Bi kịch nổ ra trong gia đình khi tôi quyết định đối đầu với chồng ngoại tình người mẹ chồng lặng người gật đầu chấp nhận
Lần đầu tiên, tôi xin phép mẹ chồng được “dạy” lại chính chồng mình, và khi bà lặng người, nước mắt chực trào, tôi biết bi kịch không thể tránh khỏi đang phủ bóng lên gia đình này.
Ảnh minh họa.
Chịu đựng đến tận cùng, tôi quyết định ly hôn
Hôm nay, tôi đang chuẩn bị làm thủ tục ly hôn. Sau 4 năm sống chung, tôi cuối cùng đã dám bước ra khỏi cuộc hôn nhân mà từ lâu tôi biết là một con đường gập ghềnh đầy bế tắc.
Tôi và chồng đến với nhau không phải vì tình yêu. Năm 30 tuổi, sau nhiều lần bị gia đình thúc ép, tôi đã chấp nhận lời mai mối của một người hàng xóm để kết hôn với anh. Cả hai chúng tôi đều đã quá lứa, không có cơ hội tìm hiểu nhiều. Tôi đã tự nhủ rằng nếu hôn nhân hạnh phúc thì may mắn, còn không, tôi sẽ sẵn sàng ly hôn.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, tôi vẫn cố gắng hết sức để giữ gìn gia đình. Nhưng mâu thuẫn cứ chồng chất, bắt đầu từ vấn đề kinh tế rồi dần dần mở rộng đến mọi góc cạnh của cuộc sống gia đình. Chồng tôi cục cằn, thường xuyên quát mắng, nặng lời ngay cả với con nhỏ. Con trẻ hiếu động, nghịch ngợm cũng bị anh gắt gỏng. Đến mức con không bao giờ dám ở một mình với bố.
Video đang HOT
Không chỉ lạnh nhạt với con, anh cũng thờ ơ với tôi. Suốt 4 năm sống chung, không một lần tôi nhận được sự quan tâm dù là nhỏ nhặt. Sinh nhật, ngày lễ – mọi dịp đều trôi qua trong sự lạnh nhạt, thờ ơ từ người mà tôi gọi là chồng. Anh chưa từng nghĩ cho người khác nhưng lại đòi hỏi mọi người phải chiều theo ý mình.
Sự thật phũ phàng về lòng tin bị phản bội
Ba tháng gần đây, chồng tôi không đưa tiền về nhà. Anh viện cớ công ty thua lỗ, nợ lương. Tôi tin tưởng, cho đến một hôm vô tình thấy tin nhắn lương chuyển vào tài khoản của anh. Ngay từ giây phút ấy, một linh cảm xấu bao trùm. Và đúng vậy, chồng tôi đã ngoại tình. Khi đối mặt với sự thật, thay vì hối lỗi, anh còn thách thức tôi.
Tôi tự dặn lòng nhẫn nhịn, hy vọng anh chỉ ham vui bên ngoài, nhưng lòng vẫn coi trọng gia đình. Tôi đã lầm. Một đêm kinh hoàng, khi con ốm sốt cao, tôi gọi điện bảo anh về đưa con đi bệnh viện, anh chỉ lạnh lùng đáp rằng đang họp khẩn. Đành nhờ mẹ chồng, tôi một mình đưa con vào bệnh viện. Nhưng khi ra ngoài làm thủ tục, tôi chết lặng khi nhìn thấy chồng mình – tay trong tay với người phụ nữ khác – đang làm thủ tục khám thai.
Lời cầu xin của một người mẹ để giành lại đứa con từ người chồng phản bội
Cơn giận bùng lên, tôi quay vào nhìn mẹ chồng và xin bà cho phép tôi “dạy lại chồng”. Bà cúi đầu đồng ý trong nỗi buồn sâu lắng. Không kìm được, tôi xông đến tát chồng rồi lặng lẽ trở về bên con, coi như chưa từng gặp anh ta.
Ngày hôm sau, tôi đưa con về nhà ngoại và gửi đơn ly hôn. Nhưng chồng tôi không dừng lại ở đó. Anh đe dọa sẽ giành quyền nuôi con, nói rằng anh có thu nhập cao hơn và con đã trên 3 tuổi – lý do hợp lý để pháp luật trao quyền cho anh.
