Bi hài chuyện chồng c.hửi vợ sẽ bị phạt
Tâm lý chung của mọi người là “e rằng luật có như không”.
Chưa bao giờ cái quán nước của cô Tư nhí nhảnh đầu hẻm lại vui như mấy ngày nay. Cứ hết người này ra, lại có người khác tấp vào. Từ bác hưu trí, anh xe ôm, chị bán cháo lòng, cô bán vé số, anh công nhân vệ sinh. Cả mấy anh chị công nhân viên ở cái công ty gần đó giờ giải lao cũng chen lấn góp mặt. Chung quy là cũng bởi “cơn phấn khích quá độ” từ những quy định của Nghị định 167/CP về xử phạt vi phạm hành chính trong “từa lưa lĩnh vực” (như cách nói của bác Năm hưu trí) chính thức có hiệu lực hôm nay 28-12.
Rất nhiều chuyện hay ho khiến mọi người phải vui mừng vì nhà nước đã có một quy định quản lý xã hội chặt chẽ, văn minh, hiện đại từ nhỏ đến lớn, từ trong nhà ra ngoài phố, từ chuyện riêng đến chuyện chung, từ công khai đến bí mật, từ dưới đất đến trên trời. Nhất là cái nghị định ấy toát lên sự tôn trọng đặc biệt quyền tự do cá nhân khiến mỗi con người đều thấy phẩm chất của mình được nâng lên cao vời vợi.
“Tụi tui khoái nhất mấy cái quy định xử phạt trong lĩnh vực phòng chống bạo lực gia đình đó nha. Từ nay bà chằn lửa nhà tui hết đường la mắng, chì chiết chồng con mỗi khi có chuyện bực bội trong người. Hễ c.hửi tui là tui báo công an phạt liền”- anh Tư xem ôm hí hửng.
Trong xóm, ai cũng biết vợ anh nổi tiếng hung dữ, chanh chua, đanh đá, miệng c.hửi không kéo da non. Đến nỗi, cha con anh phải đi tị nạn liên tục ở nhà hàng xóm hoặc quán xá ngoài đường để tránh bị b.ạo h.ành về tinh thần. Nhược điểm của chị vợ anh Tư là rất hà tiện, nếu biết c.hửi chồng, mắng con bị phạt t.iền chắc chắn chị sẽ cân nhắc, bớt bớt cái miệng lại để khỏi tốn t.iền.
“Tui cũng khoái cái quy định đó vì từ nay mình được bảo vệ. Nhưng cái tật ông nhà tui là chuyên trị đ.ánh lén, đ.ánh khi không có ai, đ.ánh vào những chỗ không để lại dấu vết… Vậy thì làm sao tôi có cớ bằng mà đi thưa ổng? Không khéo người ta lại nói tôi đặt điều vu khống?”- chị Ba cháo lòng băn khoăn.
Cái quan niệm “xấu chàng, hổ thiếp” đã ăn sâu nên chẳng ai muốn “vạch áo cho người xem lưng” (Ảnh minh họa)
“Ừ hén, mấy cái chuyện đ.ánh đ.ập, c.hửi mắng, chì chiết… nếu người trong cuộc không khai ra thì ai mà biết đâu để xử phạt? Nhưng nếu đi tố cáo để người thân mình bị phạt thì mặt mũi nào mà nhìn nhau nữa? Rồi thì lại phát sinh từa lưa vấn đề rắc rối phức tạp…”- cô Út bán vé số vừa cưới chồng hơn tháng góp chuyện. Cô Bảy cơm tấm ngồi gần bên giờ mới lên tiếng góp chuyện: “Còn khuya mới phạt được. Tố cáo tui hả, tui cấm vận coi ai thiệt thòi? Nếu không c.hửi mắng, chì chiết, nói nhiều thì không phải là đàn bà. Thiệt là tào lao hết sức”.
Chẳng biết chị Bảy nói cái gì “tào lao” nhưng không khí có vẻ trầm lắng khi vấn đề được đẩy đi vào ngỏ ngách của các mối quan hệ. Mọi người cho rằng, người Việt Nam mình, nhất là một bộ phận người lao động nghèo vẫn còn có thói quen nói tục, c.hửi thề, sử dụng tay chân để giải quyết bức xúc. Những thứ ấy quen thuộc đến nỗi người ta cho là bình thường, không phải b.ạo h.ành nên mặc nhiên chấp nhận. Hơn nữa, cái quan niệm “xấu chàng, hổ thiếp” đã ăn sâu nên chẳng ai muốn “vạch áo cho người xem lưng”.
