Biết chồng ngoại tình tôi chỉ nhắn cho anh vỏn vẹn một câu: “Mẹ con em đi rồi, anh về nhà đi’
Anh đã muốn đi thì em không bao giờ níu giữ! Chỉ tiếc những năm tháng thanh xuân, tiếc khoảng thời gian làm vợ em đã vắt kiệt sức mình để hi sinh mà chẳng nhận lại được điều gì.
Đã từ lâu anh xem căn nhà này không khác gì nhà trọ. Anh đi sớm, về muộn, qua đêm bên ngoài. Anh xem mẹ con em như chiếc bóng sống cạnh anh mà không hề đếm xỉa đến những vui buồn, tủi nhục. Anh có người đàn bà khác bên ngoài. Chiếc gương đã vỡ thì không thể hàn gắn được. Bây giờ em và con sẽ đi!
Lòng người là thứ khó đoán định được nhất trong cuộc đời này. Ngày trước, anh từng thề thốt sẽ mang lại cho em và con những gì tốt nhất. Anh từng hùng hổ tuyên bố với cha mẹ vợ không để em phải khổ. Em chưa từng mong những điều vĩ đại, lớn lao đến trong cuộc đời mình. Chỉ cần vợ chồng yêu thương, gia đình hạnh phúc thế là đủ. Vậy mà, tình nghĩa vợ chồng, bao nhiêu năm tháng cùng nhau trải qua giông bão không bằng một ả đàn bà ngoài đường.
Khi anh đem tiền cho ả đàn bà đó mua sắm, chưng diện anh có nghĩ đến con mình thiếu sữa, đói ăn? Khi anh chiều chuộng, nâng niu một người đàn bà ngoài đường anh có nghĩ đến cảnh con mỗi chiều ra cổng ngóng ba? Em từng nghĩ rằng mình sẽ chịu hết mọi cay đắng, tủi nhục chỉ cần anh thương con. Thế nhưng, em nhận ra rằng con lạc loài ngay cả trong tình thương của cha mình. Em không muốn con thất vọng hết lần này đến lần khác. Không muốn con tổn thương khi sống trong một ngôi nhà đầy rẫy sự dối trá và phản bội!
Video đang HOT
Đàn bà lấy chồng đơn giản lắm. Chẳng cầu mong vinh hoa, phú quý chỉ mong người đàn ông thương yêu, che chở. Nhưng anh đã làm được gì trong suốt thời gian được gọi là Chồng? Hạnh phúc thì đếm trên đầu ngón tay. Anh chỉ đem đến cho em bao nhiêu cay đắng, tổn thương, sự cô đơn đến lạnh buốt. Đêm đêm, nằm cạnh chồng mà thấy cô đơn đến vô cùng.
Nhiều người hỏi rằng: “Tại sao không đánh ghen ả đàn bà mất nết đó?”, “tại sao không giành giật người chồng của mình về?”. Nhiều người nói em nhu nhược, kẻ khác lại cho rằng em quá hiền lành. Nhưng em đánh làm gì, em giành giật làm gì một kẻ vốn dĩ từ lâu đã muốn ra đi. Sống cạnh một người đàn ông từng ăn nằm với một người đàn bà khác, lòng người vợ lạnh lắm. Sự lạnh lẽo khiến đàn bà chết cả tâm can. Anh đã muốn đi thì em không bao giờ níu giữ! Chỉ tiếc những năm tháng thanh xuân, tiếc khoảng thời gian làm vợ em đã vắt kiệt sức mình để hi sinh mà chẳng nhận lại được điều gì.
Đàn ông bất chấp nghĩa vợ chồng để lên giường với người khác thì bạc hơn cả vôi. Anh không xứng đáng nhận được sự tôn thờ và ngưỡng mộ về một người cha hoàn hảo từ con. Đàn ông đã phản bội, chẳng còn tư cách để nhận được sự bao dung và tha thứ từ vợ con. Đơn ly hôn em đã kí sẵn. Đàn ông tệ bạc như anh thì bỏ đi không tiếc!
Chồng bỏ theo nhân tình 5 năm sau quay lại đòi tái hợp, tôi nhẹ nhàng nói một câu nhưng khiến anh 'lạnh người'
Em không còn muốn khóc nữa. Nước mắt của em, của con, của cha mẹ em, và cả những người yêu thương em 5 năm qua đã quá nhiều rồi.
Hôm qua, anh gọi cho em, giọng anh lè nhè, hình như anh đang say. Đã 5 năm dài từ ngày anh bỏ mẹ con em đi, vậy mà đến giờ khi nghe thấy giọng của anh em vẫn không kiềm được nước mắt. Như nỗi đau vẫn còn đó chưa từng bớt đi theo năm tháng, như bao nước mắt ngần ấy năm vẫn chưa đủ...
