ rồi đi xe cả đêm về quê. Khi về đến nhà, ngôi nhà gọn gàng ngăn nắp bình thường đã trở nên bừa bộn với đầy mảnh vỡ, có lẽ là do bố chồng đập phá.
Mẹ chồng nhốt mình trong phòng không dám ra, còn bố chồng đang ngồi thẫn thờ trong phòng khách. Thấy vậy, vợ chồng tôi liền tiến tới hỏi hỏi chuyện bố. Lấy lại bình tĩnh, bố chồng chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc.
Video đang HOT
Thì ra em trai chồng đang cần một khoản tiền để mở cửa hàng ăn uống. Mẹ muốn chồng tôi giúp đỡ nhưng bố không đồng ý, vì bố biết cuộc sống của vợ chồng tôi không hề dễ dàng. Tôi mừng thay vì bố chồng có thể nghĩ được như vậy.
Đúng lúc này, mẹ chồng từ trong phòng chạy ra khóc lóc với con trai và con dâu.
- Cuối cùng các con cũng về rồi. Các con phải giúp em trai, hai đứa mà không giúp thì nó biết làm sao? Hai đứa thử nói một câu công bằng cho mẹ đi, anh em như thể tay chân, phải giúp đỡ nhau đúng không? Con không chịu giúp mẹ cũng không thiết sống nữa.
Thấy con trai và con dâu về, mẹ chồng liền khóc lóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Tôi chắc chắn không đồng ý giúp em trai chồng, bởi vợ chồng tôi đã giúp chú quá nhiều lần rồi. Cứ hễ mẹ hay em trai nhờ giúp cái gì là chồng tôi lại nhận lời giúp đỡ vô điều kiện. Ngày trước anh nuôi em trai 4 năm học đại học tôi chẳng ý kiến, nhưng rồi càng ngày càng quá đáng. Em trai muốn mua nhà, chồng tôi lại ôm hết tiền tiết kiệm của hai vợ chồng ra giúp.
Còn về việc mở cửa hàng kinh doanh, chú không muốn đi làm công ăn lương vất vả, nhiều lần đầu tư kinh doanh thua lỗ rồi và lần nào chồng tôi cũng giúp một chút vốn. Vì chuyện này mà hai vợ chồng tôi cãi nhau không ít lần.
Tôi đã phân tích đúng sai cho chồng, làm như vậy là đang hại em, khiến em ỷ lại chứ không phải là giúp nó. Tôi cũng tuyên bố thẳng, nếu anh còn giúp em trai một cách mù quáng như vậy thì ly hôn, chứ kiểu này tôi không chấp nhận được.
Anh đã đồng ý. Những tưởng lần này anh không giúp nữa nhưng khi thấy mẹ khóc lóc, anh lại thẳng thừng nhận lời luôn mà không cần hỏi qua ý kiến của tôi. Câu khẳng định của chồng với mẹ khiến tôi không khỏi sững sờ, và phải hỏi lại chồng:
- Những gì anh vừa nói với mẹ là thật à? Anh lại giúp em trai mình mù quáng như vậy ư?
- Anh chỉ giúp nó nốt lần này thôi, đây là lần cuối cùng.
Nghe câu khẳng định của chồng, tôi quyết định ly hôn. (Ảnh minh họa)
- Đây là lần cuối cùng lần thứ mấy? Anh đã quên những gì anh hứa với em trước đó rồi ư? Anh cứ làm như vậy thì chú mãi mãi không trưởng thành được, cứ mãi ỷ lại vào gia đình thôi. Còn gia đình của chúng mình nữa chứ, anh không nghĩ đến tương lai của các con à?
Nói hết nước hết cái mà chồng vẫn muốn giúp đỡ em trai. Quá chán nản, mệt mỏi sau một đêm cãi vã, đến rạng sáng tôi chốt hạ một câu với chồng:
- Anh giúp chú cũng được, em không cấm cản nữa, chúng ta ly hôn đi.
