Bị vợ và bạn thân cắm sừng
Đó là câu chuyện mà không biết đến bao giờ tôi mới có thể quên được. Cảm giác vừa căm ghét vừa thấy đau lòng lúc nào cũng trực diện trong lòng. Vì đó là bạn thân và vợ mình…
Tôi làm IT cho một công ty nước ngoài. Cuộc sống của vợ chồng tôi tuy không thuộc hàng khá giả nhưng cả hai bên gia đình vợ chồng đều cơ bản. Chúng tôi cưới nhau xong thì mua được đất rồi làm nhà. Sau đó vợ tôi sinh con gái đầu lòng, 3 năm sau thì 1 bé trai kháu khỉnh ra đời.
Vì thế, bạn bè, người thân, đồng nghiệp vẫn thường chấm cho gia đình chúng tôi điểm 10 về chất lượng. Và cuộc sống của chúng tôi cứ thế diễn ra trong êm đềm.
Tuy nhiên, có sống cùng nhau mới biết, chúng tôi cũng hay cãi vã, giận hờn. Bởi cô ấy là một giáo viên dạy văn, suốt ngày mơ mộng, thả hồn với các tác phẩm văn chương và dễ dàng xúc động, thổn thức với những chi tiết tưởng như rất đỗi bình thường trong cuộc sống. Còn tôi thì quá khô khan, thực tế. Vì thế, cô ấy luôn khép cho tôi cái tội thiếu tình cảm, thiếu lãng mạn và thiếu quan tâm đến vợ.
Nhưng tôi luôn cho rằng, đó là những chuyện nhỏ, và những lần cãi vã giận hờn kia chỉ là gia vị để cuộc sống trở nên hấp dẫn hơn. Bởi về cơ bản, tôi không phải người sống hời hợt, thiếu tình cảm, thiếu quan tâm đến vợ con. Nhưng những việc tôi làm được thường chỉ thông qua hành động có tính thực tế, còn để nói những câu ngọt ngào, thỉnh thoảng tổ chức những sự kiện có tính chất lãng mạn để chiều vợ thì tôi thấy rất khó. Và tôi nghĩ, sau khi đã chung sống với nhau được gần chục năm, vợ tôi sẽ hiểu và thông cảm với tôi hơn.
Cho đến khi bên nhà vợ tôi xảy ra chuyện, em gái của vợ tôi mất đột ngột vì tai nạn giao thông. Vợ tôi đau khổ đến mức ngất lên ngất xuống. Sau đó, khi đã an táng cho em gái xong, vợ tôi xin phép tôi cho cô ấy về nhà ngoại để ở cùng bố mẹ 1 thời gian, động viên bố mẹ. Nghĩ đến bố mẹ vợ chỉ có 2 cô con gái. Vì thế, tôi đã đồng ý không một chút đắn đo.
Từ đó, mỗi ngày, ngoài giờ đi làm, tôi nhận nhiệm vụ chăm sóc, đưa đón 2 đứa con, chăm sóc ngôi nhà và tự chăm sóc cho chính mình. Cuối tuần, bố con tôi lại dắt díu nhau về bà ngoại để cả nhà bớt hiu quạnh.
Và tôi nghĩ, như vậy là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tuy nhiên, vợ tôi thì không cho rằng như vậy. Cô ấy bảo, tôi thiếu sự quan tâm đến vợ. Từ khi vợ đi, tôi không một lời hỏi han động viên cô ấy khiến cô ấy cảm thấy thiếu một bờ vai chia sẻ.
Tôi đã rất bất ngờ, bởi với một người đàn ông, ngoài công việc nhà nước, tôi gánh thêm toàn bộ trách nhiệm của một người mẹ trong gia đình nên một ngày với tôi đã quay như chong chóng. Thế nên, chỉ 2 ngày 1 lần, tôi mới gọi điện cho vợ để kể chuyện con cái cho vợ nghe, và cũng dặn vợ ăn uống đầy đủ, chăm sóc ông bà, và tự chăm sóc mình.
Rồi, sau gần 1 tháng ở lại với bố mẹ, cô ấy trở về, nhưng với 1 thái độ rất lạ. Không ân cần, vồn vã và chăm sóc chồng con chu đáo như trước nữa. Ngoài giờ lên lớp, cô ấy chỉ thích ở trong phòng 1 mình và làm bạn với chiếc điện thoại. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ, có lẽ cô ấy muốn yên lặng một mình vì nỗi đau mất em vẫn còn quá lớn, và chưa thể nguôi ngoai. Vì thế, tôi vẫn cố gắng lo cho con và gia đình để cho cô ấy được thoải mái.
