Bị bố mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà vì chuyện đặt tên cho con
Bố mẹ chồng đuổi chúng tôi ra khỏi nhà vì chuyện đặt tên cho con không theo ý ông bà. Đang trong tháng ở cữ nhưng vợ chồng và con phải đưa nhau về nhà ngoại ở.
Tôi và Hùng quen nhau từ năm đầu đại học. Ra trường, có công việc ổn định, chúng tôi đã xin bố mẹ hai bên cho phép làm đám cưới. Mặc dù yêu anh đã lâu nhưng tôi rất ít tiếp xúc với bố mẹ Hùng. Bố mẹ chồng đồng ý cho hai đứa cưới nhau nhưng phải về ở chung.
Ngay sau ngày đính hôn, tôi đã theo học lớp nấu ăn, nữ công gia chánh và tìm hiểu về mối quan hệ giữa nàng dâu và nhà chồng. Vì vậy, khi về làm dâu, tôi ít bị bố mẹ anh chê trách. Và nếu bị bố mẹ khiển trách, tôi chỉ vâng dạ sau đó xin lỗi. Do vậy, bố mẹ chồng luôn khen ngợi tôi hết lời trước mặt bạn bè hay hàng xóm đặc biệt là khi biết tin tôi sắp sinh cho ông bà một đứa cháu đích tôn.
Những tháng trong thai kỳ, tôi được mẹ chồng chăm sóc rất chu đáo, bồi bổ nhiều món ngon. Chồng cũng rất quan tâm chăm sóc và yêu chiều tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được chung sống cùng bố mẹ chồng.
Đến ngày sắp sinh, vợ chồng tôi đã chọn được tên ưng ý cho con. Nhưng vì thấy bố chồng hỏi: “Đã nghĩ tên gì cho cháu chưa, nếu không nghĩ được tên đẹp thì để bố nghĩ cho”. Biết ý của bố chồng nên tôi bảo: “Vâng, thế bố đặt tên cho cháu giúp con”.
Sau khi sinh con, tôi bất ngờ khi nghe bố chồng cưng nựng cháu đích tôn và nói: “Hoàng Anh của ông đẹp trai quá”. Nghe cái tên đó mà tôi hoảng hốt nói: ” Saobố lại đặt tên đó ạ. Con anh trai của con cũng tên là Hoàng Anh rồi ạ. Đặt thế lại trùng tên rồi bố. Bố nghĩ tên khác giúp con được không ạ?”.
Video đang HOT
Bố chồng tôi giận dỗi và nói: “Đổi là đổi thế nào? Bố đã nghĩ mãi mới có cái tên đẹp cho cháu đấy. Nếu con không đồng ý thì bảo anh trai đổi tên con của cậu ấy đi”. Tôi im lặng nhưng rất hậm hực trong lòng, sao mà đổi tên của con anh trai tôi được chứ, chuyện đó quá vô lý.
Sau khi ra viện, về nhà, tôi kéo chồng lại nói nhỏ: “Anh biết bố định đặt tên con mình là Hoàng Anh chưa? Tên đó không ổn, hay khi đi khai sinh, anh lấy tên mà vợ chồng mình đã chọn sẵn cho con đi. Chứ bên ngoại, được hai đứa cháu đều tên Hoàng Anh là không ổn, người ta cười cho đấy”. Chồng tôi nghe vợ nói xong thấy có lý, anh cười và nói: “Em cứ việc nghỉ ngơi đi, việc đó để anh lo”.
Lúc chồng tôi đi làm giấy khai sinh cho con, bố chồng nhắc đi nhắc lại mấy lần: “Nhớ tên cháu là Hoàng Anh nghe chưa”.
Đến ngày đi lấy giấy khai sinh về, bố chồng tôi lại người đòi xem đầu tiên. Chồng tôi lo lắng nhưng rồi cũng phải đưa cho bố mẹ xem. Cầm giấy khai sinh của cháu trên tay, ông bà “đứng hình”.
Một lúc sau, bố tôi hét lên: “Hùng, mày làm trò gì thế này hả con. Bố đã bảo đặt tên cháu là Hoàng Anh, sao giờ lại thành Gia Hưng thế này”.
Chồng tôi nói lại: “Bố thừa biết Hoàng Anh là tên con của anh vợ con. Mà bố vẫn cố tình đặt tên đó. Con không muốn tên con của con lại trùng như vậy”. Bố chồng không chịu nhận sai mà tiếp tục nói: “Một là mày làm lại giấy khai sinh cho cháu của bố. Hai là vợ chồng mày ra khỏi cái nhà này”.
Chồng tôi vẫn không đồng ý và nói: “Bố đuổi thì con đi”. Sau đó, vào bảo tôi dọn đồ đạc rồi về ngoại ở. Tôi không nghĩ chuyện đến mức này. Tôi ra xin lỗi bố chồng và mong ông suy nghĩ đặt tên khác cho cháu. Nhưng bố chồng tôi không chịu.
Hai vợ chồng tôi đành dọn về nhà ngoại ở, mong bố mẹ chồng nguôi giận. Đến nay, con của chúng tôi đã gần đầy tháng nhưng ông bà nội vẫn chưa qua thăm cháu đích tôn.
Theo GĐVN
2h sáng, thấy vợ mặc váy mỏng tang chạy ra khỏi nhà cậu bạn thân
Taxi vừa dừng trước cổng, tôi bước xuống, đứng chưa được mấy giây tôi đã thấy vợ tôi hoảng hốt chạy ra từ nhà Duy. Lúc đó là 2h sáng và vợ tôi chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng tang trên người...