Anh nói anh muốn trở về, anh muốn lại làm chồng làm cha trong ngôi nhà nhỏ 5 người của mình. Nhưng anh ơi, anh có nhớ ngày anh ép em phải ký giấy ly hôn để anh theo bồ? Anh có nhớ em từng cầu xin anh ở lại, chịu hết mọi lời lẽ nặng nề, cả những bạt tay phũ phàng của anh? Anh có nhớ ngày anh ra tòa, em và con khóc cạn nước mắt thế nào? Anh có nhớ lúc anh dọn đồ đi, con đã ôm chân khóc òa đòi cha ở lại? Hay lúc đó, anh chỉ nghĩ được tự do để đến với tình yêu anh cho là đích thực trong đời?
Ngày tháng em và con bơ vơ không biết phải tiếp tục sống thế nào, anh chỉ biết dẫn bồ đi đó đây du lịch. Lúc em trầm cảm nặng phải điều trị mấy tháng dài, 3 con nhỏ phải nghỉ học để về quê ngoại nhờ các dì chăm lo, anh vẫn đang mải miết sắm váy áo sang trọng cho bồ. Bao năm tháng, sáng ra em phải sắm vai người cha gồng mình làm việc vì con, tối đến lại là người mẹ hai tay ôm con vào lòng dạy dỗ ủi an. Còn anh, 5 năm qua, không phải đã có nhà cao cửa rộng giàu sang với nhân tình, có từng nhắn một tin hỏi thăm con, có từng nghe lời cha mẹ anh đến tìm con một lần?
Anh ơi, em chưa từng trách cha mẹ anh vì sao không ngăn anh lại. Em chỉ trách tình nghĩa vợ chồng mình sao lại có lúc cạn cùng đến thế. Tháng ngày đó, em tin đến cuối đời mẹ con em cũng không quên được. Đó là lý do chỉ cần nhìn thấy anh, nghe thấy giọng anh nói, nước mắt em đã rơi không dứt. Không phải vì em còn thương kẻ bội bạc như anh, mà là vì chỉ cần thấy anh em lại nhớ mình đã từng trải qua tháng ngày tồi tệ thế nào...
Vậy mà giờ anh lại muốn quay về khi anh đã từng lạnh lùng rời đi? Vì nhân tình của anh không thể có được con, hay vì ba mẹ anh chưa từng chấp nhận chuyện này? Hay vì chút ít lương tâm còn sót lại nơi anh chợt trỗi dậy sau 5 năm dài bị mục rửa? Vì điều gì anh đòi quay về, đòi bắt con em đi với lời ngụy biện muốn cùng em gánh vác?
Anh nói anh muốn bù đắp cho mẹ con anh, thế thì anh muốn làm sao đây? Tiền bạc à? Ngày em không có một đồng trong người khi con út chưa được 1 năm tuổi đi cấp cứu, anh đã ở đâu? Ngày bé lớn vào lớp một không có tiền đóng học phí, anh có biết không? Lúc đó mẹ con em cần anh, anh đã ở đâu, anh đang vui vẻ bên nhân tình! Thế thì bây giờ, khi cuộc sống của mẹ con đã đủ đầy, vốn không cần anh nữa.
Hay anh muốn bù đắp tình cảm cho mẹ con em? Ngày em thương anh nhất, lại là lúc anh phũ phàng ra đi, lòng dạ có còn gì nữa đâu anh. Ngày con bé dại cần tình cảm của cha nhất, anh đành lòng vứt bỏ, thế thì cả đời nó cũng không còn cần anh nữa.
Em không còn muốn khóc nữa. Nước mắt của em, của con, của cha mẹ em, và cả những người yêu thương em 5 năm qua đã quá nhiều rồi. Em và con không còn sức và cũng không còn muốn chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Vì vậy, xin anh hãy để mẹ con em có cuộc sống yên ổn. Xin anh đừng xuất hiện thêm bất cứ lần nào nữa. Đừng nhớ về em khi đang say, cũng đừng hối hận làm gì nữa. Muộn rồi anh à, cả đời nãy cũng không cứu vãn được nữa đâu.
Anh ơi, cuộc sống của mẹ con em giờ đây rất tốt. Mỗi ngày, khi sáng ra các con đều giành để hôn mẹ, chiều về lại ríu rít tranh nhau kể em nghe chuyện một ngày. Với em, mỗi ngày đều là những ngày hạnh phúc. Em không cực khổ, càng không phải khóc lóc vì ai nữa. Vì vậy, em không cần anh gánh vác cùng em bất cứ điều gì. Nếu anh còn chút lương tri, còn nghĩ cho mẹ con em thì làm ơn đừng động đến hạnh phúc bình dị phải trả bằng không ít nước mắt và đau thương này của mẹ con em, được không?
Tôi chết điếng khi đêm đó về nhà, vừa quàng tay qua người vợ thì em buột miệng nói câu này Nói rồi cô ấy bỏ đi. Lòng tôi ngập tràn sự sợ hãi. Chính tay tôi đã phá nát gia đình, đạp đổ tất cả hạnh phúc xây dựng trong mười năm. Đàn ông trên đời này mấy ai mà không có những giây phút ngoài chồng ngoài vợ. Yêu vợ, thương vợ nhưng vẫn có những người đàn bà khác ngoài đường....