Thế nhưng sau đó, khoảng 1 vài tháng, tôi thấy cô ấy ra ngoài nhiều hơn, ăn diện hơn, và đặc biệt là lúc nào cũng kè kè điện thoại bên mình. Rồi tình cờ, lên mạng, tôi lại đọc được một bài viết về những dấu hiệu khi người vợ ngoại tình. Thấy giống giống với trường hợp của vợ mình, nên tôi sinh nghi, dù trước đây, sau cả gần chục năm chung sống, chưa bao giờ tôi nghi ngờ vợ.
Video đang HOT
(Hình minh họa)
Vậy là, hôm đó, canh lúc vợ tôi không để ý, tôi đã lấy điện thoại của vợ để đọc trộm tin nhắn và phát hiện ra một loạt các tin tình cảm, hẹn hò của vợ tôi với một số máy mà vợ tôi lưu trong điện thoại là “Bách hóa”
Lúc đó, tự nhiên, máu trong người tôi sôi lên xình xịch. Tôi lấy lại số điện thoại rồi hôm sau thuê người theo dõi chuyện hẹn hò của vợ. Không ngờ, chỉ sau 2 ngày, người theo dõi đã báo cho tôi địa chỉ nhà nghỉ, nơi vợ tôi đang hò hẹn.
Tôi đã vội vàng lao đến và bắt sống 2 người trong tình trạng không mảnh vải che thân. Nhưng đau khổ hơn cả, đó là người đàn ông đang cùng vợ tôi không ai khác chính là người bạn mà tôi đã từng giúp đỡ rất nhiều trong cuộc sống và công việc.
Vì thế, dù cho vợ tôi ra sức van xin, nhưng tôi vẫn không thể bỏ qua mà quyết định viết đơn ly hôn, đồng thời, gửi đơn kiện lên cơ quan tổ chức, nơi người đàn ông kia và vợ tôi đang làm việc.
Nhiều người thấy vậy bảo tôi ác, vì rất có thể, việc làm của tôi sẽ khiến 2 người kia mất việc, nhưng nếu ai đã rơi vào hoàn cảnh của tôi thì sẽ hiểu. Cả ngày tôi chỉ biết đến công việc, vợ con, rồi chăm lo, vun vén cho gia đình, một lòng yêu thương vợ con. Vậy mà, tôi lại bị chính người vợ và người bạn của mình phản bội. Cảm giác ấy thật sự quá đau đớn.
Tuy nhiên, sau đó, cô ấy liên tục mang 2 đứa con ra để van xin tôi tha thứ. Bố mẹ của cô ấy cũng xin tôi bỏ qua cho tội lỗi tày trời mà cô ấy đã gây ra. Điều này khiến cho tôi thấy thật khó nghĩ, vì dù sao, nhà cô ấy cũng mới xảy ra chuyện. Thế nhưng, trong lúc tôi đang suy nghĩ thì trước mặt cơ quan đoàn thể, cô ấy lên mạng nói hết với mọi người, rồi lại cãi trắng chuyện bị tôi bắt gặp ngoại tình, và vu cho tôi tội vu khống vì dù sao tôi cũng sơ xuất không chụp lại hình ảnh.
Vì thế, lại thêm 1 chuyện cô ấy khiến tôi không thể chấp nhận được mà quyết định ly hôn và kiện đến cùng. Không biết tôi làm như vậy có phải là hơi quá với gia đình cô ấy hay không?
Theo webphunu.net
Vẫn là trinh sau một năm cưới chồng
Tôi tên Linh, hiện đang làm việc tại một công ty thương mại ở Hà Nội, tôi và chồng tôi kết hôn tháng 10 năm ngoái. Chồng tôi là một người mạnh mẽ, là mẫu đàn ông thành đạt điển hình trong xã hội hiện nay. Tôi tên Linh, hiện đang làm việc tại một công ty thương mại ở Hà Nội, tôi và chồng tôi kết hôn tháng 10 năm ngoái. Chồng tôi là một người mạnh mẽ, là mẫu đàn ông thành đạt điển hình trong xã hội hiện nay.
ảnh minh họa
Vốn xuất thân từ nông thôn, sau khi tốt nghiệp đại học anh bắt đầu xin vào một công ty làm nhân viên kinh doanh, lương tháng khởi điểm là 5 triệu nay đã tăng lên hơn 30 triệu, một năm sau đó anh đã được thăng chức làm trưởng phòng. Còn tôi, tuy không xuất thân từ một gia đình giàu có nhưng tôi cũng là một cô gái xinh đẹp biết lễ nghĩa.
