Bí mật ‘thắt lòng’ sau 5 năm chạy chữa vô sinh
5 năm qua việc tôi quan tâm là đi chữa vô sinh mà không quan tâm đến việc chồng không hề yêu và muốn có con với mình.
Bi kịch của tôi có lẽ bắt đầu từ khi gặp Phong – chồng tôi bây giờ.
Phong đẹp trai, điều đó cũng bình thường. Nhưng ở Phong toát lên vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng, ánh mắt sáng và có phần cao ngạo khiến tôi vô cùng thích thú. Tôi đã từng trải qua vài mối tình thời sinh viên nhưng không chàng trai nào để lại ấn tượng sâu sắc với tôi. Ngoài việc chiều chuộng và nói những lời hoa mỹ thì họ không có điểm gì khiến tôi khâm phục. Thế nên càng tiếp xúc tôi càng bị vẻ lạnh lùng của Phong cuốn hút.
Mới về làm việc nhưng Phong đã được nể trọng bởi năng lực, phong cách làm việc. Phong luôn tỏ ra chừng mực trước tôi – ái nữ của giám đốc.
Để chinh phục Phong, tôi tìm đủ mọi cách rủ anh đi ăn, tặng quà Phong, tận dụng tối đa mọi thời gian trong công việc để ở bên Phong, đôi lần tôi bóng gió về việc bố tôi sẽ thăng chức cho anh… Chuyện tôi si mê Phong, ai cũng biết. Khi đến tai bố tôi, ông không hề phản đối vì bản thân ông cũng rất quý Phong. Ông khuyên tôi nên dẹp hết những chuyện ồn ào, chinh phục Phong bằng trái tim chân thành. Tôi nghe lời bố, không còn tán tỉnh khoa trương như trước.
Tôi hay nhắn tin, gửi mail, âm thầm cho Phong biết tôi rất yêu anh. Dần dần tôi bớt kiêu ngạo hơn, biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Phong cũng không lạnh lùng với tôi nữa nhưng anh vẫn không nói yêu tôi.
Cơ quan có đợt tập huấn 1 tuần. Tôi xin bố sắp xếp để chúng tôi đi cùng nhau. Thế rồi sau một buổi liên hoan rượu say, Phong trở thành người đàn ông của tôi. Đám cưới diễn ra sau đó rất chóng vánh, tôi trở thành vợ Phong.
Sau đám cưới, tôi không hề cảm nhận được tình yêu của Phong dành cho mình. Anh vốn lạnh lùng, càng lạnh lùng hơn. Hầu như tất cả thời gian anh dành cho công việc. Anh hay về muộn, ăn tối xong anh cũng không muốn gần gũi tôi mà nói dành thời gian để nghiên cứu.
Video đang HOT
Không bao giờ anh ra ngoài cùng tôi. Những lúc say rượu anh còn đay nghiến tôi về chuyện đã “gài bẫy” anh. Tất nhiên chuyện quan hệ vợ chồng rất gượng ép. Nhiều lúc tôi cảm giác mình đang gần gũi với một cái xác lạnh lẽo. Tôi trở nên héo hon, sầu úa trong chính ngôi nhà của mình. Tôi rất muốn có con, hi vọng đứa con sẽ là cầu nối hâm nóng tình cảm nguội lạnh vợ chồng.
Trong khi tôi miệt mài chữa vô sinh thì anh ngoại tình với người yêu cũ (Ảnh minh họa)
Thế nhưng chúng tôi cưới nhau 5 năm mà vẫn chưa có con. Tôi và anh đi khám ở nhiều bệnh viện và kết quả hai vợ chồng đều bình thường. Vậy mà không hiểu sao đợi mãi không có con. Nhiều lúc tôi nghĩ hay đây là sự trừng phạt của ông trời cho những toan tính ích kỷ của tôi?
Nhưng đó chưa phải đỉnh điểm của nỗi đau. Một tháng trước, tình cờ tôi phát hiện ra Phong có một đứa con trai 4 tuổi ở bên ngoài, mẹ của đứa bé chính là người yêu cũ của Phong. Nhìn ánh mắt trìu mến Phong dành cho mẹ con cô ấy, tôi nhận ra Phong chưa bao giờ là của mình. Tôi đã cưới được cái xác của anh còn trái tim anh chưa bao giờ thuộc về tôi.
