Bố đẻ xin thận cứu mạng sống chỉ là để thử lòng tôi
Ông không muốn gia đình nhỏ của tôi hy sinh chỉ để đổi lấy vài năm sống lay lắt trong bệnh viện.
Sau khi bài viết ‘Có nên cứu mạng người bố đã bỏ tôi từ thủa chưa lọt lòng’ của tôi đăng, tôi đã nhận được rất nhiều chia sẻ của mọi người. Tôi thực sự cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu của mình để chia sẻ cùng tôi.
Xin nói rõ thêm tôi là một bác sĩ cấp cứu, công việc của tôi luôn đứng giữa sự sống và cái chết, tôi từng chứng kiến rất nhiều cái chết, buộc phải ký những thứ giấy tờ không mong muốn. Những lúc ấy dù không phải là người nhà nhưng tôi cũng đau buồn lắm. Có vài bạn hỏi tôi có còn nhớ lời thề Y đức khi tốt nghiệp hay không?
Thân là một bác sĩ, đương nhiên việc cứu người là tối quan trọng. Xin tâm sự với các bạn rằng, nếu tôi còn độc thân, sau lưng tôi nếu không phải lo lắng cho vợ cùng 2 con (mới 2 tuổi), ba mẹ đã già thì tôi đâu có băn khoăn nhiều tới vậy. Bản thân tôi không theo đạo, không hiểu thế nào là phật pháp, nhân quả. Suốt 32 năm qua tôi luôn sống với tất cả tình yêu và trách nhiệm với gia đình và người bệnh. Tôi luôn cảm thấy tự hào vì mình là người đàn ông của gia đình và là người có trách nhiệm với công việc, dù đóng góp ấy rất nhỏ thôi.
Ảnh minh họa
Còn chuyện của gia đình tôi, sau khi làm các xét nghiệm tôi đã bàn với vợ về quyết định của mình. Cô ấy khóc rất nhiều vì lo lắng cho tôi nhưng nói sẽ ủng hộ mọi quyết định, chỉ cần tôi thấy đúng và cần thiết. Sau đó tôi có tới bệnh viện nói với ba ruột là sẽ giúp ông nhưng điều bất ngờ nhất là ông nắm lấy tay tôi và khóc.
Sau đó ông nói cảm ơn tôi, tất cả những gì ông làm là thử xem tôi có đồng ý cứu ông hay không, để biết tôi có thật lòng tha thứ cho ông sau bao chuyện xảy ra trước đây. Mãi đến khi trực tiếp trao đổi với bác sĩ trị bệnh cho ông tôi mới biết ngoài bị thận ông còn có một số vấn đề khác nữa về phổi cũng như tiểu đường. Việc cấy ghép có thành công thì khả năng bình phục cũng rất thấp, chỉ có thể duy trì sự sống được ít tháng hoặc một vài năm.
Video đang HOT
Ông cũng già rồi (68 tuổi), không muốn gia đình nhỏ của tôi hy sinh chỉ để đổi lấy vài năm sống lay lắt trong bệnh viện. Điều ông mong muốn là khi sức khỏe ổn định hơn sẽ cùng tôi đi thắp hương và tạ tội trước mộ phần mẹ tôi. Sau đó muốn gia đình nhỏ của tôi chuyển về sống cùng ông trong quãng thời gian còn lại.
Ông rất muốn ba nuôi tôi cho phép cũng như đáp ứng mong muốn cuối cùng của ông. Dù tôi có thuyết phục ông rằng giờ y học tiên tiến, còn nước còn tát nhưng ông cũng nhất quyết không nhận quả thận của tôi. Ông nói cuộc đời ông có nhiều sai lầm, không muốn mắc thêm những sai lầm mới. Ông mừng vì tôi đã khôn lớn trưởng thành và chững chạc như vậy.
Hình ảnh hai ông bố ôm nhau khóc rồi nói lời cảm ơn lẫn nhau làm tôi thấy mọi hờn dỗi, ác cảm về ba ruột đi đâu mất, chỉ thấy thương ông vì một đời toan tính thiệt hơn lại phải sống trong đau khổ dằn vặt nhiều tới vậy khi mẹ tôi qua đời. Hiện tôi sống và công tác ở một thành phố khác với ba ruột nên điều có thể làm là đón ông về cùng gia đình mình và chăm sóc (ba nuôi đã đồng ý như vậy).
