Bị mẹ chồng chử.i thậm tệ vì nhà gái không trao hồi môn, đêm tân hôn con dâu mở cái hộp đó
Tôi mà biết trước nhà ấy keo kiệt tới cỡ này thì tôi đã kiên quyết không cho con tôi lấy nó. Mất mặt không thể nào chịu nổi…
ảnh minh họa
“Tôi mà biết trước nhà ấy keo kiệt tới cỡ này thì tôi đã kiên quyết không cho con tôi lấy nó. Mất mặt không thể nào chịu nổi. Không biết con bé đó bỏ bùa gì cho thằng Thành mà nó kiên quyết lấy để tôi phải tới cái nhà như cái chuồng lợn để rước vợ nó về. Con gái đi lấy chồng mà không có được 1 tí gì. Đã vậy thì về cho làm ô sin cho biết thân, coi như mình bỏ khoản tiề.n mua ô sin lâu dài vậy…”.
Trên đường đón dâu mẹ Thành dùng rất nhiều lời lẽ khó nghe miệ.t th.ị gia đình thông gia và con dâu. Nhà gái vì bố cô dâu ốm nên cũng không thể tiễn con về nhà chồng mà chỉ có vài người họ hàng và bà bác nên cũng chẳng ai dám nói xen vào câu gì. Nhưng nghe tới câu mẹ Thành bảo mua vợ cho con về làm ô sin thì ai cũng bất bình. Có người đã lên tiếng:
- Cháu Thảo nhà chúng tôi học hành đàng hoàng, công việc ổn định nên chắc chắn cháu nó về bên nhà bà cũng không phải ăn bám nhà chồng đâu. Bà đừng có lo.
- Ối dào, lương nó thì được bao nhiêu. Nhà tôi mỗi tháng kiếm vài chục triệu là bình thường, nó giỏi lắm thì được 5 triệu chứ mấy. Không bằng lương tôi trả cho người làm, thôi coi như tôi mua ô sin. Rồi tới lúc thằng Thành nhà tôi cũng sáng mắt ra thôi.
Tôi mà biết trước nhà ấy keo kiệt tới cỡ này thì tôi đã kiên quyết không cho con tôi lấy nó. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ Thành chanh chua vậy chẳng ai dám nói thêm nữa, mọi người chỉ Thương cho Thảo sắp phải làm dâu nhà giàu nhưng mẹ chồng lại quá ghê gớm. Không biết cô có trụ nổi ở đó không nữa. Bố mẹ Thảo ở quê chắc là cũng chưa biết chuyện này đâu, có lẽ họ vẫn đang mừng vì con gái lấy được chồng tử tế, có điều kiện.
Bước chân vào nhà trai mọi người càng thấy mẹ chồng Thảo ghê gớm tột cùng. Lúc trao hồi môn bà đã chuẩn bị sẵn cả một bộ nào kiềng, lắc tay, hoa tai, nhẫn… nhưng cuối cùng bà chỉ trao cho con dâu mỗi đôi hoa tai còn lại trao hết cho con trai mình. Bất kì anh em họ hàng nhà trai lên trao bà đều bắt trao hết cho Thành.
“Trao cho cái thứ đấy làm gì, tí mất công lại phải gỡ xuống”. Thảo nghe mà mím chặt môi không nói câu gì. Đám cưới vừa kết thúc, mẹ chồng đã chỉ vào đống bát đũa ngổn ngang khắp sân bảo con dâu: “Rửa đi, rửa cho sạch để tối người ta tới lấy về. Báo luôn cho cô biết, cái ngữ nghèo kiết xác như cô tôi chỉ đón về làm ô sin thôi, đừng có mơ mộng hão huyền được sung sướng trong nhà này nhé”.
Dứt lời bà quay mông đi lên nhà bỏ mặc con dâu đứng đó. Thảo chẳng cãi lại nửa lời cô lôi điện thoại ra gọi 2 cuộc rồi cũng ung dung lên phòng tân hôn thay đồ. Mẹ chồng Thảo khi ấy chắc nghĩ con dâu đang vật lộn với đống bát đũa mà không hay biết Thảo đã vào phòng ngủ một giấc say. Lúc có điện thoại cô mới bước xuống đưa tiề.n trả cho người ta. Cô chẳng dại gì phải ngồi đó mà rửa mấy chục mâm bát. 1 cuộc điện thoại gọi cho cô bạn xin số, cuộc thứ 2 thì gọi cho nơi họ nhận rửa bát thuê, thế là xong.
