Bị vợ cấm vận nửa năm, tôi chuốc thuốc mê để cởi quần em kiểm tra rồi ngất lịm trước chỗ..
Ô, tôi nghe mà cáu tiết quá, tôi và em, ai mới phải là người xin lỗi đây. Giữ sĩ diện đàn ông cho mình, tôi kiên quyết không chịu khuất phục em.
Lén bỏ thuốc mê vào ly nước em uống, tôi lo lắng chờ tác dụng và càng sợ em phát hiện hơn. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi kết hôn đã được 5 năm nay. 5 năm chung sống bên nhau, tôi luôn tự hào là vợ chồng tôi cực kì hiểu nhau, thông cảm với nhau nên chưa bao giờ giữa cả hai xảy ra chuyện mâu thuẫn hay cãi vã bao giờ. Em luôn biết cách hạ thấp cơn nóng giận của tôi và tôi cũng tự biết đâu là điểm dừng của em. Người ta nói, sống theo kiểu “nhìn sắc mặt nhau” giống như của vợ chồng tôi thật khó chịu nhưng tôi thì lại nghĩ khác. Chúng tôi chỉ là biết cách tôn trọng, cảm thông, chia sẻ cùng nhau mà thôi.
Vợ chồng tôi đã có với nhau hai mặt con. Đứa lớn cũng đã gần 5 t.uổi. Đứa thứ 2 cũng được gần 2 t.uổi. Một trai, một gái. Công việc của cả hai vợ chồng đều ổn định, thu nhập tốt nên tôi cứ nghĩ rằng cuộc sống như vậy là quá viên mãn, quá đủ đầy thì ngờ đâu…
Từ sau khi sinh đứa con thứ hai, ngoại hình của vợ tôi thay đổi nhiều lắm so với khi sinh đứa đầu tiên. Em béo lên rất nhiều. Chiều cao 157 cm lại phải gánh chịu sức nặng 60 kg nên cơ thể em bỗng chốc biến thành hình vuông trong mắt mọi người. Nhưng cũng chẳng vì thế mà tôi tỏ ra chán ngán em. Tôi biết tất cả những điều này đều là vì sự hy sinh em dành cho bố con tôi, tôi trân trọng điều đó chứ không bao giờ cười chê nó. Tôi vẫn quan tâm em hàng ngày, giúp đỡ em công việc gia đình và thi thoảng mua tặng em những món quà nho nhở. Chuyện vợ chồng của chúng tôi cũng chẳng vì thế mà giảm tần suất hay bị gián đoạn. Vậy mà đùng một cái…
Video đang HOT
Từ sau khi sinh đứa con thứ hai, ngoại hình của vợ tôi thay đổi nhiều lắm so với khi sinh đứa đầu tiên. (Ảnh minh họa)
Em dạo này lạ lắm. Động một tý là cáu kỉnh, gắt gỏng. Tôi đã cố nín nhịn hết mức mà vẫn không ăn thua nên những lúc bực quá, không kìm nén được, tôi lại cãi tay đôi với em.
- Anh chán tôi rồi thì cứ nói thẳng ra. Việc gì phải đối lại với tôi từng lời như thế.
Em nặng lời với tôi khiến tôi phát bực. Thừa biết tính em nên tôi không đôi co lại. Tôi bỏ ra ngoài tìm lấy bình yên cho mình. Và khi trở về, cuộc chiến tranh lạnh của chúng tôi cũng chính thức bắt đầu. Em hùng hồn đưa ra lệnh cấm vận. Tôi thắc mắc sự vô lý thì em tỉnh bơ:
- Cho tới khi nào anh chịu nhận sai và xin lỗi em thì chúng ta bắt đầu lại.
Ô, tôi nghe mà cáu tiết quá, tôi và em, ai mới phải là người xin lỗi đây. Giữ sĩ diện đàn ông cho mình, tôi kiên quyết không chịu khuất phục em. Nhưng sau 2 tháng bị em cấm vận thì tôi đã không còn chịu nổi nữa rồi. Buộc lòng tôi phải xuống nước, mở lời xin lỗi em. Nhưng thấy tôi nhún nhường, em lại chẳng chịu đồng ý. Ngược lại, em càng làm mình làm mẩy hơn cho rằng lời xin lỗi của tôi chưa thành thật và buộc tôi phải thể hiện mình hơn nữa. Em cũng bắt đầu có những biểu hiện rất lạ. Nghe những cuộc điện thoại mà đối phương gọi là giọng nữ, thái độ lại còn gật gù lắm. Rồi em cũng thể hiện mình với tôi ra mặt theo kiểu: Rồi anh cứ xem, tôi sẽ thay đổi như thế nào và anh sẽ phải chịu khuất phục như thế nào. Và lệnh cấm vận vẫn chưa được gỡ bỏ.
Tròn nửa năm…
Thú thực, sức chịu đựng của người đàn ông cũng có hạn. Nhiều lúc túng bấn quá, tôi đã định làm liều, phản bội em. Nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà tình cảm vợ chồng r.ạn n.ứt hơn, tôi lên giường với người đàn bà khác thì hèn quá. Tôi bắt đầu thắc mắc lý do em cấm vận mình lâu như vậy. Vì từ trước đến nay, em cũng không phải người thù dai nhớ lâu. Phần nữa, tôi cũng nghe nhiều chuyện phụ nữ cấm vận chồng là vì đã có người đàn ông khác. Cộng thêm với những biểu hiện lén lút của em trong suốt thời gian qua. Tôi quyết định kiểm tra em đêm đó.