Còn việc ba ruột nói tôi nên nghỉ việc để chăm sóc ông, sau này sẽ cho tôi một phần tài sản để mở phòng mạch tư thì tôi không nhận. Tôi muốn các con của mình có thể nhận ông và có những kỷ niệm với ông nội của chúng. Còn tài sản tôi nghĩ trước mình vẫn sống tốt với công việc hiện tại thì giờ vẫn vậy.
Tôi yêu công việc của mình và nhiệt huyết với nó. Tôi không giỏi việc kinh doanh, vậy nên nghĩ làm tốt vai trò bác sĩ cứu người cũng chính là một điều tuyệt vời rồi. Một lần nữa chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã chia sẻ, giúp tôi thêm yêu và tin rằng cuộc sống này vẫn còn có những yêu thương.
Theo Netnews
Phát rồ với 'tiếng động lạ' phát ra từ cặp vợ chồng son hàng xóm
Nửa tháng ở cái xóm trọ ấy, ngày nào cũng phải nghe những tiếng 'cót két' bất kể giờ giấc ấy, nàng gầy đi trông thấy vì mất ngủ.
Nàng mới chuyển xóm trọ. Ngày đầu tiên dọn đồ đến, nàng đã được gặp gỡ hàng xóm nhà mình. Là một đôi vợ chồng trẻ, mới cưới chưa lâu, chưa có em bé, rất cởi mở, dễ gần. Nàng mừng thầm, thế này cuộc sống sau này cũng dể thở nhiều đây.
Tối đầu tiên trôi qua vô sự. Ngày thứ hai, đi làm về, cơm nước tắm rửa xong xuôi cũng tầm 20h, nàng ngồi vào máy tính làm nốt chút việc còn dang dở. Đương khi hăng say làm việc thì nàng bỗng giật nảy mình khi nghe thấy một tràng những âm thanh 'cót két cót két' rõ là to ở đâu vọng tới tai. Định thần lắng nghe thì phát hiện, chỉ có ở nhà hàng xóm cách vách này chứ không thể là chỗ khác được!
Những tiếng 'cót két' phát ra với nhịp điệu đều đặn, từ chiếc giường với những thanh đỡ yếu ớt, mỏng mảnh, mối mọt gây nên. Thôi rồi, hóa ra nhà hàng xóm đang phấn đấu để tăng thêm thành viên cho gia đình đây mà! Sau khoảng một tiếng 'cót két' thì có những tiếng rên la rõ to, đến lúc này thì nàng có thể khẳng định 100% phán đoán của mình.
Sáng hôm sau gặp đôi vợ chồng son ấy ở cổng xóm trọ, nàng cúi đầu cười gượng, lí nhí chào hỏi. Trong khi ấy, hai người ấy lại hồ hởi, vui mừng phấn chấn, to giọng hỏi han nàng. Ông trời ơi, tại sao nàng lại là người cư xử như thể chính bản thân mình phạm lỗi vậy?
Ngày thứ ba, buổi tối yên bình, tĩnh lặng vô cùng, nàng mừng rớt nước mắt. Hình như đôi vợ chồng ấy đi dự tiệc gì đó, có lẽ muộn lắm mới về. Mà về muộn thế, mệt mỏi lắm, ắt hẳn sẽ ngủ luôn. Nàng nghĩ thầm trong bụng như thế và thấy yên lòng. Nhưng nào ngờ, nửa đêm, nàng đang ngon giấc nồng thì những âm thanh 'cót két' quái đản ấy giữa đêm khuya tĩnh lặng vang vọng tới mức nàng vốn có tiếng ngủ say cũng không thể không giật mình thức giấc. Nằm im chịu trận, hết trùm chăn lại nhét tai nghe bật nhạc, gần một tiếng đồng hồ nàng mới được giải thoát.
Ngày thứ tư, suốt tối và cả đêm yên tĩnh, nàng nhẹ nhõm hết cả người. Nhưng ai ngờ được, sáng ra, mới 5 giờ sáng, nàng còn đang mơ nốt giấc mộng tuyệt vời với chàng hoàng tử bạch mã của mình thì bị những tiếng 'cót két' trời đánh ấy phá hỏng tan tành hết cả.
Ảnh minh họa
Nửa tháng ở cái xóm trọ ấy, cụ thể là làm hàng xóm của cặp đôi mới cưới tình cảm mặn nồng, nhiệt huyết tràn trề, ngày nào cũng vô tư làm ra những tiếng 'cót két' bất kể giờ giấc ấy, nàng gầy đi trông thấy vì mất ngủ. Cả xóm trọ có mỗi năm phòng trọ thôi, nàng để ý hình như quầng mắt ai cũng thâm thâm.
