Biết có chồng sướng thế em lấy lâu rồi!
Hạnh phúc của người phụ nữ chính là có được tấm chồng biết yêu thương và trân quý mình.
Qua cái tuổi băm em mới có chồng các chị ạ, mà em lại không nghĩ khi có chồng em lại sướng đến thế cơ. Mọi việc trong nhà đã có chị giúp việc làm hết, từ cơm nước, lau dọn nhà cửa đến giặt quần áo… Chồng em nói, em muốn đi làm cũng được hoặc không cũng chẳng sao vì mọi thứ đã có anh ấy lo hết các chị ạ.
Em cứ nghĩ là khi yêu anh ấy nói để lấy lòng em, nên em cứ dùng dằng không cưới, đến khi cưới về mới biết anh ấy yêu thương và lo mọi thứ hết cho em. Đến khi em sinh con, thì ôi thôi khỏi phải nói, lúc đó anh ấy cưng mình như trứng mỏng. Ôi biết thế thì em đã lấy chồng từ sớm rồi nhỉ.
Nhìn cái cách anh ấy chăm con, nựng và nói chuyện với con em mới thấy yêu chồng làm sao. Anh còn bảo thành công và hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh ấy chính là cưới được em làm vợ. Ôi, lúc em nghe được những lời nói ấy em như đang ở 9 tầng mây.
Hạnh phúc của người phụ nữ chính là có được tấm chồng biết yêu thương và trân quý mình. (Ảnh minh họa)
Mọi người nhìn vào gia đình em, ai cũng ghen tỵ và nói sao em tốt số vì có được chồng giàu như ý và lại rất mực tâm lý, yêu thương vợ con. Mà nói thiệt, em đâu phải là cô gái chân dài hay có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng không hiểu sao chồng vẫn yêu em và không quên dành tặng cho em những cử chỉ và lời nói thật có cánh…
Video đang HOT
Chắc cũng tại cái duyên, và cũng có thể do em là người biết điều nên anh ấy lại càng yêu em hơn ấy nhỉ. Là phụ nữ, dù có thế nào thì cũng phải nhún nhường đàn ông một tí các chị ạ. Đàn ông họ cực sĩ diện, đừng nghĩ được chồng cưng chiều rồi được đằng chân lân đằng đầu, không sớm thì muộn gia đình cũng tan nát, đổ vỡ…
Trải qua 35 năm của cuộc đời, lần đầu tiên em thấy mình thành công nhất đó là không lấy nhầm chồng, một điều tuyệt vời mà không ai có thể muốn là được. Hạnh phúc của người phụ nữ chính là có được tấm chồng biết yêu thương và trân quý mình.
Theo Phununews
Bí mật sau những lần nôn ọe tím tái mặt mày của vợ
Hôm đó, đi theo vợ, thấy vợ vào viện sản, tôi bắt đầu giật mình. Vợ vào viện sản làm gì, với ai, tại sao lại vào đó nếu như không phải vợ mang bầu?
Tôi và vợ cưới nhau đã 5 năm nhưng vẫn chưa có con, đó là điều tôi luôn đau đáu trong lòng. Bố mẹ tôi thúc giục, hai bên gia đình lo lắng về chuyện con cái của chúng tôi. Vợ tôi sốt sắng nhưng cũng chẳng có cách nào, vì thật ra, hai đứa đã đi khám khắp nơi.
Vợ tôi buồn lắm, chẳng biết vì sao hai vợ chồng mãi không có một mụn con. Suy nghĩ nhiều đến gầy người đi, vợ không còn sức lực để làm những chuyện khác. Lúc nào vợ cũng mơ sảng, nói linh tinh khiến tôi đứng ngồi không yên. Nhìn người ta đi chơi, tay trong tay dắt con cái, tôi chạnh lòng, buồn lắm. Còn vợ tôi thì rớt nước mắt mãi không thôi.
Tôi cố gắng động viên vợ từ từ rồi sẽ có, "ở hiền gặp lành". Biết vậy nhưng lòng tôi xốn xang, đứng ngồi không yên. Một ngày nọ, tôi nghe người bạn giới thiệu có một bác sĩ chữa vô sinh khám bệnh giỏi lắm. Và tôi đã tìm tới tận nơi.
Thật không thể tin nổi, bác sĩ nói nguyên nhân chính là ở tôi. Tôi không thể sinh con... chứ không phải do vợ. Mấy năm qua, tôi vẫn nghi ngờ vợ mình chỉ là không dám nói. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ. Tôi lặng người nghĩ lại những ngày tháng mình lạnh nhạt với vợ, thậm chí còn thử với vài cô xem có bầu hay không. Các cô gái đó chưa từng bắt vạ tôi, và tôi càng tin, chuyện tôi vô sinh là có thật...
