Bị chồng đ.ánh đ.ập trong đêm tân hôn vì lỡ làm mất mấy chỉ vàng và phong bì t.iền cưới
Chồng tôi hơn tôi 7 t.uổi và là một doanh nhân thành đạt. Chúng tôi đã có 2 năm tìm hiểu và yêu nhau. Ngoài nhược điểm hơi khắt khe trong chi tiêu thì anh xứng đáng là người đàn ông mẫu mực.
Từ hai bàn tay trắng anh đã gây dựng được một sự nghiệp vững vàng. Anh yêu chiều, hiểu từng sở thích, thú vui nho nhỏ của tôi.
Tôi và anh xét về mọi mặt rất hợp nhau nhưng chỉ có 1 điểm duy nhất hai chúng tôi hay xảy ra xung đột đó là chuyện t.iền bạc. Có lẽ do làm kinh doanh nên anh mắc bệnh tính toán chi li. Ngược lại, tôi lại rất phóng khoáng. Anh thường răn đe bảo rằng khi làm vợ anh sẽ dạy cho tôi cách tiết kiệm.
Những lời anh nói tôi thường bỏ ngoài tai. Tôi nghĩ anh chỉ đùa bởi một người kiếm ra t.iền như anh thì sẽ không quá bủn xỉn, keo kiệt.
2 năm yêu anh tôi cứ ngỡ mình sẽ là cô dâu hạnh phúc, may mắn nhất. Thế nhưng những chuyện xảy ra đúng ngày cưới khiến tôi đau đớn, thất vọng, tổn thương.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức tại một khách sạn sang trọng bậc nhất Hà Nội. Tất cả mọi việc đều do một tay anh lo toan, tôi chỉ việc chăm sóc sắc đẹp, diện váy cô dâu thật lộng lẫy để cùng anh sánh bước vào lễ cưới.
Bạn bè của tôi cũng không nhiều nên khi tổ chức chúng tôi thống nhất đặt tiệc chung cho cả nhà trai và nhà gái. Tôi và anh dự tính dành toàn bộ số t.iền mừng để đi du lịch châu Âu.
Video đang HOT
Tối hôm trước ngày đón dâu, một số bạn bè, họ hàng đến chia vui và cũng có nhiều người cáo bận nên mừng trước. Có người mừng t.iền, có người mừng vàng. Lúc đó, tôi đưa cho anh cất giữ thì anh bảo “Em để đấy mai cho gộp vào t.iền mừng thu được ở khách sạn”.
Tôi cất tạm dưới gối để ra lo tiếp đãi khách. Nhưng không may do khách khứa ra vào nhiều nên mấy cái phong bì và 3 chỉ vàng không cánh mà bay. Tôi bối rối vô cùng nhưng nghĩ chắc anh cũng không bận tậm nhiều về chuyện cỏn con này.
Thời khắc hạnh phúc đã đến, tôi xinh đẹp rạng ngời cùng anh bước lên xe hoa. Tôi đang ngây ngất trong hạnh phúc thì câu hỏi của anh kéo tôi trở về thực tại: “Em có cầm theo t.iền vàng mừng cưới hôm qua không”. Tôi ngớ người ra và thú thật với anh vì sơ ý đã làm mất.
Sắc mặt của anh thay đổi hẳn. Anh nhìn tôi hằn học, hai hàm răng nghiến chặt bảo tôi đầu óc bã đậu, cái quan trọng như thế mà để mất đi. Tôi vô cùng xấu hổ với anh lái xe. Mà cũng may có người thứ 3 trong xe nên tôi nghĩ anh còn kiếm chế chứ nếu không anh nổi điên mà đ.ánh tôi c.hết mất.