Rồi Thảo vào bếp nấu nướng bữa tối cho cả nhà chồng. Cô phải lên phòng từng người gọi xuống dùng bữa vì ai cũng mệt nên đóng cửa ngủ hết. Cơm bước xong xuôi vợ chồng Thảo lên phòng mở phong bì mừng. Thảo đi trước thì mẹ chồng đã theo sau, bà vào để lấy đôi hoa tai mà bà đã trao cho con dâu lúc chiều. Thảo cũng ngoan ngoãn tháo đôi hoa tai đưa cho mẹ chồng. Bà cầm lấy rồi nguýt:
- Tay không về nhà này thì phải biết điều nghe chưa. Từ mai nghỉ việc ở nhà dọn dẹp, không đi làm ở đâu nữa. Làm ở nhà này để trả nợ số tiề.n tôi bỏ ra để đón cô về.
- Thưa mẹ, không phải con tay không về đây đâu ạ. Khi con về nhà chồng bố mẹ con cũng có một chút gọi là cho con làm vốn đây ạ.
Vừa nói Thảo vừa mở cái hòm đựng hồi môn bố mẹ cô cho ra khiến mẹ chồng sốc ngất. 100 cây vàng và cuốn sổ tiết kiệm 5 tỉ được bố mẹ cô cho con gái được xếp ngay ngắn trong cái hộp. Chỉ là ông bà không muốn trao kiểu khoe mẽ mà thôi.
- Mẹ lo cho đám cưới của con hết bao nhiêu mẹ cứ tính con số cụ thể rồi con gửi trả mẹ. Còn công việc của con con vẫn làm chứ không thể nghỉ được, mẹ cần ô sin con sẽ thuê cho mẹ.
- Cô…
Mẹ chồng Thảo không nói thêm được câu gì, lẳng lặng bước về phòng. Không ngờ nhà thông gia trông bình thường chỉ bằng một góc nhà bà mà lại có nhiều tiề.n như thế. Có lẽ bà đã đán.h giá sai người rồi.
Theo blogtamsu
Khi mọi người xì xào chuyện tôi chỉ có một chỉ vàng làm của hồi môn, mẹ chồng tôi đã nói điều này...
Nghe xong lời mẹ chồng nói, nước mắt tôi rơi như mưa. Tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo đói quanh năm. Từ tấm bé tôi đã thấm nỗi nhọc nhằn vất vả của bố và mẹ khi cố gắng chăm sóc hai anh em tôi khôn lớn. Thật không may, khi tôi vừa tròn 10 tuổ.i thì bố mẹ tôi qua đời vì một vụ ta.i nạ.n giao thồng. Từ đó, tôi lớn lên nhờ sự chăm sóc của anh trai. Anh đã bỏ học để lo lắng cho tôi, dù cuộc sống có muôn vàn khó khăn vất vả, anh vẫn nỗ lực nuôi tôi ăn học đầy đủ mà không một lời kêu than.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không muốn thi đại học mà muốn đi làm để đỡ đần cho anh. Biết chuyện, anh mắng tôi rất nhiều và đích thân anh là người đã điền vào hồ sơ đăng ký thi đại học của tôi. Anh nói, anh không muốn tôi phải khổ và vất vả như anh, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nuôi cho tôi đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới xong. Nếu tôi không đồng ý thì anh sẽ từ mặt và không bao giờ trở về nữa. Sợ anh một phần, thương anh một phần nên tôi lại cố gắng để thi đại học,
Ngày đó, anh đi làm công nhân vất vả lắm, tôi biết thế, nên khi lên Hà Nội đi học, khi sắp xếp xong chỗ ở thì tôi cũng bắt đầu đi học và tìm kiếm công việc để đỡ đần anh phần nào.
Ngày cưới, chỉ có anh trai tôi và mấy người họ hàng thân thiết tới tham dự. (Ảnh minh họa)
Nhờ vào việc đi làm gia sư, mà tôi gặp được P, người đàn ông của đời mình. P là anh trai của cô bé mà tôi đang làm gia sư môn toán. Vì thường xuyên đến nhà dạy học, nên tôi thường xuyên chạm mặt P. Vì nhà ở xa nên bố mẹ P thường bắt anh đưa tôi về trường sau mỗi buổi dạy.