Giờ đây, tôi vô cùng lo sợ mất con. Mọi người ơi, nếu tôi có bằng chứng về việc anh ngoại tình, liệu tôi có thể giữ quyền nuôi con của mình hay không?
Tôi bất lực nhìn chồng chiếm lấy căn nhà cho nhân tình, mẹ chồng lại bước ra trước tòa nói một điều khiến ai nấy kinh ngạc
Đến khi chồng thông báo nhân tình có thai thì tôi mới quyết định ly hôn. Tôi đã sức cùng lực kiệt khi thấy chồng mù quáng không đường về.
Giờ anh bỏ rơi vợ con để chọn nhân tình, tôi cũng đành xuôi theo.
7 năm dài với cuộc hôn nhân bất hạnh, tôi đã cạn kiệt sức lực. Quả thật ngày trước tôi đã từng hạnh phúc khi bước vào cuộc hôn nhân đó. Chúng tôi từng yêu thương nhau thật lòng, từng hứa hẹn đầu bạc răng long. Nhưng cuộc đời này lại có quá nhiều điều chẳng ngờ tới.
Ngày trước, chồng cũ là người đàn ông yêu thương vợ con, có trách nhiệm với gia đình. Ai nhìn vào gia đình tôi cũng thấy ngưỡng mộ. Sau khi tôi có con, tôi càng bỏ bê bản thân mà lao vào kiếm tiền. Tôi không nhận ra dáng vẻ ngày một già nua, xấu xí của mình. Chồng tôi thì càng ngày càng phong độ. Sự khác biệt này không phải chỉ người khác nhận ra, mà chồng tôi cũng thấy rất rõ. Nhưng thay vì thông cảm, động viên tôi chăm sóc bản thân, anh lại tìm kiếm của lạ bên ngoài.
Khi biết bản thân bị phản bội, tôi suy sụp tuyệt vọng. Tôi thấy tự ti khi đứng trước nhân tình của chồng. Chỉ có mẹ chồng là người xông vào giành lại công bằng cho tôi. Nếu không có bà bảo vệ, tôi thật sự đã thành kẻ thất bại thảm hại nhất.
Đến khi chồng thông báo nhân tình có thai thì tôi mới quyết định ly hôn. Tôi đã sức cùng lực kiệt khi thấy chồng mù quáng không đường về.
Giờ anh bỏ rơi vợ con để chọn nhân tình, tôi cũng đành xuôi theo.
Nhưng đến cả cái nghĩa vợ chồng bao năm chồng tôi cũng chẳng màng nữa. Ngày ra tòa ly hôn, anh quyết giành lấy căn nhà chúng tôi đang ở, trong khi những tài sản khác đều đứng tên chồng tôi. Anh nhất quyết không chịu chia đôi mà muốn lấy hết căn nhà.
Chồng cũ nói rằng căn nhà đó tuy là tài sản chung của hai vợ chồng nhưng là tiền riêng của anh ta kiếm được. Tôi bị chồng dồn đến đường cùng, sắp mất luôn căn nhà vào tay chồng. Đúng lúc đó, mẹ chồng tôi đứng ra trước tòa nói một điều khiến ai nấy bất ngờ:
"Tôi không dạy con trai được là lỗi của tôi, tòa hãy nghe tôi nói sự thật".
Mẹ chồng tôi thừa nhận người bỏ tiền ra mua căn nhà đó là tôi, còn đem giấy tờ ngân hàng ra chứng minh. Ngày đó vì nghĩ lấy nhau thì của cải là của chung nên tôi chẳng để ý gì, đem hết số tiền bố mẹ ruột cho để mua nhà cùng chồng. Tôi trào nước mắt biết ơn mẹ chồng. Nhờ bà mà tôi còn giữ lại được căn nhà cho hai con ở. Tôi rất biết ơn mẹ chồng cũ, chỉ hận rằng đã lấy lầm chồng.
Mẹ chồng giận dữ đòi đuổi con dâu ra khỏi nhà, tôi nhẹ nhàng quăng xấp ảnh xuống bàn, bà quỳ lạy nức nở Tôi muốn ly hôn để tìm hạnh phúc khác cho mình. Tôi viết đơn ly hôn để lại cho chồng rồi rời đi ngay sau đó. Tôi có chồng được hơn một năm. Quả thật cuộc hôn nhân này đến với tôi khá chóng váng. Đến tuổi lấy chồng, tôi gặp chồng mình. Tìm hiểu được nửa năm thì anh ngỏ lời lấy...