Anh được tôi lựa chọn kết bạn trong rất nhiều đối tượng theo đuổi tôi, anh trở thành người yêu rồi thành chồng tôi, nhưng điều khiến tôi không thể ngờ được đã đến sau khi chúng tôi kết hôn...
Nhìn bề ngoài tôi là một cô gái ăn mặc thời trang và gợi cảm nhưng thật ra tôi lại là mẫu người hơi cổ hủ, tôi không ủng hộ việc sống thử trước hôn nhân, mấy cuộc tình trước kia của tôi đều kết thúc vì lý do đó, sau khi gặp anh, tôi vui mừng khôn tả vì cuối cùng đã tìm được một người đàn ông tốt và thật sự hiểu tôi.
Anh chưa bao giờ đưa ra yêu cầu về vấn đề đó với tôi, mà chỉ hết lòng quan tâm chăm sóc cho tôi. Bây giờ nghĩ lại tôi mới hiểu lý do tại sao. Đêm tân hôn, khi tôi đang vui vẻ hạnh phúc nằm gọn trong vòng tay chồng mình, chờ đợi giây phút anh làm cho tôi trở thành một người đàn bà thật sự, thế nhưng đáp lại sự mong chờ của tôi chỉ là một câu nói: "Em yêu à, anh mệt rồi, cứ để anh ôm em ngủ như thế này nhé."
Khi đó tôi không nghĩ nhiều mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu và nằm gối lên cánh tay vững chắc của anh mà ngủ. Nhưng điều khiến tôi không thể ngờ được là suốt quãng thời gian sau đó chồng tôi không hề động vào người tôi.
Do công việc bận nên hàng ngày anh đều về nhà rất muộn, tôi bắt đầu lý giải rằng có thể do công việc của anh vất vả nên không muốn chuyện chăn gối. Nhưng dần dần tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, lẽ nào anh có người tình ở bên ngoài? Tôi cứ suy đoán lung tung và sau gần 1 năm kết hôn cuối cùng giữa tôi và anh đã xảy ra một cuộc cãi nhau gay gắt, khi tôi khóc và chất vấn anh: "Chúng ta kết hôn gần 1 năm rồi mà em vẫn còn là con gái là sao? Tại sao anh không động vào người em?" Anh cúi đầu nói: "Anh biết là anh không thể giấu em thêm được nữa, anh không hề làm chuyện gì có lỗi với em, chỉ là anh... về chuyện đó..., nhưng anh thật lòng yêu em. Khi mới ở bên em anh đã nghĩ rằng nhất định anh sẽ chữa khỏi bệnh của mình, anh cố gắng làm việc kiếm tiền, chờ đến khi kết hôn sẽ mang lại cho em một người chồng mạnh khỏe, thế nhưng..."
Sau đó chồng tôi còn nói những gì nữa tôi đều không muốn nghe, tôi chỉ cảm thấy anh đã lừa dối tôi, đầu óc tôi trống rỗng, nhớ lại từng cử chỉ bình thường anh dành cho tôi, tôi tin anh thật sự rất yêu tôi, nhưng viết đến đây mọi suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn hỗn loạn, tôi không biết tôi có nên ly hôn với anh hay không...
Là vợ chồng với nhau đã hơn một năm nhưng về mặt kinh tế chúng tôi vẫn áp dụng chính sách 50/50, tôi không bao giờ so đo thiệt hơn, tôi có đủ tiền để đảm bảo được cuộc sống của mình, nhưng tôi luôn có cảm giác anh đang bảo vệ lợi ích của mình một cách tuyệt đối để không bị tổn thất, dường như anh sợ tôi sẽ lừa gạt để lấy tiền của anh.
Từ khi chúng tôi bắt đầu chung sống với nhau, máy tính của anh luôn để mật mã (khi còn độc thân máy tính của anh không bao giờ có mật mã), khi mới bắt đầu tôi cho rằng có lẽ do cả hai chưa thật sự quen với sự xuất hiện của người kia ở bên cạnh, tôi cho rằng lâu dần anh sẽ tin tưởng tôi và sẽ bỏ mật mã đi hoặc nói cho tôi biết mật mã là gì, thế nhưng thời gian một năm qua vẫn chưa đủ để anh tin tôi.