Nhưng em tỉnh ngủ lắm, muốn kiểm tra cũng khó. Tôi buộc lòng phải làm với em cái chuyện có lỗi ấy. Lén bỏ thuốc mê vào ly nước em uống, tôi lo lắng chờ tác dụng và càng sợ em phát hiện hơn. Chỉ đến khi nhìn em gục bên giường, tôi mới thấy mình thở phào nhưng trong lòng lại vẫn dâng lên nỗi băn khoăn về mục đích của mình. Tôi sợ em biết chuyện sẽ giận, cũng càng sợ hơn khi biết lý do em cấm vận mình. Nhưng tôi, vẫn buộc lòng phải kéo quần em xuống. Và rồi…
Hai mắt trợn tròn, mà không, phải nói là hai mắt tôi muốn rớt ra ngoài thì đúng hơn . Đôi tay run lẩy bẩy. Miệng thì lắp bắp không ngừng, thậm chí gần như ngất lịm khi mắt đ.ập phải chỗ đó quá kì dị trên người em. Ô, cái vòng bụng ngấn mỡ, nhăn nheo của em biến đâu mất tiêu, đ.ập vào mắt tôi lúc này là một vòng bụng thon thả, những vết nhăn đã giảm đi rất nhiều. Bấy lâu nay em hay diện áo rộng thùng thình, với lại không cho tôi động vào người nên tôi không phát hiện ra được chuyện này. Phải chăng đây chính là lý do mà em cấm vận tôi ư? Tôi thấy thực sự khó hiểu lắm. Em muốn tạo bất ngờ cho tôi hay còn vì lý do gì khác nữa. Tôi muốn hỏi thẳng em chuyện này nhưng lại sợ lộ ra vụ tôi chuốc mê em biết đâu làm em giận dữ hơn. Nhưng không hỏi thì tôi khó chịu lắm. Theo các bạn, tôi phải làm gì bây giờ?
Theo blogtamsu
Ly thân nửa năm nhưng vợ chồng tôi vẫn ngủ chung giường, đôi khi vẫn làm "chuyện đó"
Tôi cũng không biết thực sự mối quan hệ vợ chồng giữa chúng tôi bây giờ là gì nữa, ly thân cũng chẳng ra ly thân...
Vợ chồng tôi kết hôn cách đây 4 năm, có một con trai 3 t.uổi. Cuộc hôn nhân tự nguyện, hai đứa cũng yêu đương nhau hơn 5 tháng mới làm đám cưới, nhưng thời gian yêu ngắn ngủi, hai đứa không hiểu nhau nhiều nên về sống chung được một thời gian cả hai đều vỡ mộng.
Thế nhưng phụ nữ khác đàn ông, phụ nữ dù chưa yêu nhiều, nhưng chỉ cần gắn bó rồi có con có cái rồi sẽ yêu đương và có tâm lý không muốn rời xa. Dù ở bên anh, có nhiều cái tôi cũng không ưng ý, nhưng phải thú nhận rằng tôi ngày càng yêu và cần anh hơn.
Thế nhưng chồng tôi thì ngược lại, anh luôn tỏ ra bất mãn, chán chường và thường xuyên chê bai vợ. Anh chê tôi vụng, nấu không ngon, chê tôi không biết thu vén, quán xuyến công việc gia đình, chê tôi không thấu đáo, chẳng biết lo toan như người khác... dù tôi có cố gắng để làm anh vui thế nào thì thứ tôi nhận lại vẫn chỉ là sự coi thường.
Tôi không chắc anh có người khác bên ngoài hay không nhưng chuyện vợ chồng của tôi rất nguội lạnh, anh cũng thường xuyên tìm cách lảng tránh tôi.
Khoảng 3 năm như thế, tôi thấy quá mệt mỏi nên nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn, giải thoát cho cả hai, thế nhưng nghĩ lại thấy thương con còn nhỏ quá, giờ đang t.uổi hình thành nhân cách, tôi sợ con bị ảnh hưởng.
Thế rồi vợ chồng tôi quyết định ly thân, tức là không đứa nào ràng buộc đứa nào, nhưng vẫn ở chung nhà, ngủ chung giường.
Từ lúc ấy, anh như dứt hẳn trách nhiệm với mẹ con tôi, tôi muốn quản nhưng chẳng còn quyền gì nữa. Dù tiếng là ly thân, nhưng vợ chồng tôi vẫn ngủ một giường, có đôi lần anh uống say, chúng tôi vẫn có quan hệ với nhau. Nhưng cứ khi tỉnh táo, anh lại coi tôi như người dưng nước lã.
Tôi phải làm gì đây, khi tôi còn yêu chồng nhưng anh không còn tình cảm gì với tôi nữa. Xin hãy cho tôi lời khuyên với?
Theo Phunutoday
Sống thử nửa năm trời, tôi vẫn là ‘gái tân’ vì anh chẳng đoái hoài Nhiều lúc tôi tự hỏi, chúng tôi sống thử với nhau để làm gì khi anh chẳng đoái hoài gì đến tôi. Tôi cảm thấy chạnh lòng, buồn và lo nghĩ lắm. ảnh minh họa Có thể mọi người nghĩ tôi là loại con gái không ra gì nên đã quyết định sống thử, hơn nữa lại còn ham hố "chuyện ấy" nhưng...