Biết bố mẹ sắp ly hôn, cô con gái lớp 5 thông minh viết 1 bài văn điểm 0 để cô giáo mời bố mẹ đến trường
Đề bài của bài văn đó là: Em hãy miêu tả về những hoạt động của gia đình mình để chuẩn bị sắm tết. Và con gái anh chị chỉ viết vẻn vẹn có 2 dòng
Không biết đã bao lâu rồi anh chị không còn thoi quen nắm tay nhau trước khi đi ngủ nữa, lần cuối cùng mà họ hôn nhau hình như là 2 năm trước thì phải; giờ đây khi nhìn thấy nhau cả anh và chị đều cảm thấy chán nản và mệt mỏi.
Khi tình cảm đã rạn nứt rồi thì dù ở canh nhau, nằm cạnh nhau cũng chẳng còn thấy hạnh phúc nữa; những bữa cơm không đầy đủ 3 người, lúc thi chỉ có 2 mẹ con, lúc thì 2 bố con thui thủi đi chơi; khổ thân con bé- mới học lớp 5 thôi mà đã hiểu chuyên rồi, biết bố mẹ không nói chuyện với nhau là nó hiểu bố mẹ đang giận nhau, nhiều lúc nó cứ thui thủi chơi một mình rồi tự giác đi ngủ mà thấy thương; nhưng có lẽ lòng tự trọng và những ích kỷ cá nhân đã khiến anh chị không thể vì con mà xích lại gần nhau được.
Dạo nay, mức độ cãi nhau của 2 vợ chồng ngày càng nhiều hơn va thường xuyên hơn, anh đã chán chị đến tận cổ, còn chị thì căm ghét anh đã cướp mất 7 năm tuổi xuân của chị để phục vụ cho cái nhà này. Nhưng phải chăng là bởi vi có sự tác động của người thứ 3 nữa mới khiến cho họ dễ dàng từ bỏ nhau như vậy.
Anh tối ngày mơ mộng đến cô nhân tình trẻ trung mới đi du học bên nước ngoài về, ở bên cô ấy anh không ba giờ phải nghe những lời cằn nhằn đại loại như: anh có phaỉ là đàn ông con trai không mà không biết phụ giúp vợ con việc nhà việc cửa… Ở bên cô ấy, anh chỉ được nghe những lời ngọt ngào âu yếm khiến lòng anh mê mẩn.
Còn chị, sau bao nhiêu tháng ngày làm mẹ- làm vợ, chị cảm thấy bản thân mình già nua và bị trì trệ về tinh thần; chưa bao giờ chồng chị an ủi, động viên chị một câu; chị cảm giác như trái tim mình đã nguội lạnh cho đến khi ngã vào vòng tay của gã đồng nghiệp và là sếp của chị, ở bên cạnh ông ta, chị được nâng niu trân trọng và nâng tầm giá trị của mình lên.
2 anh chị từ một dần tách ra thành 2 đường thẳng song song và đang tìm cho mình những lối đi riêng, họ đã quên mất đi đứa con bé bỏng của mình, cô con gái mới chỉ 5 tuổi với suy nghĩ già dặn trước tuổi; những món đồ chơi đắt tiền đã không còn là niềm vui của con nữa rồi. Anh chị mải miết chạy theo hạnh phúc riêng nên không để ý đến con mình đang học hành sa sút và có dấu hiệu trầm cảm đến nơi, và nếu không nhờ cuộc họp mời phụ huynh lên trường, có lẽ họ đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.
Video đang HOT
(ảnh minh họa)
Những ngày giáo tết, anh chị bận tối mặt tối mũi trên cơ quan nên không có nhiều thời gian ở nhà, rảnh giờ nào thì họ sẽ tranh thủ hẹn hò với người tình luôn; con gái sắp có một bài kiểm tra cuối kỳ quan trọng nhưng cũng chẳng ai chịu để ý đến con cả. Cho đến một ngày, cả 2 tá hỏa vội vàng lên trường để gặp cô giáo sau khi bị giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện mời lên trao đổi. Con nhà anh chị là học sinh duy nhất bị điểm 0 trong lớp và cô giáo đã đưa bài kiểm tra đó cho phụ huynh đọc.
Đề bài của bài văn đó là: Em hãy miêu tả về những hoạt động của gia đình mình để chuẩn bị sắm tết. Và con gái anh chị chỉ viết vẻn vẹn có 2 dòng:
” Sắp đến tết rồi, nhà nhà đổ xô đi sắm tết, không khí ngoài đường phố rất vui vẻ; nhưng nhà em thì không. Nguyên nhân bởi vì bố mẹ em không còn yêu nhau nữa nên bố mẹ không muốn sắm tết; bố mẹ thường xuyên bỏ rơi em để đi vắng. Em ghét tết, ghét cả bố mẹ luôn”. Bài viết nhỏe nhoẹt nước mắt giờ đã khô cứng, anh đọc xong rồi đưa cho chị, chị đọc xong thì nghẹn ngào không nói nên lời.