Tôi luôn cảm thấy anh đang đề phòng tôi, giống như đề phòng trộm vậy, tôi đã nói chuyện với anh rất nhiều lần về việc cài mật mã máy tính, lần nào anh cũng nói là tôi kiếm cớ gây chuyện, sau đó chuyện cứ thế mà qua đi, tôi đành tự an ủi mình rằng thêm một thời gian nữa anh sẽ tin tưởng tôi thôi (thật ra không chỉ là máy tính cài mật mã, mà cả mật mã vali anh cũng giữ bí mật với tôi chứ đừng nói đến các mật mã cá nhân khác). Từ khi yêu đến khi kết hôn thời gian hơn 2 năm nhưng những thông tin riêng tư mà tôi biết về anh dường như là quá ít ỏi. Ngay cả địa điểm công ty anh đang làm việc hiện nay ở đâu tôi cũng không biết dù tôi đã hỏi anh nhiều lần. Sự thận trọng của anh khiến tôi cảm thấy anh không hề tin tưởng tôi, khiến tôi không có đủ lòng tin vào tình cảm của chúng tôi.
Mấy hôm trước cãi nhau với anh, tôi đã tức giận nói: "Tôi thật vô phúc nên mới lấy anh, anh là đồ lừa đảo", "anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi, anh chỉ nghĩ đến bản thân anh thôi", "sao số tôi lại khổ như vậy, sao tôi lại đi lấy một người như anh chứ"...
Khi trong lòng tôi đã coi thường chồng mình, không nghĩ đến cảm giác của chồng mình khi nói những lời làm tổn thương anh thì có phải là tình yêu giữa chúng tôi đã hết rồi không?
Thời gian này sau khi đi làm anh vẫn về nhà ăn cơm với tôi và phụ tôi làm việc nhà, cuộc sống trôi qua rất bình yên, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng cứ đến tối là anh lại ngồi lì trước máy tính đến tận khuya vẫn không đi ngủ, tôi có cảm giác chúng tôi đang dần trở lên xa lạ. Trước kia hàng ngày đi làm về ăn cơm xong chúng tôi cùng nhau đi dạo, cùng ngồi xem tivi, cùng chuyện trò vui vẻ.
Tôi là một phụ nữ bình thường nhưng lại phải sống cuốc sống vợ chồng không bình thường. Trong thời gian qua, công việc của tôi rất thuận lợi, đạt được nhiều thành công. Thế nhưng nếu cho tôi lựa chọn, tôi vẫn sẽ chọn làm một người vợ đảm mẹ hiền trong gia đình. Tôi nghĩ tôi vùi đầu vào công việc cũng là vì muốn quên đi nỗi khổ trong lòng. Sự nghiệp càng thành công thì cảm giác trống trải trong tôi càng lớn, tôi không biết mình gây dựng sự nghiệp là vì ai vì cái gì? Làm một người phụ nữ thật sự, có một gia đình êm ấm, đó mới là mơ ước và khát vọng thật sự của tôi!
Khi cãi nhau tôi cũng đã từng nghĩ đến việc ly hôn nhưng có 2 nguyên nhân khiến tôi không thể quyết tâm được. Một là kết hôn rồi lại ly hôn tôi sợ mọi người dị nghị chê cười; hai là giữa chúng tôi vẫn còn tình cảm.
Công bằng mà nói, về mặt tình cảm anh chu đáo hơn tôi. Sau khi kết hôn, hàng ngày anh đều đưa đón tôi đi làm, đi làm về anh phụ giúp tôi làm việc nhà... Về điểm này mà nói, tôi rất cảm động với các việc anh đã làm cho tôi, đó cũng là lý do quan trọng mà tôi không thể quyết tâm ly hôn với anh được.
Trong một quãng thời gian sau khi biết anh bất lực, tôi không sao làm cho cuộc sống của chúng tôi quay lại như trước kia, khi thấy tâm trạng anh vui vẻ tôi đã từng khuyên anh đi bệnh viện chữa trị, nhưng anh vừa nghe xong đã nổi cáu, anh bảo có phải tôi muốn anh bị xấu mặt hay không, anh nói anh thà chết cũng không đến bệnh viện khám chữa.
Tôi hoàn toàn thất vọng về anh, mối quan hệ giữa chúng tôi rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, sau đó là chỉ nói chuyện khi thật sự cần thiết phải nói mà thôi. Chúng tôi đã trở thành 2 người cùng đi chung một con đường chứ không phải là một gia đình, ngôi nhà trở lên lạnh lẽo thiếu hơi ấm của một gia đình thật sự. Thế nhưng trong con mắt mọi người chúng tôi vẫn là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Theo VNE
Chồng ơi, em sắp đi ngoại tình rồi Nếu như anh không thay đổi, em phải đi vào con đường sai lầm mà em chấp nhận dù có hậu quả gì đi chăng nữa. Trước đây, em yêu anh thế nào chỉ có anh là người hiểu rõ nhất. Em đã từng yêu 1-2 người trước anh, nhưng chưa có người đàn ông nào lại khiến em si mê như em...