Sau đó tôi rời khỏi nhà luôn. Chồng không hề níu kéo, sau lưng tôi là tràng dài tiếng chửi bới, trách móc của mẹ chồng và tiếng hét bất lực của bố chồng: ” Tất cả là lỗi của tôi không biết dạy vợ, dạy con. Hai mẹ con bà nhìn xem đã làm được chuyện tốt gì đây này”.
Tôi không thèm ngoái đầu nhìn lại. Về nhà tôi thu dọn đồ đạc đưa hai con về nhà ngoại ở, trước khi đi không quên để lại đơn ly hôn cho chồng ký. Chuyện đã xảy ra mấy hôm rồi, chồng có gọi điện xin tôi đừng ly hôn nhưng khi bảo có giúp em trai nữa không thì anh vẫn bảo có. Tôi thật sự bất lực, có lẽ cuộc hôn nhân của tôi phải dừng lại ở đây thôi.
Tổ chức tiệc sinh nhật mẹ chồng trách con dâu hoang, tôi nói một câu bà tức tím mặt bỏ về quê luôn
Từ trước tới nay tôi không để bụng lời mẹ chồng nói, nhưng hôm đó quá uất nghẹn tôi đành nói ra tất thảy.
Chồng tôi vốn sinh ra từ một thị trấn nhỏ ở vùng quê, điều kiện gia đình không tốt lắm, bố mẹ đều làm công việc đồng áng. Điều kiện nhà tôi thì tốt hơn, bố mẹ có của ăn của để, nhưng anh rất tốt nên bố mẹ tôi cũng chẳng để ý tới những thứ bề ngoài đó. Khi cho tiền hồi môn, bố mẹ cũng biết ý chỉ trao một phần nhỏ trên sân khấu, còn lại trao riêng cho tôi để nhà trai đỡ cảm thấy bị lép vế.
Điều khiến tôi khó chịu nhất chính là mẹ anh. Bà là một người phụ nữ mang nặng quan niệm xưa cũ, ngay từ lần đầu về gặp mặt tôi đã bị bà dọa sợ. Cũng may chúng tôi sống ở thành phố, không sống chung với mẹ chồng, nếu không tôi sợ chắc không thể ở được dăm bữa nửa tháng mất.
Thế nhưng sau khi sinh con trai đầu lòng, bố mẹ chồng lại ngỏ ý lên ở cùng với chúng tôi để tiện chăm cháu. Ông bà đã mở lời, chẳng nhẽ tôi lại từ chối, nên dù không muốn tôi đành bấm bụng để bố mẹ chồng lên ở cùng.
Nào mà ngờ, bố mẹ chồng vừa tới ở chung chưa được bao lâu thì mẹ còn kéo cả cô em chồng vào ở cùng. Bà nói nhà còn phòng trống, để em ra ngoài ở thật lãng phí tiền nhà. Cô đã đi làm nhưng vào ở chung tuyệt nhiên không đưa cho tôi một đồng nào, vậy là vợ chồng tôi phải lo cho 5 miệng ăn.
Mẹ chồng thường xuyên soi mói, bắt tôi phải làm thế này thế kia khiến tôi rất khó chịu. (Ảnh minh họa)
Đã vậy bố mẹ chồng mang tiếng lên chăm cháu nhưng chẳng giúp tôi được gì, thậm chí việc nhà cũng không làm. Mẹ luôn dạy tôi phải tam tòng tứ đức, phụ nữ phải lo việc nhà, chăm con, lấy chồng rồi phải lo cho nhà chồng, không được ôm tiền về cho nhà ngoại.
Chưa hết, mẹ soi mói từng tí một, kể cả khi tôi mua một bộ quần áo hay một bộ mỹ phẩm bà đều trách mắng tôi lãng phí, tiêu tiền không suy nghĩ, không biết thương chồng đi làm vất vả mới kiếm được đồng tiền. Tôi tức lắm, nhưng vì chồng vì con nên tôi vẫn luôn nghe tai này ra tai kia.
