Bị từ mặt 15 năm, giờ bố bệnh nặng, có nên về chăm?
Đã 15 năm, tôi chưa bước chân về quê, cũng chưa gặp lại bố mẹ. Thế nhưng, nghe tin bố bị ung thư giai đoạn cuối, lòng tôi bỗng thấy rối bời.
Tôi năm nay 40 tuổi. Cách đây 15 năm, tôi ra khỏi nhà để bảo vệ tình yêu và bị bố mẹ từ mặt. Bố tôi thậm chí còn xóa tên tôi khỏi gia phả của dòng họ.
Năm đó, tôi rất buồn và cũng rất hận bố mẹ…
Bố mẹ tôi là những người tài giỏi nhưng độc đoán. Ông bà sinh được 2 người con. Tôi là con cả, dưới tôi là em gái. Từ bé cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi và em đều răm rắp nghe lời bố mẹ, không được tự ý quyết định bất cứ thứ gì.
Khi tốt nghiệp ra trường, tôi muốn được mở công ty riêng nhưng bố mẹ nói, tôi không thể làm được việc đó. Bố mẹ muốn tôi vào một cơ quan nhà nước.
Làm ở đó, tôi có sự hỗ trợ của nhiều người nên có thể phát triển con đường quan lộ. Thế nhưng, đi làm được 2 năm, tôi thấy quá chán nản với công việc nên thường xuyên xao nhãng, bị lãnh đạo phê bình, kỷ luật.
Bố mẹ tôi rất thất vọng nên thường nói với tôi bằng những lời cực kỳ khó nghe, bảo tôi là đứa bất tài vô dụng …
Trong lúc buồn bực vì bị coi thường, tôi tìm đến những vũ trường, quán bar và kết bạn với những ‘dân chơi’. Sau đó, tôi quen Trà – một cô gái làm ở quán bar.
Sự vô tư và có phần hoang dã của Trà khiến tôi say mê, đắm đuối.
Tôi dẫn em về ra mắt bố mẹ và xin được làm đám cưới. Thế nhưng, lần gặp mặt đầu tiên, bố tôi đã tỏ thái độ dửng dưng, coi thường em. Mẹ tôi thì tức tối ra mặt.
Sau khi em về, bố mẹ yêu cầu tôi chấm dứt quan hệ với Trà. Mẹ tôi nói, gia đình không thể chấp nhận một cô con dâu như vậy.
Video đang HOT
Tôi đã thuyết phục bố mẹ nhiều lần, nhưng càng thuyết phục, bố mẹ tôi càng làm căng. Mẹ tôi thậm chí còn theo dõi cả điện thoại, tin nhắn của tôi. Hễ thấy tôi liên lạc với Trà là ra sức chửi rủa.
Có lần mẹ tôi còn hẹn gặp Trà rồi nói với cô ấy những lời xúc phạm. Tuy nhiên, Trà là cô gái mạnh mẽ nên cô ấy tuyên bố với mẹ rằng, sẽ không bao giờ từ bỏ tôi.
Sau đó, Trà mang thai. Mẹ tôi yêu cầu phải làm xét nghiệm ADN. Nếu đứa trẻ là con tôi, bố mẹ sẽ đền bù cho Trà và đón đứa trẻ về nuôi.
Trà không phải cô gái dễ bảo nên cô ấy không chấp nhận.
Cô ấy gọi điện và nhắn tin với bố mẹ tôi nhiều, bảo ông bà không phải để ý đến đứa trẻ. Sau này cũng không được nhận đứa trẻ là cháu…
Trà nói với tôi, vì tình yêu, Trà sẽ cùng tôi xây dựng gia đình từ hai bàn tay trắng, không cần tài sản hay sự giúp đỡ của bố mẹ chồng. Nói là làm, Trà muốn tôi đưa cô ấy đến một tỉnh cách xa Hà Nội – nơi bố mẹ tôi ở, hơn 1000km.
