Bị từ mặt 15 năm, giờ bố bệnh nặng, có nên về chăm?
Đã 15 năm, tôi chưa bước chân về quê, cũng chưa gặp lại bố mẹ. Thế nhưng, nghe tin bố bị ung thư giai đoạn cuối, lòng tôi bỗng thấy rối bời.
Tôi năm nay 40 tuổ.i. Cách đây 15 năm, tôi ra khỏi nhà để bảo vệ tình yêu và bị bố mẹ từ mặt. Bố tôi thậm chí còn xóa tên tôi khỏi gia phả của dòng họ.
Năm đó, tôi rất buồn và cũng rất hận bố mẹ…
Bố mẹ tôi là những người tài giỏi nhưng độc đoán. Ông bà sinh được 2 người con. Tôi là con cả, dưới tôi là em gái. Từ bé cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi và em đều răm rắp nghe lời bố mẹ, không được tự ý quyết định bất cứ thứ gì.
Khi tốt nghiệp ra trường, tôi muốn được mở công ty riêng nhưng bố mẹ nói, tôi không thể làm được việc đó. Bố mẹ muốn tôi vào một cơ quan nhà nước.
Làm ở đó, tôi có sự hỗ trợ của nhiều người nên có thể phát triển con đường quan lộ. Thế nhưng, đi làm được 2 năm, tôi thấy quá chán nản với công việc nên thường xuyên xao nhãng, bị lãnh đạo phê bình, kỷ luật.
Bố mẹ tôi rất thất vọng nên thường nói với tôi bằng những lời cực kỳ khó nghe, bảo tôi là đứa bất tài vô dụng …
Trong lúc buồn bực vì bị co.i thườn.g, tôi tìm đến những vũ trường, quán bar và kết bạn với những ‘dân chơi’. Sau đó, tôi quen Trà – một cô gái làm ở quán bar.
Sự vô tư và có phần hoang dã của Trà khiến tôi say mê, đắm đuối.
Tôi dẫn em về ra mắt bố mẹ và xin được làm đám cưới. Thế nhưng, lần gặp mặt đầu tiên, bố tôi đã tỏ thái độ dửng dưng, co.i thườn.g em. Mẹ tôi thì tức tối ra mặt.
Sau khi em về, bố mẹ yêu cầu tôi chấm dứt quan hệ với Trà. Mẹ tôi nói, gia đình không thể chấp nhận một cô con dâu như vậy.
Video đang HOT
Tôi đã thuyết phục bố mẹ nhiều lần, nhưng càng thuyết phục, bố mẹ tôi càng làm căng. Mẹ tôi thậm chí còn theo dõi cả điện thoại, tin nhắn của tôi. Hễ thấy tôi liên lạc với Trà là ra sức chử.i rủa.
Có lần mẹ tôi còn hẹn gặp Trà rồi nói với cô ấy những lời xúc phạm. Tuy nhiên, Trà là cô gái mạnh mẽ nên cô ấy tuyên bố với mẹ rằng, sẽ không bao giờ từ bỏ tôi.
Sau đó, Trà mang thai. Mẹ tôi yêu cầu phải làm xét nghiệm ADN. Nếu đứ.a tr.ẻ là con tôi, bố mẹ sẽ đền bù cho Trà và đón đứ.a tr.ẻ về nuôi.
Trà không phải cô gái dễ bảo nên cô ấy không chấp nhận.
Cô ấy gọi điện và nhắn tin với bố mẹ tôi nhiều, bảo ông bà không phải để ý đến đứ.a tr.ẻ. Sau này cũng không được nhận đứ.a tr.ẻ là cháu…
Trà nói với tôi, vì tình yêu, Trà sẽ cùng tôi xây dựng gia đình từ hai bàn tay trắng, không cần tài sản hay sự giúp đỡ của bố mẹ chồng. Nói là làm, Trà muốn tôi đưa cô ấy đến một tỉnh cách xa Hà Nội – nơi bố mẹ tôi ở, hơn 1000km.