Cách đây mấy hôm là sinh nhật tôi, bình thường tôi vẫn tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà và mời một vài bạn bè thân thiết tới ăn cơm. Tuy nhiên năm nay có bố mẹ chồng ở đây nên tôi đành rủ bạn bè ra nhà hàng ăn uống cho thoải mái, cũng mời bố mẹ chồng đi ăn cùng nhưng ông bà không đi.
Nào mà ngờ khi vợ chồng tôi trở về nhà, bố mẹ chồng lại khó chịu ra mặt, yêu cầu tôi ngồi xuống họp gia đình.
- Tại sao cô lại hoang đàng như vậy, vợ chồng tôi nói không đi đáng lý ra cô nên biết ý rồi chứ? Vậy mà cứ đi bằng được. Sinh nhật có cái gì to tát đâu, năm nào chả có, có nhất thiết phải kéo nhau đi ăn nhà hàng, tiêu xài phung phí như thế không? Con trai tôi đi làm cực khổ mới kiếm được đồng tiền, còn cô thì không biết thương chồng. Cô có xứng với nó không hả?
Tôi thật không ngờ chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật mà mẹ chồng lại to tiếng với tôi như vậy. Hết chịu nổi, tôi vào phòng lấy ra cuốn sổ nhà đất đưa cho mẹ chồng rồi nói hết những ấm ức trong lòng.
Hôm đó không thể chịu nổi được nữa nên tôi đã bật lại mẹ chồng, nói hết nỗi lòng mình. (Ảnh minh họa)
- Thưa mẹ, con rất yêu chồng con, cũng luôn kính trọng mẹ vì mẹ là người sinh ra chồng con, nên từ trước tới nay tuy ấm ức trong lòng nhưng con không nói. Nhưng hôm nay con xin phép nói thẳng với mẹ luôn, chứ mẹ suốt ngày đay nghiến thế này con thật sự không chịu nổi nữa.
Căn nhà này vốn là bố mẹ con cho con, trên đấy đứng tên con. Mỗi tháng vợ chồng con gửi bố mẹ 7 triệu chi tiêu cũng là tiền con bỏ ra, nhưng vì muốn giữ mặt mũi cho chồng nên con đều lấy danh nghĩa của chồng con gửi cho bố mẹ.
Còn lương chồng con bây giờ chỉ đủ trả nợ ngân hàng hàng tháng thôi. Anh ấy giấu con đi vay tiền đầu tư làm ăn rồi thua lỗ, giờ đang nợ một cục kia kìa. Cho nên tiền duy trì sinh hoạt của cả cái nhà này đều là con gánh vác hết cả đấy mẹ à. Từ khi lấy chồng đến giờ con chưa được nhờ chồng cái gì, chưa biết đồng lương của chồng là gì đâu mẹ à.
Nói thật, tôi không muốn thốt ra những lời lẽ đó vì biết rằng một khi nói ra chắc chắn chồng sẽ đau lòng, xấu hổ, nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi. Còn mẹ chồng nghe xong thì lặng cả người, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nhà đất như không thể tin nổi những gì đang đập vào mắt.
Sáng sớm hôm sau, mẹ chồng gõ cửa xin lỗi tôi rồi xách hành lý về quê luôn. Tôi không nói gì, để bố mẹ chồng về nhưng trong lòng cũng không thoải mái chút nào. Tôi không biết mình làm thế có đúng không nữa.
Sau đám giỗ, em dâu bỗng hỏi vay tôi 1 số tiền lớn Em dâu hy vọng lắm nên mấy ngày nay cứ gọi điện hỏi tôi suốt mà tôi lại không biết phải từ chối như thế nào. Ảnh minh họa Hồi giờ, tôi luôn nghĩ gia đình em dâu có kinh tế khá giả. Bởi mỗi lần tụ họp gia đình, em ấy đều chi tiền thoải mái, bố mẹ chồng nói thích ăn...