“Bà xã tui thì lại khác. Mỗi lần giận chồng lại lên phây-bút kể lể, c.hửi mắng không tiếc lời; có khi lại lôi cả dòng họ tôi ra mà c.hửi khiến bạn bè, anh em xa gần đều biết; tôi ê cả mặt nhưng không lẽ lại đi tố cáo bả? Mà tố cáo chắc gì có người xử lý?”- Đến lượt anh Tám công nhân viên than phiền. Câu chuyện lại xoay quanh vấn đề “định lượng hành vi” đến mức độ nào, cụ thể như thế nào thì mới bị quy vào vi phạm?
Ý kiến của anh Sáu vệ sinh là “nặng nhẹ do mình nghĩ. Nói nhẹ thì là nhẹ, cho rằng nặng thì là nặng”. Anh Sáu nói vợ anh hay gọi chồng là “thằng móc cống, quét đường, người ngợm hôi như chuột cống”, anh nghe riết thấy bình thường. Thế nhưng má anh ở quê lên chơi, tình cờ nghe vậy thì giận tím mặt, bỏ về luôn vì cho rằng con dâu hỗn hào, mất dạy.
“Nói cho vui vậy thôi chớ mấy chú, mấy bác, mấy dì,mấy anh chị em có dám cá với tui không? Bảo đảm là quy định đưa ra cho vui thôi chớ không ai bị phạt và cũng không có ai phạt đâu. Như chuyện hút t.huốc l.á nơi công cộng đó. Cả năm trời mới phạt được có 8 vụ trong cả nước, ý là cái chuyện hút t.huốc l.á nó sờ sờ ra trước mắt mọi người. Còn cái chuyện bạo lực gia đình á hả? Nói cho vui thôi”- cô Tư nhí nhảnh giờ mới lên tiếng.
Mọi người lại trầm ngâm, lại suy tư về cái sự “bất cập”, về những kẽ hở của quy định. Tâm lý chung của mọi người là “e rằng luật có như không”. Đang rôm rả, bỗng bác Năm hưu trí xem đồng hồ rồi vội vàng kêu cô Tư tính t.iền: “Tới giờ tui phải đi tập dưỡng sinh với bả rồi, về trễ một cái là bả c.hửi tắt bếp”.
Câu chuyện của mọi người tạm dừng vì ai cũng có công, có chuyện phải về. Họ hẹn nhau ngày hôm sau. Trước khi ra về, anh Tám công nhân viên chốt lại: Chỉ mong nhà nước mình nói được thì làm được chớ đừng ban hành rồi bỏ đó; lâu lâu lại… sửa đổi, bổ sung, thay thế thì tốn t.iền của dân.
Video đang HOT
Theo VNE
Cuối cùng, anh đã tìm thấy em!
Em gục vào lòng tôi, òa lên khóc nức nở... và ôm chặt tôi dưới dàn hoa giấy.
- Chuyện đến mức như thế rồi à? - Cậu bartender, nay tự mở một quán bar nhỏ trên phố cổ, vẫn nhận ra tôi, đưa tôi ly Martini và cười.
- Ý cậu là sao?
- À không, em chỉ nghĩ lại câu anh nói với em lần trước, không phải anh đến tìm em vì thế?
Tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu, chờ đợi. Tôi cũng không rõ mong chờ gì ở cậu nữa.
Quay về quán bar lớn trên phố chính sau hơn nửa năm, không thấy cậu đứng quầy rượu đèn led quen thuộc, tôi hỏi quản lý mới biết cậu đã dành đủ t.iền để làm ăn riêng.
- Đã ai từng khen cậu có trực giác tốt chưa?
- Có ai làm nghề này mà không quan sát nhiều, anh ở một nơi lâu sẽ có mùi nơi đó mà chính anh không nhận ra, phải đứng ngoài, tách biệt, anh mới biết mình đã nhàm chán bốc mùi tới mức nào. - Cậu buông câu triết đời nửa vời, rồi đứng dậy, đi vào lấy quyển sổ bìa da cũ, rút đưa tôi một name card.
- Bạn cô ấy, cô anh từng gặp, nếu anh còn quan tâm. Hôm đó, khi em định quay lại đưa cho anh thì anh đã về mất. Em nghĩ rồi anh sẽ cần đến nó.