- Tình hình học tập của bé rất yếu, từ một học sinh xếp thứ 7 trong lớp giờ đã tụt xuống thứ 23 rồi; tình trạng học sa sút thế này tôi cũng đã gọi thông báo về cho chị rồi, anh chị không động viên hay tìm hiểu nguyên nhân hay sao ạ?? Giáo viên chủ nhiệm nói
- Vâng, do chúng tôi cũng hơi bận nên không có nhiều thời gian để để ý con nhiều. Chị lên tiếng
- Đây là thời điểm cực kỳ quan trọng vì bé sắp lên cấp 2, tôi mong rằng dù chuyện vợ chồng có xảy ra vấn đề gì thì anh chị hãy có trách nhiệm với con một chút, bởi bé Hân là một cô bé rất tình cảm và tinh tế, nên đôi lúc khi vợ chồng xảy ra cãi vã bé sẽ nhân biết rất nhanh.
- Vâng, chúng tôi sẽ để ý, chúng tôi cảm ơn cô giáo ạ.
Khi giao viên đã đi rồi, anh chị đã hẹn nhau ra quán cafe ngồi và nói chuyện thẳng thắn với nhau. Lần đầu tiên họ có thời gian để lắng nghe và chia sẻ lòng mình về nhau về những điều họ khó chịu; nhưng sau tất cả thì cả anh chị đều nhận ra là tình cảm gia đình và đặc biệt là dành cho con là quá lớn và họ không muốn khiến con gái tổn thương.
Sau 2 tiếng nói chuyện với nhau, anh chị đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Họ thống nhất sẽ cho nhau một khoẳng lặng để nhìn nhận lại mình và cố gắng sửa đổi những điều còn khiến cho đối phương khó chịu. Sau tất cả thì những cơn say nắng bên ngoài cũng chỉ là nhất thời, còn tổ ấm của họ, nơi có đứa con gái bé bỏng mới là điều quý giá nhất. Ngước lên nhìn đồng hồ đã đến giờ đón con, anh chủ động nắm tay chị cùng bước đến trường và cho con gái một điều bất ngờ, lâu lắm rồi cả gia đình mới lại được đông đủ để đi chơi thế này.
Khánh Linh/ theo thể thao xã hội
Con gái bảo chỉ muốn đi xa để ít tiếp xúc với mẹ
Tôi nhớ con, chỉ mong được nói chuyện với cháu nhiều hơn nhưng cháu không muốn gần tôi.
Ảnh minh họa
Tôi 53 tuổi, bác sĩ sắp về hưu, chồng là bộ đội đã về hưu. Chúng tôi có 2 con gái, cháu lớn 26 tuổi, đang học thạc sĩ song ngành tại Nhật Bản, cháu út 21 tuổi, sinh viên năm thứ ba ngành môi trường, học ở Việt Nam. Hai cháu nói chung ngoan ngoan, chăm chỉ học hành, tự lập, thương yêu nhau khiến chúng tôi an tâm, chỉ có điều các cháu không thích gần gũi, tâm sự với bố mẹ khiến chúng tôi nhiều khi rất tủi thân.
Nói thêm về hoàn cảnh, chồng tôi đi công tác xa nhà mấy chục năm, chỉ khi về hưu mới về hẳn nhà. Tôi làm bác sĩ ngoại khoa ở một bệnh viện thành phố, công việc vất vả, hay phải trực đêm. Một mình nuôi dạy 2 con, chồng ở xa không hỗ trợ được nhiều khiến tôi nhiều lúc rất mệt mỏi, tuy nhiên hai con ngoan ngoãn, học hành tiến bộ, khiến tôi được an ủi được nhiều phần. Cháu đầu từ nhỏ đã thông minh, thi học sinh giỏi suốt những năm học phổ thông, năm lớp 11 và lớp 12 cháu còn vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia môn Toán. Cháu học một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, năm cuối xin được học bổng trao đổi một năm ở Pháp. Ra trường cháu đi làm tại một doanh nghiệp nước ngoài, lương cao hơn cả lương công chức vợ chồng tôi cộng lại. Cháu bảo ban và định hướng em học hành rất tốt. Khi cháu út xuống học đại học ở Hà Nội, cháu lo mọi việc ăn ở, đi lại cho em, hỗ trợ nuôi em ăn học thay chúng tôi dù chúng tôi hoàn toàn lo được. Chúng tôi chỉ lo lắng nhất là sức khỏe cháu yếu ớt, dễ lên cơn khó thở lúc thay đổi thời tiết.