Tôi hỏi Phong về chuyện ngoại tình, có con riêng. Trái với hình dung của tôi, Phong thản nhiên thừa nhận đó mới là người anh yêu và muốn có con cùng. Anh đã làm mọi cách để tôi không thể có con với anh. Biết tôi chăm chỉ đi soi trứng, khi tôi bị rụng trứng, anh đều đến gặp người yêu cũ trước vừa để làm loãng tinh trùng, vừa để mất hết cảm hứng với tôi. Phong còn nói, trong 5 năm lấy tôi, rất ít khi anh có cảm giác thăng hoa, tất cả chỉ là giả giờ nên dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể có con…
Tôi muốn kể câu chuyện này ra cho nhẹ lòng và muốn nói với các gia đình đang chịu đựng nỗi đau vô sinh rằng: có con hay không không phải mục đích cuối cùng của hôn nhân, mà quan trọng đứa bé phải sinh ra trong một gia đình có tình yêu của cả bố lẫn mẹ. Trước khi chữa vô sinh, hãy chữa trị cuộc hôn nhân của bạn trước. Tôi rất tiếc khi hiểu ra điều này quá muộn. 5 năm qua việc tôi quan tâm là đi chữa vô sinh mà không quan tâm đến việc chồng không hề yêu và muốn có con với mình.
Theo ĐSPL
Tôi là một thằng đàn ông hèn!
Giờ phút này tôi cảm thấy tội lỗi dâng trào, lòng thấy áy náy vô cùng, dù đã đạt được mục đích của mình nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy. Tôi là một thằng đàn ông hèn mà...
Tôi 33 tuổi, hình thức có, sự nghiệp có, thậm chí là hơn nhiều người. Hiện tại tôi vẫn độc thân. Cuộc sống của tôi khá thoải mái, nhiều bạn bè, trong đó có nhóm bạn chơi rất thân và hay đi chơi, du lịch cùng nhau, ở đó có người bạn bằng tuổi tôi.
Khoảng hai năm trước chúng tôi còn là những người độc thân giống nhau nhưng tình cờ một lần đi uống cà phê cả nhóm gặp một người con gái đang lặng lẽ ngồi trong góc cuối bàn. Em rất đẹp, cuốn hút và cá tính. Nguyên buổi tối hôm đó tôi đã bị em chinh phục hoàn toàn. Tôi khá kén chọn, đó là lý do đến giờ chưa thể lấy vợ. Với em tôi hoàn toàn bị gục ngã. Tính tôi khá khó gần, tôi thích em nhưng chưa bao giờ thể hiện ra, mặc định em sẽ là của tôi hoặc tôi quá tự tin rằng em có lẽ cũng thích mình nên cứ thờ ơ mặc dù trong lòng rất yêu em.
Bỗng nhiên một ngày em với người bạn tôi thông báo họ chuẩn bị kết hôn, tôi hoàn toàn bất ngờ, thậm chí sốc. Thì ra lâu nay tôi quá coi thường người bạn này, cứ nghĩ em có tình cảm với mình nhưng không, tất cả chỉ là sự ngộ nhận của riêng tôi mà thôi. Tôi rất buồn khi nghe tin này bởi yêu cô bé là thật lòng. Hôn lễ của họ diễn ra suôn sẻ, tôi cũng đến dự và ngày hôm đó đã uống say, cảm giác trong lòng rất đau đớn.
Tôi vẫn giữ trong lòng tình yêu với em mặc dù biết em giờ là vợ của bạn. Nhiều lần tôi cũng thử tập cảm giác cố yêu một người con gái khác nhưng chẳng được vì trong lòng lúc nào cũng nhớ về em. Những lúc như vậy tôi lại nuối tiếc về ngày xưa, giá như chủ động thì có lẽ bây giờ em là của tôi mới phải. Càng tiếc nuối tôi lại càng muốn có em về cho riêng mình, hoặc cũng có thể tôi đã tính toán cho điều đó một cách trọn vẹn. Tối hôm ấy tôi đã chủ động rủ bạn đi nhậu rồi đi bar, cố tình làm nó say và đưa một cô gái khá xinh đẹp đến để dụ dỗ. Cái tôi cần là hình ảnh của nó với cô gái đó. Cầm trong tay tập ảnh đó mà tôi khá trầm lặng, không biết từ bao giờ tôi đã biết chơi cái trò hèn hạ này.
Ba tháng trôi qua, tôi vẫn chưa muốn phơi bày ra mọi thứ, nghĩ đến tình bạn nhiều năm, rồi tôi cảm nhận được nó yêu cô ấy là thật lòng. Nhưng xui xẻo làm sao tôi đã vô tình làm rớt nó trên một đoạn đường (tôi thề thật lòng là không biết vì sao nó rớt và không nhớ là rớt ở đâu), không ngờ và không biết vì sao nó lại đến được tay em sau một tuần.