Bố mẹ tôi biết ý định của Trà nên đã ép tôi, bảo tôi phải bỏ Trà, nếu không sẽ từ mặt tôi.
Tôi yêu Trà, lại thương đứ.a tr.ẻ trong bụng nên đã nghe theo ý em, dứt tình với bố mẹ, quyết ra khỏi nhà.
Hôm tôi đi, bố mẹ tôi hành xử vô cùng cạn tình. Mẹ không cho tôi mang theo bất cứ thứ gì. Bố thì tuyên bố, cho đến khi bố mẹ chế.t, tôi không được phép về nhà, cũng không được liên lạc với bố mẹ, gia đình. Tôi rất buồn nhưng cũng đành chấp nhận.
Đến nơi ở mới, tôi không có một đồng tiề.n trong tay, phải chi tiêu bằng những đồng tiết kiệm ít ỏi của Trà.
Sau đó, để có tiề.n nuôi vợ con, tôi đi làm thuê, làm mướn, sống cuộc sống cực khổ.
Một vài người họ hàng bắt gặp thấy thương nên đã giúp đỡ tôi. Không ngờ sau đó, họ bị bố mẹ tôi mắng chử.i không tiếc lời. Cuối cùng, không ai dám liên lạc, quan tâm đến tôi nữa. Từ đó đến nay, 15 năm đã trôi qua, tôi và Trà đã có 2 đứa con. Cuộc sống không khá giả nhưng cũng đã đủ ăn.
Tôi chưa một lần về lại Hà Nội, cũng không quan tâm bố mẹ và em sống thế nào. Trong suy nghĩ, tôi coi như mình là kẻ mồ côi.
Thế nhưng, gần đây, tình cờ gặp lại người quen cũ, họ nói, bố tôi bị ung thư giai đoạn cuối, đang sống những ngày cuối cùng của cuộc đời. Họ khuyên tôi nên bỏ qua mọi chuyện, về xin lỗi và chăm sóc cho bố. Bởi dù sao, ông cũng chỉ có mình tôi là con trai.
Tôi nói, tôi không còn quan tâm gì nữa, nên giờ tôi cũng kệ. Vợ tôi cũng nhắc tôi không nên nghĩ ngợi làm gì.
Thế nhưng, đêm xuống, ngồi nhìn những đứa con đang ngủ yên lành, tôi bất chợt nghĩ đến bố mẹ và thấy khó xử.
Tôi nên làm gì lúc này, có nên bỏ qua hận thù, tủ.i nhụ.c để về gặp bố mẹ hay không? Nếu về và bị họ xua đuổi lần nữa, tôi phải làm gì? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Đừng yêu theo cách mà người khác vẫn yêu, vì cảm xúc của chúng ta vốn không ai giống ai cả
Khi tình cảm gặp 'trục trặc', em thường có thói quen tìm một ai đó đủ tin cậy để chia sẻ hoặc xin lời khuyên.
Và có khi nào em cảm thấy mình đang quá phụ thuộc vào những 'điểm tựa' ấy? Em mất niềm tin nơi chính mình và dễ hoang mang vì rất nhiều những lời khuyên nghe-có-vẻ-hợp-lý?
Người yêu em và người yêu của bạn em là hai cá thể hoàn toàn khác biệt
Đừng vội đem người yêu mình ra so sánh với bất kì chàng trai nào khác - Ảnh: Phim Tune In For Love
/Nên đừng rối bời khi bạn em chia sẻ rằng người yêu của bạn ấy "không thế". "Không thế" thì sao? Ai mới xứng đáng trở thành hình mẫu của ai nào? Em có bao giờ nghĩ rằng người yêu của mình cũng có lúc bối rối vì em chẳng hề giống mọi cô gái mà anh ấy từng gặp? Sự so sánh đó không hề công bằng phải không? Một chàng trai bận rộn thì làm gì có nhiều thời gian để nhắn tin hay gọi điện cho em cả ngày, hay hỏi rằng em đã ăn sáng chưa/ đã ăn trưa chưa/ đã ăn tối chưa. Một chàng trai sống tự lập thì sao có thể bận tâm chuyện sáng nay em hắt xì mấy cái/ em ăn cơm mấy muỗng/ em uống nước mấy ngụm.