Cháu đi làm được một năm rưỡi thì bỏ việc, về nhà tập trung tự học tiếng Nhật để xin học bổng. Thời gian cháu ở nhà ôn tập thường xuyên thức khuya, hay cáu gắt. Cháu ăn rất ít đồ tôi nấu mà hay tự đi chợ mua đồ về nấu ăn thêm. Tôi có cản cháu, nói thực phẩm cháu hay mua ở chợ không đảm bảo an toàn vệ sinh thì cháu gạt đi, bảo tôi: "Con ăn gì kệ con, đồ mẹ nấu bữa nào cũng như bữa nào, khó ăn lắm". Tôi biết cháu ôn thi căng thẳng nên cố gắng mua thêm thực phẩm về đổi món, hầm gà, hải sâm mà cháu không thích ăn. Tôi than phiền về việc cháu quá gầy, người xanh xao, nổi nhiều mụn bọc thì cháu cáu gắt nói: "Con ở với mẹ từng đấy năm có bao giờ con không gầy, không xanh đâu. Mẹ mặc kệ con".
Đợt cháu xuống Hà Nội thi chứng chỉ tiếng Nhật, thi xong cháu đi du lịch Đà Nẵng cùng bạn trai 3 hôm mà không nói với tôi. Tôi lúc này mới biết con có bạn trai 5 năm vì cháu luôn giấu. Phát hiện ra, tôi có nặng lời rằng cháu đi như thế dễ bị người ta lừa gạt, làm gương xấu cho em thì cháu tức giận, không nghe điện thoại của tôi. Tôi tức, nhắn tin nói cháu ngu lắm, không nghe lời mẹ thì chỉ có chết. Cháu nhắn lại vọn vẻn: " Mẹ để con được yên" rồi chặn số điện thoại của tôi. Chỉ khi cháu về mới bỏ chặn và không nhắc gì tới chuyện đó dù chúng tôi hỏi han.
Đến nay khi sang Nhật Bản được hơn một năm, tôi nghe phong thanh rằng cháu và bạn trai đã chia tay do khoảng cách. Có vài lần tôi cố nhỏ nhẹ hỏi thì cháu không nói, hỏi cháu út cũng nói không biết. Tôi thử hỏi bạn bè cháu thì cháu tức giận, luôn nói: "Đấy là việc của con, mẹ đừng can thiệp". Cháu ít khi gọi về nhà, nhắn tin cũng chỉ vài dòng ngắn ngủi. Tôi nói nhớ cháu, rằng cả 2 chị em đều đi vắng khiến tôi buồn thì cháu chỉ im lặng. Tôi bảo cháu hàng xóm cũng đi Nhật mà ngày nào cũng gọi về cho mẹ thì cháu lại tức giận nói: "Mỗi người mỗi việc khác nhau, mẹ thích thì sang mà nhận nó làm con". Tuần vừa rồi cháu thi và bắt đầu những tuần đầu tiên đi làm, tôi nhắn tin hỏi thăm vài câu thì cháu nói: "Mẹ hãy để con yên, con bận lắm rồi. Mẹ có biết tại sao trước con không học ở gần nhà mà phải xuống Hà Nội học không? Là con không muốn ở với mẹ. Mẹ biết tại sao con sang Pháp với sang Nhật, ăn uống thất thường, công việc vất vả mà lại khỏe hơn không? Vì con ít phải tiếp xúc với mẹ. Mẹ muốn con ổn thì để con yên vài hôm". Tôi đọc mà suy sụp tinh thần, khóc nhiều nhưng không dám nói với chồng vì nhà tôi rất nóng tính.
Tôi nhớ con, chỉ mong được nói chuyện với cháu nhiều hơn nhưng cháu không muốn gần tôi. Từ nhỏ cháu đã thích làm theo ý mình, chỉ khi xong việc mới nói cho bố mẹ. Tôi giờ đã nhiều tuổi, chỉ có con cái là niềm vui lớn nhất mà cháu lại như thế. Tôi sợ cháu thứ hai cũng giống chị, xa lánh bố mẹ vì cháu trầm tính, ít nói, không tâm sự với bố mẹ bao giờ, thích nghe lời chị hơn lời chúng tôi thì cuộc sống chúng tôi chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Tôi rất buồn, không biết phải làm sao để cháu gần gũi với bố mẹ hơn? Có phải tôi đã sai lầm khi nghiêm khắc nuôi dạy con khiến giờ các cháu ghét bỏ bố mẹ?
Theo Vnexpress
4 đặc điểm chỉ có ở một người đàn ông tốt Người phụ nữ dù thông minh, xinh đẹp đến mấy, nhưng có lẽ điều hạnh phúc nhất mà họ có được vẫn là ở một người chồng tốt. Vì vậy, hãy luôn cân nhắc rằng bạn đã gặp một đối tượng tốt để bạn có thể tin tưởng dựa vào họ trong suốt quãng đời còn lại hay không Ở bên một người...