Cậu nói liền một hơi, như thể đang đưa tôi chìa khóa kết nối mối quan hệ bí mật. Tôi cầm tấm thiệp nhìn kỹ. Một cái tên lạ, công ty nổi tiếng, số điện thoại dễ nhớ. Giờ tôi mới đi tìm lại từng thứ, liệu có khi nào quá muộn?
Cô bạn nhấc máy sau hồi chuông chờ thứ năm. Giới thiệu một lúc, tôi nhắc đến tên Minh. Ở bên kia im lặng, chỉ còn vang tiếng rung đều đặn như máy giặt ở chế độ vắt.
- Anh có quan hệ nào với Minh? - Câu hỏi dò xét thận trọng hơn là sự hạch sách thông thường.
- Tôi gặp cô ấy hai lần trước khi Minh lấy chồng nhưng rồi mất liên lạc.
- Hai lần nào? Trước đám cưới bao nhiêu lâu? Tại sao lại mất liên lạc?
Tôi lúng túng, không biết trả lời sao cho phải.
- Anh nói một người bạn cho anh số tôi, là ai?
Tôi do dự, rồi nhắc đến tên cậu bartender. Lại chỉ có tiếng máy giặt từ xa.
- Tại sao giờ anh mới gọi?
- Tôi không hiểu câu hỏi của cô.
- Tại sao lâu thế rồi, anh mới gọi?
- Tôi có chuyện cần nói với Minh. Tôi cần gặp cô ấy. Tôi khẳng định chắc chắn, tôi không nói muốn, tôi nói cần, như một sự cần thiết.
Tiếng máy giặt lại vang lên, rồi chậm lại, rồi tít tít tít. Rồi tiếng thở dài.
- Minh hủy hôn trước đám cưới năm ngày. Cô không giải thích với ai, chỉ gọi điện xin lỗi từng người một. Chuyện cũng rùm beng nhưng ngay sau đó Minh rời khỏi Hà Nội, cắt đứt mọi liên lạc. Cô ấy không ở đây nữa đâu.
- Cô có biết giờ Minh ở đâu không?
- Hội An, tôi chỉ biết có thế. Anh có định tìm cô ấy?
Tôi gật đầu nhưng chắc bên kia không thể hiểu, nên tôi lại nghe tiếng thở dài, rồi dập máy.
- Cậu định làm gì, tìm cô ấy? Cậu định vào Hội An tìm cô ấy? Tôi nhìn lên bóng mình hắt lên tường trong đêm, nghe gã nói, day nhẹ thái dương trong vô thức. Thông tin quá nhanh và nhiều, não tôi không kịp phản ứng cho đúng trạng thái cảm xúc. Tôi có vui mừng vì em hủy hôn? Tôi có choáng váng vì em quyết rất nhanh và không cần ai hiểu lý do? Tôi có hy vọng rằng tôi là lý do? Nhưng sau bao nhiêu lâu thế rồi, còn có nghĩa lý gì không? Cô bạn nói đúng, tại sao lâu thế rồi tôi mới gọi?
Tôi không để mình nghĩ nhiều nữa, đặt vé máy bay vào Đà Nẵng chuyến gần nhất. Đêm nay trời mưa, ánh sáng trắng rọi vào giường cũng trở nên lờ mờ những vệt nước xám đầy ám ảnh. Sau bao nhiêu lâu, nỗi nhớ em vẫn đầy như thế.
Xuống sân bay Đà Nẵng, sau khi gọi điện thu xếp công việc cho nhân viên, tôi nhắn tin cảm ơn cô bạn, nói là sẽ tìm Minh. Cô bạn gọi lại ngay sau đó, hỏi tôi địa chỉ email. Tôi thuê phòng tại một khách sạn bình dân giữa trung tâm, mua bản đồ và khoanh vùng những nơi có thể tìm thấy em, có thể nhìn thấy em.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng và xanh ngăn ngắt. Chẳng phải là người lạc quan, quen với những con số và xác suất, tôi hiểu việc tìm em không dễ, ngay cả khi Hội An còn bé hơn một quận của Hà Nội. Biết làm sao, phải thử mới biết được, tôi tự nhủ.
Những ngày tiếp theo, tôi lang thang khắp dãy nhà cổ, chỉ nhìn người và bấm máy ở mọi góc độ tôi nhìn thấy, gạch lên bản đồ những đoạn tôi đi qua. Chưa nhìn thấy em nhưng tôi biết em ở đâu đó, chắc chắn trong những con phố này. Gã không nói nhiều nữa, cũng không cười vào trực cảm của tôi, chỉ thi thoảng nhắc về tiến độ công việc và tài liệu cần thiết, như gã vẫn làm từ trước đến nay.