Bạn tôi sau đó rủ đi nhậu và buồn bã tâm sự về mọi thứ. Nó vẫn cứ nghĩ cô gái đêm hôm đó đã chụp lại và gửi cho vợ mình, không nghĩ là tôi. Qua một người bạn tôi biết em rất buồn, luôn tìm kiếm tránh mặt chồng, cảm thấy mình cũng có lỗi một phần trong việc này. Nhưng cảm giác đó biến mất khi tôi nhìn hình em trên trang cá nhân, tôi yêu em và muốn em là của mình.
Tối hôm đó nhóm chúng tôi có buổi tiệc sinh nhật đứa bạn cùng nhóm. Hôm đó bạn tôi lại bận chuyến công tác nên không đi được, nhờ tôi và mấy người bạn cố gắng thuyết phục em đi và từ từ khuyên nhủ em bỏ qua cho nó. Sau cuộc vui mỗi người đều khoác tay nhau rời đi và giao phó cho tôi đưa em về, em có vẻ ngại ngùng hay sao mà nói sẽ đón taxi về. Tôi nói với em nếu coi tôi là bạn thì hãy để tôi đưa về và em đã đồng ý.
Tôi là một thằng đàn ông hèn! Ảnh minh họa
Tôi lái xe đưa em về, cố tình đi chậm để có thể được bên em nhiều hơn. Quay qua nhìn em mặt đỏ mặt dựa vào thành cửa xe, có vẻ hơi say. Tôi hỏi thì em bảo đang nhớ chồng. Tôi khá buồn vì có lẽ đúng là em yêu bạn tôi thật lòng. Nhưng có lẽ do hơi say, tôi vẫn làm đúng kế hoạch của mình. Tôi đưa em chai nước mà mình đã chuẩn bị, tất nhiên em không nghi ngờ gì, uống và bắt đầu mệt. Tôi tấp xe vào một con hẻm và bắt đầu ôm hôn em, ánh mắt em yếu đuối nhìn tôi như đầy giận dữ. Tôi thật sự quá yêu em.
Em cố sức mở cửa xe định chạy ra ngoài nhưng tôi đã khoá. Em thậm chí cắn tôi đến chảy máu nhưng tôi vẫn không buông tha, rồi lại van xin tôi đừng làm gì em. Tôi tức vì lúc nãy em uống hơi ít nước. Em van xin tôi đến mức tôi phải bật cười với em. Chẳng hiểu sao những lời van xin của em khiến dục vọng trong tôi dần trôi đi, tôi ôm chặt em và nói sẽ không làm gì. Em đẩy tôi ra và nói không yêu tôi. Em bảo tôi hãy mở cửa xe cho em đi về, tôi không mở và đã đưa em về tận nhà.
Khi bước xuống xe em nói đúng một câu "Anh quên em đi" rồi đi. Tôi lái xe mà tâm trạng khó tả, tôi yêu em và chỉ mỗi em. Tối hôm đó tôi nhận được tin em bị tai nạn giao thông, lòng đau đến tê tái. Có lẽ là do tôi, tôi đã làm em suy nghĩ, cộng với việc buồn chồng mà tâm trạng em như vậy. Tôi chạy đến bệnh viện nơi em cấp cứu mà thầm mong em sẽ không bị gì. Cũng may bác sĩ nói em không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đã hơn 10 ngày em vẫn chưa tỉnh.
Tôi thậm chí không có cái Tết nữa, những ngày qua buồn lắm, suy nghĩ nhiều. Tôi muốn bên em, liệu có cơ hội nào cho tôi không? Chồng em (cũng là bạn tôi) nói khi em tỉnh dậy hỏi cho rõ rồi quyết định, vì bạn cảm thấy không còn xứng với em nữa. Tôi rất yêu em và luôn mong được sống bên em dù có phải đánh đổi tình bạn đi chăng nữa. Nhưng đến giờ này câu trả lời khó nhất vẫn là việc không biết trong lòng em có bao giờ yêu tôi chưa. Là vợ chồng với nhau 2 năm nhưng em và bạn tôi vẫn chưa có con. Mong nhận sự chia sẻ từ mọi người. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Rơi nước mắt vì chồng ghen Mỗi lần đi đâu, chỉ cần nói một câu với chồng cho chồng biết, vậy là xong. Chồng cũng chẳng bao giờ ngăn cản hay có ý gì không muốn cho vợ đi. Sống với chồng suốt 5 năm, chưa một lần thấy chồng có biểu hiện ghen tuông khó chịu mặc dù vợ đi với ai hay làm gì. Hôm nào vợ...