Tôi là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp nên gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng tôi được rất nhiều người giúp đỡ. Trong đó, Duy là bạn thân nhất của tôi và cũng là ân nhân lớn nhất của tôi. Tôi còn nhớ lúc mình học đại học, tiền mẹ gửi lên ít nên tháng nào cũng thiếu thốn, Duy biết được điều đó nên hôm nào cũng rủ tôi về nhà ăn cơm. Thỉnh thoảng Duy còn đưa tiền cho tôi mượn, bảo rằng khi nào đi làm rồi trả lại cũng được.
Tôi biết ơn Duy nhiều lắm, thế nên dù đã ra trường hơn 10 năm, kết hôn rồi mua được nhà riêng ở trên thành phố rồi nhưng tôi và Duy vẫn thân nhau như anh em. Cứ cuối tuần, lễ, Tết gì là hai chúng tôi đều tụ tập, ngồi ăn uống rồi tán chuyện với nhau. Vợ tôi còn bảo rằng, đôi lúc cô ấy như người thừa vì tôi với Duy cứ như đôi tình nhân, quấn quýt không rời.
Duy thành đạt hơn tôi, cậu ấy đã mua nhà ở riêng, hiện làm giám đốc một công ty lớn. Nhưng nếu như tôi có người vợ dịu hiền, tâm lý và sống vô cùng hạnh phúc thì Duy lại gặp chuyện không may trong tình yêu. Những người phụ nữđến với cậu ấy đều vì tiền và vì vẻ bề ngoài của Duy rồi cuối cùng cũng ra đi không một lời từ biệt. Thấy cậu bạn thân ngày ngày vò võ một mình, tôi cũng buồn lắm, tôi chủ động làm mối cho Duy bao nhiêu người rồi nhưng Duy có vẻ không hào hứng gì cả.
Tôi thường phải đi công trình nên vắng nhà khá nhiều. Nhưng tôi yên tâm vì vợ tôi rất chung thủy và ngoan ngoãn. Ngay từ hôm đầu mới gặp cô ấy, tôi đã không thể cưỡng lại được sức hút của cô ấy và trong trí nghĩ của tôi lúc đó chỉ có một điều duy nhất, đó là phải biến cô ấy thành vợ mình. Tôi còn nhớ lúc tôi gặp vợ lần đầu tiên, Duy cũng đi cùng. Tôi nhanh chóng thổ lộ với Duy rằng mình yêu cô gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên và còn bảo Duy bày cách cho tôi "cưa đổ" được người đẹp.
Hơn 1 năm sau thì chúng tôi cưới nhau. Đáng tiếc là ngày cưới của tôi, Duy đi công tác nước ngoài nên không dự được. Sau này tôi cứ cằn nhằn Duy mãi.
Hôm đó, tôi có công việc phải đi tiếp khách bên ngoài, nhưng la cà mãi thế nên đến gần sáng tôi mới có thể về nhà. Sợ vợ cằn nhằn, tôi đã điện thoại từ trước đó báo là hôm nay có việc, phải đi qua đêm, xem như là chuyến công tác xa nhà. Vợ tôi chỉ dặn dò tôi mấy thứ rồi đồng ý. Lúc đó tiệc tàn, tôi đi taxi đến nhà Duy định xin ngủ nhờ vì không muốn thuê khách sạn.
Taxi vừa dừng trước cổng, tôi bước xuống, đứng chưa được mấy giây tôi đã thấy vợ tôi hoảng hốt chạy ra từ nhà Duy. Lúc đó là 2h sáng và vợ tôi chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng tang trên người. Hình ảnh đó đập vào mắt tôi khiến tôi tỉnh cả rượu.
Vợ tôi thấy tôi đứng đó thì sững người lại. Một phút sau, tôi thấy Duy chạy ra. Cả ba chúng tôi nhìn nhau không nói được câu gì. Mãi một lúc sau, Duy mới chạy đến quỳ dưới chân tôi. Cậu bạn thân của tôi nói trong nước mắt: "Xin lỗi mày, hôm nay tao đã gây ra một tội lỗi tày trời. Nhưng lỗi là ở tao chứ cô ấy không làm gì sai cả. Tao nhờ Tâm đến nấu cháo cho tao vì hôm nay tao ốm. Tao đã khóa cửa không cho Tâm về. Thú thực tao cũng yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng mày đã nhanh chân hơn. Hôm nay tao hơi say và đã không kìm lòng được, nhưng tao thề là tao chưa làm gì cả".
Tôi nghe những lời thú nhận của câu bạn thân mà chết điếng. Tôi cởi áo khoác lên người vợ rồi đỡ Duy đứng dậy. Tôi bảo Duy vào nhà đi, việc gì cũng để mai rồi giải quyết, tôi gọi taxi rồi đưa vợ về.
Sau chuyện đó, Duy bán nhà rồi ra nước ngoài sống. Chúng tôi không hề to tiếng với nhau, nhưng cả tôi và Duy đều biết rằng, chúng tôi cần thời gian để có thể bình thường lại giống như trước kia.
Theo Một Thế Giới
Bị chồng túm tóc, tạt tai, đuổi ra khỏi nhà chỉ vì bát nước chấm thiếu ớt Tôi vừa dứt lời thì chồng tôi nhảy phắt ra khỏi ghế, tiến đến gần tôi, một tay anh túm lấy tóc tôi, một tay anh giang thẳng, tát mạnh vào mặt tôi. Sau đó, anh kéo và đẩy tôi ra khỏi cửa.... Tôi lấy chồng đến nay đã được 4 năm nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy cuộc sống như địa...