Tôi đã tìm thấy em sau chín ngày lang thang ở Hội An (Ảnh minh họa)
Đến ngày thứ năm, tôi nhận được email cô bạn, với một bức ảnh chụp khung cửa sổ. Đây là từ phòng Minh nhìn ra, tôi cũng không nhớ rõ địa chỉ. Lời nhắn ngắn gọn như chiếc phao cứu sinh ném vô định ra giữa biển khơi. Nhưng chỉ cần thế là đủ. Khung cửa sổ bằng gỗ, chữ nhật, màu xanh, không có ban công nhưng đủ lớn để có thể ngồi uống trà bên trong và nhìn ra ngoài. Tôi hình dung em sẽ ngồi bên trong uống trà và nhìn ra ngoài. Nhưng cảnh vật bên ngoài rất mờ nhạt, chỉ lấy nét giàn hoa giấy trắng tím chạy ngang. Chỉ còn cách đi tìm lần lượt từng nơi một thôi.
Ngày thứ chín, đúng Giáng sinh, tôi tìm được chỗ em. Là một căn gác nhỏ, nằm quay lưng với khu chợ gần phía lên cầu. Tôi ngồi quán café gần đó chờ em xuất hiện, tự hỏi trong suốt thời gian qua, em đã nghĩ gì, làm gì, có bao giờ em nghĩ về tôi không? Tôi có là lý do quan trọng, hay chỉ là một phần nhỏ trong quyết định liều lĩnh của em.? Cuộc sống một mình ở đây, cảm giác như thế nào? Nhưng chắc gì em đã ở một mình? Giả định bất ngờ làm tôi nhận ra việc mình đang làm là quá đỗi bất thường, đột nhiên chỉ muốn quay lưng đi nhưng bỏ chạy thì đã quá muộn... Rồi tôi nhìn thấy em.
Em mặc quần Khakis, áo sơ mi lụa đơn giản, đạp chiếc xe màu xanh lơ với giỏ màu trắng lỉnh kỉnh đồ. Tôi vội vàng lao ra, gọi tên em. Lần đầu tiên tôi gọi tên em. Một vài người giật mình quay lại. Em nhìn thấy tôi, ngạc nhiên ngỡ ngàng. Vẫn bám chặt ghi đông xe, em đứng bất động, mắt mở to nhìn tôi tiến lại gần. Tôi cố ngăn mình khỏi nỗi vui sướng.
- Cuối cùng cũng tìm thấy em, mừng quá!
- Mừng quá? - Em lặp lại lời tôi, giọng nhỏ lạc đi, như không biết phải nói gì khác.
- Tại sao anh...? - Em không nói được hết câu nhưng cổ em hơi rung lên, bàn tay em như siết chặt hơn vào thanh kim loại. Tôi không giữ nữa, dựng chiếc xe lại, rồi nắm lấy bàn tay em, cười nhẹ nhõm.
- Anh đã nghĩ tất cả cũng chỉ đến thế nhưng mọi việc không dừng lại được, suy nghĩ về em dù anh có để lại phía sau cũng không dừng lại được.
- Nhưng anh không biết gì về em, em cũng... - từng ngón tay em bấu lấy bàn tay tôi, ngược với lời phủ nhận yếu ớt.
- Nhưng em đã tìm tới anh và chờ anh lần nữa, anh còn tin vào điều gì khác? Đưa bàn tay lên áp má em, tôi nhận ra em gầy đi rất nhiều.
- Ổn rồi, đừng sợ nữa! Anh từng nói thế đúng không? - Tôi xoa đầu em, mặc cho giọt nước mắt vỡ ra. Giờ tôi chỉ cảm thấy em khóc. Em òa lên, ôm tôi dưới dàn hoa giấy giữa con đường nhỏ.
Ít ra chúng ta cũng không phải là người thay thế, tôi ngước nhìn lên khung cửa sổ, thấy gã mỉm cười hạnh phúc.
Hà Nội, mùa Giáng sinh 2012
Theo 24h
"Cô chỉ là ả cave" Khi tôi đòi ly hôn, anh cười nhạo tôi chỉ là "ả cave" và bắt tôi hoàn lại số t.iền cưới. Tôi và mẹ chồng đều là những người kết hôn lần hai. Chuyện này đã trở thành đề tài của những người xung quanh. Có một số người còn nói ra những câu rất thâm độc, họ nói không cần đi kiểm...