Bố mẹ tôi biết ý định của Trà nên đã ép tôi, bảo tôi phải bỏ Trà, nếu không sẽ từ mặt tôi.
Tôi yêu Trà, lại thương đứa trẻ trong bụng nên đã nghe theo ý em, dứt tình với bố mẹ, quyết ra khỏi nhà.
Hôm tôi đi, bố mẹ tôi hành xử vô cùng cạn tình. Mẹ không cho tôi mang theo bất cứ thứ gì. Bố thì tuyên bố, cho đến khi bố mẹ chết, tôi không được phép về nhà, cũng không được liên lạc với bố mẹ, gia đình. Tôi rất buồn nhưng cũng đành chấp nhận.
Đến nơi ở mới, tôi không có một đồng tiền trong tay, phải chi tiêu bằng những đồng tiết kiệm ít ỏi của Trà.
Sau đó, để có tiền nuôi vợ con, tôi đi làm thuê, làm mướn, sống cuộc sống cực khổ.
Một vài người họ hàng bắt gặp thấy thương nên đã giúp đỡ tôi. Không ngờ sau đó, họ bị bố mẹ tôi mắng chửi không tiếc lời. Cuối cùng, không ai dám liên lạc, quan tâm đến tôi nữa. Từ đó đến nay, 15 năm đã trôi qua, tôi và Trà đã có 2 đứa con. Cuộc sống không khá giả nhưng cũng đã đủ ăn.
Tôi chưa một lần về lại Hà Nội, cũng không quan tâm bố mẹ và em sống thế nào. Trong suy nghĩ, tôi coi như mình là kẻ mồ côi.
Thế nhưng, gần đây, tình cờ gặp lại người quen cũ, họ nói, bố tôi bị ung thư giai đoạn cuối, đang sống những ngày cuối cùng của cuộc đời. Họ khuyên tôi nên bỏ qua mọi chuyện, về xin lỗi và chăm sóc cho bố. Bởi dù sao, ông cũng chỉ có mình tôi là con trai.
Tôi nói, tôi không còn quan tâm gì nữa, nên giờ tôi cũng kệ. Vợ tôi cũng nhắc tôi không nên nghĩ ngợi làm gì.
Thế nhưng, đêm xuống, ngồi nhìn những đứa con đang ngủ yên lành, tôi bất chợt nghĩ đến bố mẹ và thấy khó xử.
Tôi nên làm gì lúc này, có nên bỏ qua hận thù, tủi nhục để về gặp bố mẹ hay không? Nếu về và bị họ xua đuổi lần nữa, tôi phải làm gì? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Kiếm cả tỷ rồi từ những cuộc chơi tội lỗi
Xin mọi người hãy cứu em! Hãy giúp em thoát ra khỏi vũng tối này. Em biết mình ngu dại. Em biết mình không thể cứ tiếp tục sống trong vòng xoáy này nữa.
Em năm nay 21 tuổi, nam. Quê em nghèo lắm. Em ra thành phố được 3 năm nay và đang là sinh viên năm cuối một trường đại học. Toàn bộ học phí và chi phí ăn ở của em suốt 3 năm qua là từ một "chị gái". Chị thuê phòng trọ trong khu em ở. Chị hơn em 6 tuổi. Có thể vì em hợp nhãn với chị nên ngay từ những ngày đầu chị đến khu trọ em, chị đã để mắt tới em.
Biết em nghèo, chị ấy tạo điều kiện cho em bằng việc đưa đón chị ấy mỗi ngày. Vào giải cứu chị ấy nếu chị ấy gặp khách khó chiều. Và đương nhiên, là kiêm luôn cả "bạn trai" của chị ấy mỗi đêm. Chúng em có một mối quan hệ không phải yêu đương mà là ký sinh nhau.