Đừng đem người yêu của mình ra so sánh với bất kì chàng trai nào khác ngoài kia không cùng hoàn cảnh sống, không "đồng chất, đồng màu" với chàng trai của mình. Nếu có so sánh, hãy thử so sánh anh ấy của ngày hôm nay và anh ấy của những ngày trước. Mà em cũng thử nhìn lại mình xem: Chúng ta, theo thời gian, có ai là không thay đổi?
Cảm nhận về tình yêu của em cũng không giống cảm nhận về tình yêu của bất cứ ai khác
Em thích tình yêu có khoảng lặng, bạn em lại thích một mối tình sôi nổi và ồn ào. Em cho rằng yêu đơn thuần là cảm xúc, bạn em lại cho rằng yêu bằng lý trí thì vẫn hơn. Em muốn tình yêu phải có kế hoạch cụ thể và lâu dài, bạn em lại cho rằng yêu là yêu thôi, lo lắng xa xôi chi cho mệt. Vì vô vàn những sự khác biệt này, em vẫn giữ ý định đem cảm xúc của mình ra và sẵn sàng đón nhận mọi lời khuyên chứ?
Cảm xúc của chúng ta vốn chẳng ai giống ai - Ảnh: Phim Tune In For Love
Em thấy buồn, nhưng không có nghĩa là bạn em nghe chuyện xong cũng có cảm xúc tương tự. Lúc em cảm thấy hạnh phúc, em có chia sẻ nhiều đến thế nào, bạn em cũng chưa chắc đã cảm nhận hết được. Giống như việc em đang kể về một món ăn ngon tuyệt mà mình vừa thưởng thức, dù ngôn ngữ của em có phong phú và sinh động đến thế nào, người nghe cũng chưa chắc đã tưởng tượng được chính xác hương vị của món ăn đó.
Vậy em biết phải làm thế nào đây? Im lặng ư? Không, hãy tĩnh lặng một chút. Quay vào bên trong và tự hỏi chính mình.
Không bao giờ có một cách giải hay đáp án duy nhất cho mọi bài Toán
Nên em phải tự giải bài Toán của chính mình, tự tìm ra lối đi cho chính mình. Hãy giành thời gian để đối thoại với mình nhiều hơn: Mình có buồn không? Tại sao buồn? Chuyện bắt đầu từ đâu? Mình còn yêu không? Nếu còn, thì tình cảm ấy còn nhiều hay ít?.... Tự hỏi bản thân rồi tự trả lời. Dũng cảm đối diện với cảm xúc của mình, nhìn thẳng vào khoảng trống trong tim mình, đừng cố né tránh nó. Ngày qua ngày, rồi mọi điều em từng hoài nghi sẽ dần sáng tỏ.
Hãy thắp sáng một ngọn lửa trong trái tim mình - Ảnh: Phim Tune In For Love
Em cần tĩnh lặng một chút, thắp sáng một ngọn lửa nhỏ trong tim mình và để ngọn lửa ấy dẫn đường cho em. Vì sau cùng, chỉ có em mới hiểu và cắt nghĩa được cảm xúc của mình. Lời khuyên cũng tốt đấy, nhưng cũng chỉ để tham khảo thôi, tuyệt đối không thể phụ thuộc. Chẳng có điều gì hay chuyện gì khủng khiếp bằng việc em không biết mình là ai, mình đang muốn gì, mình đang cảm thấy như thế nào. Hãy làm chủ cảm xúc và mọi quyết định của mình, một cách bình tâm nhất, nhé em!
Cháu phải làm sao với tình yêu của mẹ mình? Các cô chú và các anh chị ơi, lòng cháu đang rối bời! Mẹ cháu đang có một người tình và mẹ đang say tình. Xin hãy giúp cháu làm sao ngăn lại mẹ. Bố cháu đã mất được 6 năm nay rồi. Từ lúc cháu mới học lớp 10. Giờ cháu đã là sinh viên năm thứ 3 và chuẩn bị ra...