Tôi không biết mình và P đã để ý mình như thế nào? Chỉ đến khi anh ngỏ lời tôi mới giật mình nhận thấy mình cũng đã có tình cảm với anh lúc nào không hay. Tuy nhận lời yêu P nhưng tôi vẫn lo, vì gia thế cũng chúng tôi quá khác biệt, tôi lo anh chỉ yêu tôi chơi bời, và cũng lo bố mẹ anh không đồng ý. Khi biết được những suy nghĩ trong đầu tôi, P mắng tôi ngốc nghếch. Anh còn bảo muốn bù đắp cho quãng thời gian khó khăn trong quá khứ của tôi. Nghe lời P nói tôi chỉ biết khóc vì hạnh phúc.
Bẵng đi một thời gian, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Lúc này P ngỏ lời cầu hôn và muốn chính thức giới thiệu tôi với gia đình. Ngày đến ra mắt ra đình anh, khỏi phải nói tôi run như thế nào. Tuy rằng đã quá quen với bố mẹ và em gái của anh, nhưng hôm nay tôi đến nhà với một vai trò khác, không biết liệu bố mẹ anh có đồng ý một con bé mồ côi cha mẹ và nghèo khó như tôi không? Thật may cho tôi là bố mẹ P không phản đối chuyện tình cảm giữa hai đứa.
Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được tiến hành. Vì không còn bố mẹ và họ hàng cũng không có nhiều nên đám cưới của tôi khá đơn giản. Tôi quyết định chỉ tổ chức đám cưới ở Hà Nội mà không về quê.
Ngày cưới, chỉ có anh trai tôi và mấy người họ hàng thân thiết tới tham dự. Nhìn anh trai vất vả, người gầy xọp đi mà tôi không nén nổi một tiếng thở dài. Khi trao quà cưới, bố mẹ chồng tôi đã tặng tôi rất nhiều, nào kiềng nào lắc tay, còn anh trai tôi chẳng có gì, chỉ trao cho tôi vỏn vẹn 1 chỉ vàng làm của hồi môn.
Khi trao quà cưới, bố mẹ chồng tôi đã tặng tôi rất nhiều, nào kiềng nào lắc tay. (Ảnh minh họa)
Chứng kiến cảnh ấy, quan khách và họ hàng bên nội liền lên tiềng ì xèo ch.ê ba.i của hồi môn nhà gái quá ít. Trong lòng tôi buồn lắm, và tôi biết anh trai mình còn buồn hơn gấp nhiều lần.
Tôi vừa định lên tiếng để bênh vực anh trai của mình thì bỗng nghe thất tiếng mẹ chồng cất lên: "Kính thưa các vị quan khách ở đây ngày hôm nay. Trước khi lễ cưới được tiếp tục diễn ra, tôi xin phép được gửi lời cảm ơn tới một người, người đã không quản hi sinh, vất vả để chúng tôi có được cô dâu xinh đẹp ngày hôm nay. Đó chính là anh trai của con dâu tôi. Cảm ơn anh Q đã vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa làm anh để con dâu tôi có được ngày hôm nay. Với chúng tôi, con dâu chính là món quà giá trị lớn nhất."
Khi mẹ chồng vừa dứt lời cũng là lúc nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi thầm cảm ơn bố mẹ đã sinh ra tôi và cho tôi một người anh trai tốt đến thế. Tôi cũng thầm cảm ơn bố mẹ đã phù hộ và giúp tôi có một người mẹ chồng tâm lý như vậy. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ tấm lòng của mẹ chồng, cũng như không phụ những hi sinh mà anh trai đã dành cho tôi.
Theo aFamily
Bị mẹ chồng chử.i thậm tệ vì nhà gái không trao hồi môn, đêm tân hôn con dâu mở cái hộp đó ra thì bà chỉ biết câm nín lủi thủi về phòng Tôi mà biết trước nhà ấy keo kiệt tới cỡ này thì tôi đã kiên quyết không cho con tôi lấy nó. Mất mặt không thể nào chịu nổi... "Tôi mà biết trước nhà ấy keo kiệt tới cỡ này thì tôi đã kiên quyết không cho con tôi lấy nó. Mất mặt không thể nào chịu nổi. Không biết con bé đó...