Cô bé phòng đầu tiên, là sinh viên năm cuối, có lần đã tìm tới nàng than thở: 'Chị ơi, em chết mất. Chả học hành được gì cả, đến thi lại cả đống mất thôi. Mà em ở đây từ năm đầu rồi, giờ sắp ra trường chả lẽ lại chuyển nhà. Cái đôi ấy mới vào đây có hơn tháng thôi đã hại cả làng thê thảm thế này, sao chịu được lâu dài!'. Nàng nghe vậy thì thấy đồng cảm ghê gớm, hai chị em ôm nhau khóc ròng, nước mắt nước mũi chảy dài.
Hôm đấy, nhân một tối đôi trẻ kia đi vắng, bốn phòng trọ còn lại bọn nàng họp lại bàn bạc để giải quyết vấn nạn đã hành hạ tinh thần và cả thể xác các thành viên bấy lâu nay. Người thì bảo đề nghị bác chủ trọ trục xuất họ ra khỏi địa bàn. Người thì bảo, tốt nhất là xổ toẹt vào mặt cái đôi vô duyên nhất quả đất ấy, để họ biết mà xấu hổ.
Người thì bảo, hay cả xóm góp tiền mua tặng họ cái giường chắc chắn tí, coi như làm từ thiện. Nàng góp ý kiến, viết một đơn thư khiếu nại nhét qua khe cửa cho họ, tránh việc phải trực tiếp nói với nhau, vừa đỡ xấu hổ mình, vừa đỡ ngượng cho người ta. Phương án của nàng được thông qua.
Sau khi lén đùn một tờ giấy nhắn nhủ qua khe cửa lúc đôi vợ chồng ấy chưa về, cả xóm hồi hộp chờ đợi kết quả. Nào ngờ, tối ấy, từ 10 giờ tới 1 giờ đêm, những âm thanh khủng khiếp ấy vang lên liên tiếp không ngừng. Đã có lúc, bọn nàng hồ nghi, là hai kẻ kia rắp tâm trêu tức bọn nàng, cố tình lấy chân dẫm lên giường cho kêu, chứ sức người nào phải sức trâu!
Tuy nhiên, thật hay giả thì chỉ họ bọn mới biết. Chỉ biết, sau khi im ắng lại, hai kẻ ấy người tung kẻ hứng cười phớ lớ như sau: Chồng - 'Em ơi vừa ấy vừa có nhạc đệm mới vui nhỉ?'; Vợ - 'Anh nói chỉ có chuẩn!', còn cố tình nói to để mọi người nghe thấy. Cả xóm trọ nàng tức nổ đom đóm mắt. Thôi, dây phải cướp rồi! Mà nghĩ lại thì cũng phải thôi, người có ý tứ, cũng chẳng đến mức phải để hàng xóm tức nước vỡ bờ gửi tối hậu thư!
Được rồi, thích có nhạc đệm mới vui phải không? Thích thì chiều luôn! Hôm sau, đợi lúc những âm thanh quen thuộc ấy từ phòng của đôi vợ chồng son kia vang lên, bốn phòng trọ còn lại bọn nàng mang hết nồi niêu xoong chảo ra sân, có bao nhiêu mang hết bấy nhiêu, rồi... hào hứng gõ, lấy hết sức bình sinh mà gõ.
Nhạc đệm này to, inh tai và đảm bảo vui gấp vạn lần cái nhạc đệm từ chiếc giường hỏng kia cho mà xem! Chắc là vui thật, vì cuộc vui của đôi ấy hôm đó kết thúc sớm hơn mọi khi nhiều lắm. Hôm sau, cả xóm lại vở cũ diễn lại, được ba hôm thì thấy đôi vợ chồng ấy đi mua giường mới. Cả làng thở phào nhẹ nhõm, hòa bình đã được lập lại rồi!
Theo Netnews
Hãy biết yêu trái tim mình và trái tim của người khác... Hãy xoá bỏ hết những hận thù, hãy quên đi hết những đau thương, xin hãy trao cho nhau những yêu thương mà không toan tính. Hãy biết yêu trái tim mình và trái tim của người khác. ảnh minh họa Tình yêu là gì? nó có định nghĩa hay khái niệm nào không? Mỗi người đều có thể đưa ra cảm nhận...