Tôi chỉ biết lắp bắp xin lỗi, nước mắt cứ thế trào ra. Anh không an ủi, động viên mà còn tỏ thái độ khó chịu: “Cô đừng giở nước mắt cá sấu. Cô lừa bịp tôi chứ gì. Cô có muốn giấu giếm làm của riêng hay cho bố mẹ thì cứ nói thẳng ra…”. Và anh còn mắng nhiếc, đay nghiến đủ thứ ngôn từ khiến tôi không tin rằng đó là người đàn ông tôi đã từng thần tượng, đó là người mà tôi yêu hơn cả chính bản thân mình suốt hai năm qua. Mỗi lời anh thốt ra như hàng ngàn lưỡi dao đ.âm vào tim tôi.
Ngày lúc đó, nếu không vì họ hàng quan khách hai bên đang chờ ở khách sạn thì tôi chỉ muốn hủy ngay cuộc hôn nhân này.
Tôi cố gắng nuốt nỗi tủi nhục vào trong và đám cưới vẫn diễn ra tốt đẹp như đã định. Trong tiếng hò reo nâng li chúc mừng của mọi người mà tim tôi đau nhói. Anh vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tôi sợ anh, sợ bộ mặt giả tạo của anh. Trước mặt mọi người, anh vẫn nâng váy, lau mồ hôi cho tôi trong ánh mắt ghen tị của mọi người. Nhưng khi chỉ còn hai vợ chồng thì anh lại tiếp tục dằn hắt, lạnh nhạt tôi.
Đến tối đêm động phòng anh và tôi lại tiếp tục tranh cãi về mấy chỉ vàng và phong bì đã bị mất. Tôi thanh minh thế nào anh cũng không chấp nhận. Vốn đã chịu ấm ức từ lúc lên xe hoa nên tôi lỡ mồm bảo anh là đồ keo kiệt. Anh như con thú bị thương, lao vào đ.ấm đ.á, g.iật t.óc, tát liên tiếp vào mặt tôi. Tôi cố van xin nhưng anh vẫn không chịu dừng lại. Vừa đ.ánh vừa c.hửi tôi là đồ vô học.
Tôi không đủ sức chống cự và cứ mặc để anh h.ành h.ạ. Lúc này tôi chỉ muốn c.hết quách cho xong. Tôi không đau vì bị đ.ánh mà đau vì bị xỉ nhục và xúc phạm. Có ai trong đêm tân hôn mà đau khổ hơn tôi không? Đám cưới mới diễn ra mới được vài giờ mà tôi cảm giác như cuộc hôn nhân của mình đã kéo dài hàng chục năm.
Tôi tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho hành động của anh nhưng không thể. Tôi vô cùng rối bời, mất niềm tin. Liệu tôi có thể sống với người chồng vũ phu như anh đến cuối đời? Tôi phải làm sao để tự giải thoát cho chính mình?
Theo Phununews
Bộ tóc giả giấu trong tủ của vợ và nỗi ân hận muộn màng của người chồng bội bạc
Cho đến một hôm, tự dưng Chính thấy bộ tóc giả của vợ nằm trong tủ. Lúc này anh mới ngớ người. Thì ra vợ anh đội tóc giả chứ không phải làm tóc thật. Lúc này Chính mới cười khẩy: "Đã quê mùa rồi...
Chính gắt lên khi thấy Mai lúi húi nhặt từng hạt cơm nguội rơi trên bàn bếp. Anh ghét thấy hình ảnh tiết kiệm đến mức kỳ cục ấy của vợ. Vậy mà ngày nào cũng thê,s Mai đều diễn cái cảnh khổ cực ấy trước mặt anh. Chính những muốn lao tới vứt cái tô cơm nguội ấy ra ngoài cửa. Phải kìm nén lắm Chính mới không làm điều đó, anh xách cặp chạy ra chiếc xe hơi đỗ ở ngoài cửa rồi rú ga phóng đi.
Nhà Chính giàu, nói đúng hơn là anh mới phất lên 5 năm gần đây nhờ buôn bán gỗ. Trước đó, cả hai vợ chồng đều xuất thân ở quê, lên thành phố tự lập, kinh tế khó khăn vô cùng. Những ngày đó Mai còn phải đi rửa bát thuê cho nhà hàng, cuối ngày, cô cứ gói ghém những thức ăn thừa về rồi hâm lại cho hai vợ chồng dùng bữa tối. Mai nhớ khoảng thời gian đó, bởi dù có khổ cực nhưng hai vợ chồng rất thương yêu nhau, căn nhà nhỏ luôn tràn ngập tiếng cười.