Tôi cứ nghĩ như thế mà vô định đi về nhà lúc nào không hay. Vào đến nhà, tôi chửi bới óm sòm khi thấy vợ về. (Ảnh minh họa)
Tôi về nhà mà trong lòng nặng trĩu. Nghĩ vừa thương vợ, vừa thương bản thân mình. Nhưng tôi không đủ can đảm thừa nhận. Tôi cứ sống như vậy, hèn hạ, bẩn thỉu, để mọi người trách vợ tôi không sinh được con.
Một lần, tôi đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh, thấy vợ nôn ọe ầm ầm. Tôi gọi hỏi bảo vợ bị làm sao thì vợ xua tay, không nói gì. Tối đó, tôi cứ ngồi nghĩ mãi. Dạo gần đây vợ lười ăn, cứ bữa ăn lại hay nôn ọe. Tôi có chút nghi ngờ vợ...
Hôm đó, tôi đi theo vợ thì thấy vợ vào viện sản, tôi bắt đầu giật mình. Vợ vào viện sản làm gì, với ai, tại sao lại vào đó nếu như không phải vợ mang bầu? Nhưng, tôi vô sinh, vợ mang bầu với ai. Chắc chắn là cô ấy ngoại tình. Vì nếu không ngoại tình thì không thể có chuyện mang bầu được, không thể có chuyện vào phòng khám được. Chắc là, cô ấy đang định lừa tôi vì quá lâu rồi chúng tôi không có con. Chắc chắn cô ấy đã ngủ với ai đó để cho tôi phải nhận con là con đẻ của mình. Nếu sự thật là như vậy thì đây đúng là một tội ác tày đình.
Tôi cứ nghĩ như thế mà vô định đi về nhà lúc nào không hay. Vào đến nhà, tôi chửi bới óm sòm khi thấy vợ về. Tôi chỉ vào mặt cô ấy, nói cô ấy những lời không ra gì. "Cô ngủ với thằng nào để về bắt tôi đổ vỏ phải không? Tôi không phải thằng ngu để cô lừa dối nhé. Tôi vô sinh rồi, cô có con với tôi làm sao được mà định dở trò?".
Vợ tôi nghe như không hiểu chuyện gì, hỏi lại &'sao anh lại nói như vậy, em làm gì có con, em lừa dối anh cái gì?'.
Nhìn vợ nằm trên giường bệnh mà nước mắt tôi trào ra. Tôi nắm lấy tay vợ, hối hận không ngừng. (Ảnh minh họa)
Không chịu được, tôi lao tới, tát cái bốp vào mặt vợ. Chỉ một cái tát mà cô ấy gục xuống, lăn ra nền nhà không dậy được nữa. Tôi vội vàng đưa vợ vào viện cấp cứu, run sợ vô cùng.
Vào đến viện, bác sĩ mới thông báo với tôi một sự thật trời giáng. Vợ tôi bị ung thư dạ dày. Tôi lặng người, đứng không vững, đầu óc quay cuồng. Sao vợ tôi lại bị ung thư được? Cô ấy khỏe mạnh, vui vẻ, hoạt bát, sôi nổi, tại sao tự nhiên lại mắc căn bệnh trời giáng ấy?
Nhìn vợ nằm trên giường bệnh mà nước mắt tôi trào ra. Tôi nắm lấy tay vợ, hối hận không ngừng. Việc cô ấy nôn ọe là do ung thư chứ đâu phải là có bầu gì đâu. Còn chuyện cô ấy vào viện sản, có lẽ chỉ là để thăm ai đó nhưng vô tình trùng hợp mà thôi.
Hối hận, đau khổ, tôi không còn lời nào để nói. Tôi tự trách mình, thật đê tiện, bỉ ổi. Tại sao tôi lại có thể nghi ngờ người vợ bao nhiêu năm chung chăn chung gối với mình? Tại sao tôi lại không chịu hiểu, tôi vô sinh mà cô ấy chấp nhận ở bên cạnh tôi bao nhiêu năm nay đã là sự hi sinh quá lớn rồi? Để bây giờ, cuộc đời còn lại quá ngắn ngủi...
Tôi khóc như mưa, vừa ôm vợ vừa khóc như thể ngày mai thôi, chúng tôi sẽ vĩnh viễn không còn được gặp lại nhau. Thật sự là như vậy, ngày ấy sắp đến rồi. Vợ tôi bị ung thư, còn có thể chữa được chăng? Tôi sắp mất vợ, mất người phụ nữ tôi yêu thương nhất. Sao ông trời lại bất công với chúng tôi như thế? Không có con, giờ không có vợ, tôi sống làm gì...?
Theo Phununews
Nàng dâu mới lần đầu cúng ông Táo và sự cố khó quên Đã 3 năm trôi qua nhưng chị Thu Vân vẫn chưa dám nói thật với mẹ chồng về sai sót của mình ngày ấy. Theo truyền thống của người Việt, cứ đến ngày 22-23 tháng Chạp hàng năm, các gia đình đều tất bật sửa soạn lễ cúng ông Công ông Táo. Tùy theo điều kiện của từng nhà mà có thể làm...