Bố chồng “ẵm” không con dâu vì con trai y.ếu s.inh l.ý
Hiện tại, tôi đang rất suy nghĩ, không biết phải làm thế nào, vì đây là chuyện ngoài sức tưởng tượng của tôi và nó cũng quá sức chịu đựng với mẹ tôi. Tôi xin phép được chia sẻ câu chuyện của mình, mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên để tôi có thể tìm được lối thoát cho mẹ tôi.
Gia đình tôi thuần nông, bố mẹ tôi làm ruộng và chúng tôi có 4 anh chị em, hiện nay đều đã có gia đình và có con. Bố mẹ tôi chỉ có 1 người con trai duy nhất, hiện nay anh cũng đã có vợ và 1 con trai. Ngày chưa lập gia đình, anh tôi vì được bố mẹ nuông chiều nên chơi bời đ.ánh cờ bạc và nhiều lần khiến bố mẹ tôi rất đau lòng. Có lần anh đ.ánh b.ạc bị thua phải cắm xe, rồi trốn nợ bỏ nhà đi nhưng sau đó mẹ tôi lại tìm về được.
Rồi anh ấy ở nhà đi làm, sau 1 thời gian anh ấy yêu và nhanh chóng cưới vợ (chị dâu tôi bây giờ). Tính cả thời gian quen rồi đi đến cưới chỉ trong 3 tháng, mà chị dâu tôi đã có thai trước khi cưới khoảng hơn 1 tháng. Thật sự gia đình tôi không thích chị ấy, nhưng vì đã có đứa con của anh tôi nên mọi người đồng ý để 2 người được cưới. Và tôi cũng cảm nhận được anh tôi cưới chị ấy cũng chỉ vì cái thai, chứ không yêu chị ấy nhiều.
Bây giờ bố tôi lại rất khác với con dâu, mà 2 người đó cũng có những ứng xử bất thường.(ảnh minh họa)
Vợ chồng trẻ mà sống với nhau chẳng tình cảm gì? Bố mẹ tôi cũng phần vì muốn anh ấy không chơi bời lêu lổng nữa nên để anh ấy cưới. Mẹ tôi là người hiền lành, sống biết điều nên cũng không có ý gì với con dâu cả. Rồi mấy tháng sau chị dâu tôi sinh được 1 thằng cu rất kháu khỉnh, bố mẹ tôi mừng lắm, anh tôi cũng vậy, nhưng về tính nết thì anh ấy chẳng thay đổi chút nào. Vẫn đi làm nhưng chẳng đưa cho vợ đồng nào, chơi bời hết. Chị dâu tôi thì không gọn gàng sạch sẽ, làm đâu bỏ đấy nên mẹ tôi rất buồn lòng, nhiều lần nhắc nhở cả 2 vợ chồng nhưng vẫn đâu vào đấy.
Video đang HOT
Đã vậy chị ấy còn hay cãi và dỗi với mẹ tôi, nói chung quan hệ mẹ chồng con dâu cũng không được tốt. Bố tôi cũng không thích tính anh trai tôi và cả chị dâu nữa nên cũng vậy, nhưng chỉ là thời gian trước đây. Bây giờ bố tôi lại rất khác với con dâu, mà 2 người đó cũng có những ứng xử bất thường. Anh trai tôi bị bệnh y.ếu s.inh l.ý, phần vì trước đó cũng không tình cảm với vợ nên càng ngày tình cảm vợ chồng càng xa. Anh ấy hay phải đi các tỉnh xa có khi nửa tháng mới về nhưng vẫn thấy anh chị ngủ riêng,anh ấy bị bệnh và cũng không có tình cảm nhiều với vợ nên rất lạnh lùng. Mà chị ấy thì độ ham muốn lại rất cao….
Rồi từ đó mẹ tôi hay để ý và thấy 2 người rất tình cảm với nhau qua thái độ và ứng xử. (ảnh minh họa)
Nhà tôi chỉ có 2 phòng, phòng ngoài có 2 chiếc giường ngủ, 1 là của bố mẹ tôi, còn 1 chiếc để không và anh tôi mỗi khi về nhà hay ra đó ngủ. Phòng bên trong là của vợ chồng anh chị ấy. Nhưng mẹ tôi dạo này hình như đã phát hiện ra những dấu hiệu bất thường giữa bố tôi và con dâu nên rất lo lắng. Mẹ chỉ kể riêng chuyện này cho tôi nghe. Mẹ nói, những ngày anh tôi đi công tác xa nhà có 1 mình chị dâu tôi ngủ ở phòng trong, có hôm nửa đêm mẹ tôi tỉnh giấc không thấy bố tôi đâu, mẹ tôi nằm im nghe ngóng thì thấy tiếng bước chân của bố tôi đi từ phòng con dâu đi ra, mẹ giật mình nghĩ đến chuyện đáng sợ đó.
Rồi từ đó mẹ tôi hay để ý và thấy 2 người rất tình cảm với nhau qua thái độ và ứng xử. Và tôi cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Hiện mẹ tôi đang rất hoang mang và t.uyệt v.ọng, bà không ăn cũng không ngủ được nhưng bên ngoài vẫn phải vui vẻ bình thường. Mẹ tôi nghĩ nhiều quá nên sút cân trầm trọng. Tôi cũng không biết phải làm thế nào để có thể cho mẹ một câu trả lời cho chuyện ấy. Nhưng tôi thật sự lo lắng cho sức khỏe và tâm lý của mẹ. Tôi cũng chưa biết phải làm gì để tìm hiểu chuyện này cho rõ ràng, cho mẹ tôi được thoải mái tư tưởng. Thật sự tôi rất hận bố và chị dâu? Tôi phải làm gì để ngăn chặn chuyện này hay là làm sáng tỏ nó ra. Nếu có làm thì tôi phải bắt đầu từ đâu.? Mọi người hãy giúp tôi với!
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...