Mặc dù chị ấy luôn gọi em là "chồng trẻ con" nhưng em thì luôn một mực gọi chị là chị. Em biết ơn chị ấy hơn là yêu. Vì sống cùng chị ấy, em không phải lo bất cứ một khoản chi phí nào. Việc của em chỉ là học cho tốt. Em muốn đi làm thêm chị ấy không cho. Em không biết sao nhưng em luôn bị chị ấy át vía thế nào ấy. Chị ấy nói gì em cũng tin và nghe răm rắp.
Đã bao lần em muốn bỏ nhưng nhìn số tiền lớn mà lòng không đủ dũng cảm bỏ. (Ảnh minh họa).
Mọi việc bắt đầu trở nên đáng sợ khi mà chị ấy không đi làm gái đứng đường nữa mà chuyển sang một đường dây tinh vi hơn: Làm gái bao cho đàn ông đã có vợ. Chị ấy mang em theo, rời bỏ khu nhà trọ tồi tàn để đến sống trong những khu chung cư cao cấp.
Tại đây, chị ấy có nhiều điều kiện tiếp xúc và qua lại với khách hàng. Nhiều lúc, đơn giản là khách "ngẫu nhiên" qua gặp chị ấy khi đi chợ đi đổ rác... và không bị các bà vợ phát hiện.
Có những ngày, em hoảng hốt khi có khá nhiều đàn ông lạ đến tìm gặp chị. Cũng từ đây, cuộc sống hai chị em khấm khá hơn. Chị ấy mua cho em 1 con SH để đèo chị ấy đi chơi.
Và rồi, chị ấy cũng kéo theo em vào "con đường" chị ấy đang đi. Bắt đầu từ khi có một cặp vợ chồng "lệch lạc", họ muốn chơi trò tráo đổi bạn tình để thăng hoa.
Cũng từ sau những lần đó, em cũng tự kiếm được cho mình những mối khách mới. Chị không ý kiến mà còn khuyến khích em kiếm tiền sau này lấy vợ.
Và rồi, sau khi quen những vị khách sộp nhưng nghiện, em bị triệu chứng nghiện thuốc. Còn chị ấy, vốn dĩ là nghiện lâu rồi. Em hối hận muốn bỏ nhưng nhìn số tiền khá lớn, em không nỡ.
Chưa kể, sức khỏe suy sụp vì em toàn phải dùng thuốc hỗ trợ. Em bắt đầu sợ hãi cuộc đời mình sẽ chấm dứt sớm nếu như lỡ mắc HIV. Dù cẩn thận đến mấy nhưng vào cuộc chơi thác loạn nhiều khi đối tác không kiềm chế làm nên những điều điên dại.
Nhiều đêm, hai chị em ôm nhau mà khóc nức nở. Nhưng hôm sau có khách gọi là lại lên đường. Vì tiền kiếm được từ công việc này rất khủng. Em gửi mấy trăm triệu về nhà cho bố mẹ em xây nhà được rồi. Chị ấy cũng vậy.
Em rất muốn thoát ra khỏi vòng xoáy này. Em muốn đưa chị ấy đi nơi khác. Em muốn cưới chị ấy làm vợ để bảo vệ chị ấy.
Hiện giờ chúng em đã tích lũy được gần 1 tỷ rồi. Nhưng nói thế nào chị ấy cũng không chịu. Chị ấy đang máu kiếm tiền. Và em cũng vậy, cứ sợ hãi nhưng rồi lại cắm đầu theo chị ấy. Em không muốn bỏ chị ấy lại...
Em phải làm sao đây???
Đừng yêu theo cách mà người khác vẫn yêu, vì cảm xúc của chúng ta vốn không ai giống ai cả Khi tình cảm gặp 'trục trặc', em thường có thói quen tìm một ai đó đủ tin cậy để chia sẻ hoặc xin lời khuyên. Và có khi nào em cảm thấy mình đang quá phụ thuộc vào những 'điểm tựa' ấy? Em mất niềm tin nơi chính mình và dễ hoang mang vì rất nhiều những lời khuyên nghe-có-vẻ-hợp-lý? Người yêu em...