Chính theo bạn bè đi buôn gỗ bên Lào rồi trúng mánh, công việc làm ăn của anh từ đó phất lên và anh nhanh chóng giàu lên. Chính đổi nhà, đổi xe. Nhưng anh phát bực vì vợ anh vẫn không thay đổi gì cả. Mai vẫn là cô vợ quê mùa giữ thói quen sống tiết kiệm. Nhà giàu nhưng Mai chưa từng bỏ hạt cơm nguội nào, khi nào cô cũng vét nồi rồi chiên cơm ăn.
Chính có t.iền, lại hay ra ngoài làm ăn, tiếp xúc với nhiều phụ nữ xinh đẹp, dĩ nhiên anh có sự so sánh với vợ mình. Biết Mai từ thuở nhỏ, lại trải qua nhiều biến cố, cùng nhau xây dựng gia đình, có với nhau 2 mặt con nhưng Chính vẫn thấy thất vọng khi nhìn thấy Mai. Anh bắt đầu quan hệ lăng nhăng bên ngoài, mua nhà cho bồ nhí và cắt giảm t.iền sinh hoạt của vợ con.
Mai không đổi phong cách ăn mặc, vậy mà thời gian gần đây, Chính thấy vợ đổi kiểu tóc. Kiểu tóc xoăn ngắn từng lọn khiến vợ anh biến thành quý bà kệch cỡm. Chính mấy lần định góp ý với vợ, dù sao anh cũng là người có t.iền, có gì cứ ra salon lớn mà chăm sóc sắc đẹp. Nhưng Mai bảo: "Thôi, em thế này được rồi".
Cho đến một hôm, tự dưng Chính thấy bộ tóc của vợ nằm trong tủ. Lúc này anh mới ngớ người. Thì ra vợ anh đội tóc giả chứ không phải làm tóc thật. Lúc này Chính mới cười khẩy: "Đã quê mùa rồi còn bày đặt đội tóc giả".
Chính phát hiện ra vợ mình hiện giờ chỉ còn vài sợi tóc trên đầu. Chính hốt hoảng thấy Mai cứ ôm ngực thở từng cơn nặng nhọc. Rồi đến một hôm khác, anh về nhà bất chợt và thấy vợ nằm bất tỉnh giữa sàn nhà. Khi Mai được đưa vào viện thì bác sỹ mới thông báo cho anh cái tin tày trời: vợ anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Mai đã điều trị hóa chất mấy lần nhưng Chính không hề hay biết, hèn gì tóc vợ anh bị rụng và Mai phải đội tóc giả.
Chính khóc rưng rức khi nghe bác sỹ thông báo rằng, thời gian nhiều nhất của Mai chỉ còn được khoảng 3 tháng. Thế mà trước đây, khi biết Mai rút một số t.iền lớn bảo để lo việc thì Chính đã bạt tai vợ không thương tiếc. Thì ra trong khi vợ anh âm thầm điều trị bệnh tật thì anh lại đi ngoại tình ở bên ngoài. Chính ôm lấy Mai khóc như mưa, nhưng anh biết, giờ có bao nhiêu t.iền cũng không thể giúp anh mang lại sự sống cho người vợ quê của mình nữa.
Theo Phununews
Sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi chính là đồng ý mặc chiếc váy cô dâu Lan bất giác rùng mình. Phải rồi, mỗi lần Lan đau khổ, chẳng phải Tùng là người chứng kiến rõ nhất đấy hay sao? Vậy lý do Tùng lấy Lan là gì đây cơ chứ. Rồi người Lan yêu thương cũng bỏ rơi Lan. Đau khổ, tuyệt vọng, Tùng luôn đứng phía sau quan tâm, chăm sóc Lan. Lúc đó tưởng như Lan...